Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 156: Mảnh Tro Tàn - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:37

Sau khi bị tôi cạo cho đỏ lòm cả người, Hoàng Thiên lăn quay ra ngủ, chiếm dụng cái giường của tôi.

Phải nói là anh có gương mặt rất trẻ thơ khi ngủ. Một sát thủ tình trường có gương mặt trẻ thơ.

Nếu như không sống cùng anh ba năm và bị anh hành hạ lên bờ xuống ruộng thì tôi còn nghĩ anh là một chàng trai rất ngây thơ.

- Sói già đội lốt cừu. Sói này hầm bảy ngày bảy đêm chắc cũng không mềm nổi.

Sau tiếng thở dài, tôi kéo chăn đắp cho anh, vặn nhỏ quạt, tắt đèn rồi lấy áo khoác ra sô pha nằm. Tôi không có gối mền dự phòng, thế nên, đành lấy áo đắp tạm.

Suốt đêm, tôi cứ trằn trọc không sao ngủ được. Tôi và anh đến bao giờ mới hoàn toàn chấm dứt đây. Cứ mãi dằn vặt nhau, ám ảnh đời nhau như vậy thì làm sao có hạnh phúc?

Vốn ngỡ sáng nay đã đặt dấu chấm hết cho cuộc tình rắc rối này nhưng giờ anh lại mò đến. Rốt cuộc, anh đang nghĩ gì vậy Hoàng Thiên?

Tôi không rõ mình đã ngủ lúc nào. Khi tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là gương mặt bơ phờ của Hoàng Thiên.

Tóc anh lộn xộn, chẳng buồn chải chuốt, áo sơ mi thả ra ngoài, không sơ vin. Trông anh chẳng khác mấy anh chàng bị phá sản là bao.

Thử tưởng tượng mà xem, nếu như anh bị ông nội tống cổ ra khỏi tập đoàn thì bộ dạng của anh sẽ như thế nào? Chắc còn thảm hơn lúc này nhiều.

Anh ngồi ở mép sô pha, ngay cạnh chân tôi, hai tay đan nhau, mắt nhìn tôi chằm chằm. Trên trán và hai bên thái dương vẫn còn ba dấu đỏ do tôi nặn gió.

- Anh khỏe rồi thì về đi. – Tôi ngồi dậy, co chân lại, mệt mỏi cất lời.

- Em đuổi anh?

Không có nét giận dữ trên khuôn mặt đó. Giọng anh rất dịu dàng, âm lượng vừa đủ nghe.

Tôi chọn cách im lặng, nhìn sang chỗ khác. Chẳng lẽ tôi phải mời anh nán lại để ôn chuyện xưa cũ cùng tôi à?

-  Mỹ Trân. Đó là sự thật sao? Em bỏ anh chỉ vì nghe bác sĩ phán rằng anh sẽ trở thành người thực vật?

Cái đó là Hellen phán ấy chứ. Thật ra, tôi chỉ nghe qua lời của Hellen, đâu có gặp bác sĩ mà hỏi đâu.

Vốn ban đầu, tôi cho rằng Hellen gán cho tôi cái tội ấy là hợp lý. Vì chỉ có như vậy, Hoàng Thiên mới thực sự buông bỏ đoạn tình yêu kia, toàn tâm toàn ý bên cô ấy, vâng lời ông nội rồi nhận lấy phân nửa khối tài sản khổng lồ.

Thế nhưng, hôm qua, khi cô ấy diễn kịch trước mặt tôi, tôi tự hỏi tại sao mình lại phải chịu đựng tiếng oan nhỉ?

Bây giờ, tôi sẽ nói sự thật cho Hoàng Thiên biết, anh tin hay không tin thì tôi cũng không quan tâm đâu. Là vì anh hỏi nên tôi sẽ nói.

Cứ cho rằng anh sẽ tin tôi thì cũng không sao cả. Chỉ cần tôi không quay về bên anh là ổn. Anh vẫn sẽ đính hôn và kết hôn cùng Hellen, vẫn có quyền thừa kế.

Còn nếu anh vì thế mà chia tay cô ấy thì tôi cũng mặc kệ anh. Tôi lo thân tôi là mệt c.h.ế.t rồi, không thể cứ lo nghĩ cho anh được.

Mình không thương mình, trời tru đất diệt.

- Tôi biết thân phận thật của anh rồi Hoàng Thiên à. Tôi cũng biết nếu như anh cưới một người không theo ý của ông anh thì anh sẽ mất tất cả. Thế nên, tôi chọn cách ra đi. Tôi không ngại chăm sóc anh cho dẫu anh có trở thành người thực vật. Chỉ là, tôi không cam tâm nhìn người đàn ông tôi yêu trở nên như vậy.

- Yêu? Em có biết yêu là gì không? Là phải ở cạnh người yêu những lúc khó khăn, nhất, hoạn nạn nhất. Em không nên bỏ lại mình anh và biến mất với lý do nghĩ cho anh. – Hoàng Thiên gào lên.

- Nếu như ông nội anh bỏ rơi anh thì tiền đâu mà chữa trị? Hơn nữa, cho dẫu anh có hồi phục thì vẫn sẽ để lại di chứng. Tôi không đành lòng nhìn anh từ một hoàng tử biến thành thường dân. Tôi không muốn nhìn thấy anh vất vả lao động chân tay như tôi. – Giọng tôi cũng to chẳng kém và cổ họng tôi đau rát sau khi hét vào mặt anh.

Chẳng biết bị ai dựa mà tôi nói nhiều quá, lại còn nói rất mạch lạc, cứ như đọc diễn văn vậy.

Có chăng, đây là tất cả những ấm ức mà tôi muốn trút cạn cho anh hay khi bị anh hành hạ chỉ vì hiểu lầm năm đó.

Nước mắt tôi nhỏ giọt lách tách xuống sàn. Tôi phải công nhận mình là một kẻ mau nước mắt.

Đối diện tôi, Hoàng Thiên cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, các tơ m.á.u trong mắt anh dần hiện rõ, lệ anh cũng tràn qua khóe mi, thế nhưng, chỉ là một giọt và anh đã nhanh tay quệt đi.

- Hóa ra là lỗi của anh. Là tại anh yếu kém, không có năng lực, không khiến cho em tin tưởng.

Dứt lời, Hoàng Thiên cứ thế mà đi. Tôi ngồi bất động, chẳng dám nhìn theo bóng lưng anh.

Tôi tin cái gì nơi anh đây? Anh nằm một đống, dây ống, máy móc bao quanh, ý thức còn con số không. Tất cả chỉ trông chờ vào bàn tay nhân ái của ông nội anh mà thôi.

Được rồi, kết thúc mọi thù hận tại đây đi. Tôi mệt mỏi rồi. Dù sao thì anh cũng tin tôi rồi. Vậy là đủ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.