Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 165: Khởi Nghiệp - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:37
Đón tiếp chúng tôi là một phụ nữ tầm năm mươi tuổi.
- Hai mươi triệu một tháng là quá rẻ rồi. Đây, rộng lắm, mở xưởng sản xuất là đúng luôn. Ngay mặt tiền đường lớn, hàng hóa nhập vào hay xuất đi đều thuận tiện. – Bà ấy vừa dẫn chúng tôi đi tham quan vừa giới thiệu.
- Mười lăm triệu được không ạ? Nó cũng hơi xuống cấp rồi, chúng cháu còn phải sơn sửa lại nữa. – Tôi trổ tài kỳ kèo trả giá.
- Hoàng Thiên, Mỹ Trân.
Tiếng gọi đột ngột cất lên khiến cả tôi và Hoàng Thiên cùng đồng thời quay đầu.
Là Minh Chính. Sao anh ta lại ở đây vậy nhỉ?
- Ôi Minh Chính, cháu quen họ sao? Đến đúng lúc lắm. Cháu xem có bớt được tiền thuê cho họ không.
Bà ấy kéo tay Minh Chính lại gần và cho hắn biết chúng tôi cần thuê mặt bằng này nhưng lại trả giá bớt đi năm triệu.
Tôi thấy ánh mắt Minh Chính nhìn Hoàng Thiên đầy cảm thông, còn anh thì chẳng thèm nhìn đến hắn.
Trời xui đất khiến thế nào mà chúng tôi lại hỏi đúng mặt bằng của Minh Chính vậy.
Theo như những lời mà Minh Chính và người phụ nữ kia trao đổi, tôi biết bà ấy hóa ra là dì của hắn.
- Năm triệu một tháng.
Mắt tôi gần như rớt ra ngoài khi nghe Minh Chính cho một cái giá thấp tẹt. Đối diện tôi, dì của Minh Chính cũng đang há hốc miệng.
Chắc chắn Minh Chính đã biết việc Hoàng Thiên rời Hana, chắc chắn là hắn đang cố tình giúp đỡ anh đây mà.
Cơ mà sao cái tên đứng bên cạnh tôi lại không nói gì vậy? Hời quá rồi còn gì.
- Không thuê nữa, đi thôi Mỹ Trân.
Dứt lời, Hoàng Thiên nắm lấy tay tôi, kéo trượt tôi ra ngoài trước đôi mắt mở to của người đàn bà lớn tuổi.
Anh mở cửa, nhét tôi vào trong xe rồi chạy vụt đi.
Trời ơi, mặt bằng to như vậy mà có năm triệu một tháng. Lúa chín là lúa cúi đầu mà. Sao anh không bỏ qua những xích mích trong quá khứ chứ?
Rốt cuộc Minh Chính làm gì mà anh lại giận dai vậy? Hắn ta cướp đời trai của anh sao?
- Mỹ Trân, hôm nay anh thèm ăn canh chua, em nấu canh chua cho anh ăn nhé.
- Được, anh ghé vào chợ đi. – Tôi phụng phịu đáp.
Một ngày nay hóa thành công cốc rồi, đi hết mấy lít xăng mà vẫn chưa có mặt bằng. Tôi tiếc cái mặt bằng năm triệu đó quá.
Ngay khi xe dừng lại, tôi mở cửa, rảo bước vào trong chợ.
Nhìn con cá lóc bơi bơi trong thau nhôm, đột nhiên tôi lại hết giận Hoàng Thiên. Tội nghiệp anh. Cách anh vòi vĩnh tôi cứ như trẻ con vòi mẹ.
- Cô ơi, bắt cho cháu con cá lóc. – Tôi trỏ vào con cá đang nhìn mình và nói.
Hôm sau, Hoàng Thiên tiếp tục đi kiếm mặt bằng, còn tôi ở nhà nấu cơm, dọn dẹp. Và khi bóng chiều buông xuống, anh trở về với kết quả không khác hôm qua là bao.
Tôi ghét các mẩu tin quảng cáo trên mạng, đăng giá một đằng nhưng khi đến gặp và xem thì lại lấy cớ tăng lên.
- Ngày mai sẽ tốt hơn, anh đừng buồn. Đi tắm đi rồi ra ăn cơm.
- Ừ. – Hoàng Thiên nở nụ cười ấm áp, khẽ gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng anh mà tôi thấy xót xa. Có vẻ anh gầy đi từng ngày.
Chợt nhớ đến thức uống bổ dưỡng là yến, tôi liền về phòng, lấy tiền rồi chạy nhanh đến quán tạp hóa ở đầu đường.
Ngày mai, tôi sẽ đi mua tổ yến nguyên chất về chưng đường phèn cùng táo tàu cho anh ăn.
Lúc tôi trở về, vừa đến cửa chính thì phát hiện ra đôi giày cao gót của Ánh Tuyết. Tôi vội chạy vào và thấy hai người họ đang đứng nhìn nhau.
Chuyện đưa Hoàng Thiên về đây sống cùng, tôi chưa nói cho cô ấy lẫn Tấn Phong biết.
- Ánh Tuyết, cậu đến lúc nào vậy?
- Mỹ Trân, lời anh ta nói là thật sao? Cậu đón anh ta về sống chung à? – Giọng cô nàng lạt hẳn đi.
- Đúng vậy. – Tôi mỉm cười, đáp.
Thấy Ánh Tuyết cứ nghệch mặt nhìn mình, tôi liền nắm lấy cô bạn và kéo đi vào trong phòng để giải thích mọi chuyện.
Cũng may, bạn tôi khá hiểu chuyện và có một trái tim ấm áp nên nhanh chóng chấp nhận cú sốc này.
Việc Hoàng Thiên rời Hana thì ai cũng biết nhưng việc anh từ bỏ tất cả tài sản do chính mình kiếm được từ lợi nhuận cũng như tiền lương bao năm qua là điều không ai ngờ tới.
- Sốc thật. Mình thấy Hoàng Thuận và Hoàng Thiên đều đẹp trai giống nhau mà. Sao lại là người dưng vậy nhỉ? – Ánh Tuyết thở dài, tỏ vẻ cảm thông với hàng fake Hoàng Thiên.
- Ôi, tay cậu bị gì vậy? – Tôi hốt hoảng khi thấy một đường xước dài trên cánh tay trắng nõn của Ánh Tuyết.
- Móng vuốt của tên Minh Trực đấy.
- Gì chứ?
Sau một tiếng thở dài nữa, Ánh Tuyết cho tôi hay hai ngày sau cái đêm cô nàng từ đồn công an về thì vô tình đụng độ Minh Trực trong một bữa tiệc dành cho giới doanh nhân.
Sau đó, công ty của cô ấy nhận được một đơn yêu cầu báo giá rất lớn. Có điều, khách hàng chỉ đích danh Ánh Tuyết làm người tư vấn bán hàng cho họ. Và khách hàng đó chính là Minh Trực.