Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 153: Văn Phòng Dậy Sóng - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:36

Sao anh vẫn cười chứ? Sao anh vẫn cố nở cái nụ cười nửa miệng kia? Anh cố tình khiêu khích, mai mỉa tôi sao?

- Phải, tôi đã vào khách sạn với Tấn Phong. Anh biết vì sao không? Là vì để hoàn thành công việc mà anh cố tình giao cho tôi. Tôi muốn trải nghiệm sản phẩm để có thể đưa ra đánh giá dưới góc nhìn và cảm nhận của một khách hàng. Tôi…

Lời còn đang dang dở thì Hoàng Thiên đã hung hăng tóm lấy tôi và dùng đôi môi nóng rực ấy ngăn lại.

Nụ hôn của anh vô cùng tàn bạo và kéo dài khiến tôi đau đớn, mất dần dưỡng khí. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ chết.

Công an sẽ kết luận nguyên nhân khiến tôi c.h.ế.t là vì ngạt thở do hôn quá sâu, quá lâu.

Bàn tay tôi khua khoắng loạn xạ trong khoảng không rồi đ.ấ.m mạnh vào tấm lưng rộng nhưng dường như nó chẳng có tác dụng gì với con người này. Anh vẫn đắm chìm trong nụ hôn gần như bất tận ấy.

- A… a… a… buông ra…

Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy Hoàng Thiên ra, trừng mắt nhìn anh.

Vốn định hít thở cho hô hấp trở lại bình thường rồi sẽ chửi anh một trận nhưng còn chưa kịp há miệng tiếp thì anh đã bắt lấy đôi vai gầy gò của tôi và đẩy tôi ngã xuống mặt bàn.

Trong lúc tôi còn chưa kịp định thần thì Hoàng Thiên tiếp tục hôn lên môi tôi.

Day dưa một hồi, nụ hôn từ làn môi mỏng bạc tình ấy dần di chuyển khắp mũi, má, trán và mắt tôi hại tôi tối tăm mặt mày như kiểu bị thiếu m.á.u lên não.

- Buông ra, đồ khốn… buông ra… á…

Cơn đau từ cổ truyền đến khiến tôi hét lên.

Này là người hay ma cà rồng vậy? Anh ta định cắn cổ rồi hút m.á.u tôi sao?

Mặc cho tôi chửi mắng và vùng vẫy, Hoàng Thiên vẫn bỏ ngoài tai tất cả. Anh in dấu khắp chiếc cổ trắng ngần của tôi.

Những nơi anh đặt nụ hôn xuống đều mang đến cảm giác đau đớn và tủi nhục cho tôi. Tôi mong có ai đó bước vào đây ngay lúc này để giải cứu mình.

Chị Hoa ơi. Tổng giám đốc ơi. Chú bảo vệ ơi. Cô lao công ơi. Anh shipper ơi. Ai cũng được. Xin hãy giúp tôi với.

- Đừng… đừng mà…

Nước mắt tôi chảy ròng ròng khi những chiếc cúc áo sơ mi bật tung và hơi ấm từ môi anh phả vào xương quai xanh của mình.

Trong lúc chật vật, cố đầy đầu anh ra thì một cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt tôi khiến tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự sát.

Qua lớp cửa kính, các nhân viên của phòng kinh doanh đều đang đứng im như pho tượng và nhìn vào bên trong. Họ há miệng, trợn mắt.

- Á… á… á…

Trong cơn hoảng loạn lên đến cùng cực, sức mạnh của tôi cũng nhân lên. Tôi đẩy Hoàng Thiên ra, ngồi thụp xuống, xoay mặt vào chân bàn, gấp gáp cài lại dãy cúc áo vừa bị bung ba cái.

Lúc quay đầu nhìn thì tấm màn che đã được Hoàng Thiên hạ xuống tự bao giờ.

- Mỹ Trân, anh… anh… - Bàn tay Hoàng Thiên chìa ra trước mặt tôi, giọng anh trở nên lắp bắp.

- Anh hài lòng rồi chứ? Khiến tôi nhục nhã trước bao nhiêu người. Hài lòng rồi đúng không?

Tôi hất bàn tay mà mình từng ao ước được nắm lấy cả ngày lẫn đêm kia ra, khó khăn bám vào cạnh bàn mà đứng lên.

Phải mất tầm một phút, tôi mới có thể lau khô gương mặt đầm đìa nước mắt của mình và chỉnh trang lại váy áo.

- Em… em ra ngoài làm việc đi. Chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng khi em bình tĩnh lại. – Hoàng Thiên hạ giọng, dịu dàng như chưa từng có cuộc cãi vã vừa xảy ra.

- Tôi sẽ nghỉ việc ngay hôm nay, ngay trong giờ phút này.

- Anh không ký đơn đâu. Em sẽ vi phạm hợp đồng. – Anh nắm lấy tay tôi, lắc đầu lia lịa như trẻ con từ chối người lớn.

- Anh nhất định phải ký. Tôi sẽ không vi phạm hợp đồng. Cảnh tượng được gắn mác mười sáu cộng ban nãy của anh và tôi đã lọt vào mắt của gần ba mươi người. Họ… sẽ bênh vực cho tôi.

Bàn tay Hoàng Thiên dần nới lỏng và tôi dễ dàng rời khỏi căn phòng đầy nỗi ám ảnh. Tôi không dám nhìn vào mặt bất cứ ai khi về tới chỗ ngồi.

Toàn thân tôi run rẩy, vội vàng lấy túi xách và bước vội. Tôi cần đi thật nhanh. Ngày mai, tôi sẽ nhờ chị Hoa đưa đơn thôi việc giúp mình.

Nếu không vì khoản tiền đóng bảo hiểm thì tôi chẳng cần Hoàng Thiên ký tá gì đâu. Đó là công sức của tôi. Tôi tiếc.

Vì cớ gì tôi phải vì chuyện tình hỗn độn như nồi cám lợn với anh mà chịu thiệt thòi chứ.

Khi cánh cửa thang máy đóng lại, tôi loạng choạng tựa vào thanh sắt, cố vuốt ve, dỗ dành con tim đang nỉ non khóc lóc.

Bức vách sáng bóng của thang máy giúp tôi nhìn rõ bộ dạng thảm hại của mình. Môi sưng đỏ, son nhòe tèm lem quanh mép, cổ in hằn dấu răng, mắt cũng sưng.

May mà tôi không chuốt mascara, nếu không, sẽ có một con ma trong buồng thang máy.

Lần đầu tiên sau ngần ấy năm sống trên đời, tôi muốn trút hơi thở cuối cùng vì quá nhục nhã.

- Cố lên nào Mỹ Trân, ra khỏi đây là an toàn rồi. Chẳng việc gì phải xấu hổ cả. Mày được nhị hoàng tử của Hana hôn đấy. Mày nên tự hào và cảm thấy vinh hạnh chứ nhỉ? Ôi. Tôi điên mất thôi. – Tôi thì thầm như con khùng, cố lắc đầu để não bộ xóa đi đoạn ký ức ban nãy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.