Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 166: Kế Hoạch Giảng Hòa - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:38

- Anh ta cứ lấy cớ tư vấn hàng hóa để bắt mình gặp mặt. Gặp rồi thì lại nói bóng nói gió chuyện yêu đương. Nói cái gì mà hồn lỡ sa vào đôi mắt em. Đến hôm qua, mình bức xúc quá, mắng cho anh ta mấy câu rồi bỏ đi. Anh ta kéo tay mình và kết quả là đây.

Ồ, đây gọi là chuyện tình ngang trái bắt đầu từ đồn công an sao. Nghe cũng thú vị, kích thích quá ấy chứ.

Thật ra, tôi thấy Minh Trực cũng không đến nỗi nào và cô bạn của tôi cũng xinh đẹp, đáng yêu. Nếu như họ có thể là một đôi thì Ánh Tuyết sẽ có chỗ nương tựa vững chắc.

Tôi chỉ sợ anh chàng đó đùa giỡn cùng cô ấy và cũng sợ ba mẹ anh ta sẽ giống như mẹ và ông nội của Hoàng Thiên.

- Cậu… có cảm giác gì với người ta không? – Tôi lấm lét nhìn cô ấy, dò hỏi.

- Có. Là ghét, ghét và ghét.

- Thôi mà, là vì hiểu lầm nên mới ra thành mớ bòng bong đó thôi. Anh ta cũng có làm gì chúng ta đâu.

Tiếp đó, tôi đem chuyện liên quan đến mặt bằng năm triệu kể cho Ánh Tuyết nghe.

Thật lòng, tôi rất muốn hẹn riêng Minh Chính ra, hỏi hắn về chuyện năm xưa.

Cuộn tơ rối thì phải biết rối chỗ nào mới gỡ được chứ. Ánh mắt của hắn chứng tỏ hắn rất tiếc nuối tình bạn với Hoàng Thiên.

- Vậy để mình xin số anh trai anh ta xem sao.

Miệng nói, tay bấm và chỉ sau một hồi chuông đổ, đầu máy bên kia vang lên chất giọng dịu dàng, ấm áp của Minh Trực.

Thế nhưng, khi nghe Ánh Tuyết hỏi số liên lạc của Minh Chính thì anh ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hậm hực thấy rõ.

- Anh tôi sắp kết hôn rồi, em từ bỏ ý định tán tỉnh anh ấy đi. Nhà tôi bây giờ chỉ còn mỗi tôi chưa có chậu thôi. Ánh Tuyết à, sao em có thể từ chối tôi rồi xin số điện thoại của anh tôi từ tôi vậy hả?

Cả tôi và Ánh Tuyết đồng thời nhìn nhau. Không biết mặt tôi có đần không chứ tôi nhìn mặt cô ấy đần thối ra.

Cái gã đàn ông này đang ghen với anh trai anh ta sao? Chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo đã nhảy vào họng người ta ngồi rồi.

Hũ giấm của Đại Lợi thật là chua quá.

- Tiến sĩ à, tôi chỉ xin số giúp bạn gái của anh Hoàng Thiên thôi. Tôi biết mình mang phận bèo trôi, không dám với tới anh của anh đâu.

Dứt lời, cô ấy chuyển máy cho tôi rồi bước đến đầu giường, kéo ngăn tủ, lấy ra mấy cái bánh, ngồi ăn ngon lành.

- Chào anh Minh Trực, là tôi, Mỹ Trân đây. Anh có thể cho tôi xin số điện thoại của anh Minh Chính không ạ. Tôi có việc gấp cần gặp anh ấy. – Tôi hạ giọng, như thể đang ỉ ôi với khách hàng.

- Được chứ. Tôi mới nghe anh tôi nói, anh ấy đã gặp cô và anh Hoàng Thiên.

- Vâng. – Tôi cười gượng, đáp lời.

Minh Trực nhanh chóng cúp máy và gởi số anh trai sang. Tiếp đó, anh ta gọi lại cho Ánh Tuyết nhưng cô nàng không bắt máy.

Xem ra, phần mở đầu diễn ra trong đồn cảnh sát đã khiến Ánh Tuyết có ấn tượng xấu về anh chàng mặc dù một trăm phần trăm là lỗi của cô ấy.

Nếu Minh Trực thật lòng thích Ánh Tuyết thì phải cố gắng nhiều rồi.

- Đi, ra ăn cơm cùng mình luôn cho vui. – Tôi nắm tay cô ấy, kéo xuống nhà bếp.

Bàn ăn đã được Hoàng Thiên bày biện gọn gàng, đẹp mắt, chúng tôi chỉ việc ngồi vào và ăn thôi.

Mấy hôm nay, tôi cố ý nấu mấy món mà anh thích nhất, cốt để anh ngon miệng, ăn nhiều một chút.

Tôi hiểu tuy anh cười nhưng tâm lý ít nhiều bị ảnh hưởng. Lúc trước, xài tiền không cần nghĩ, bây giờ phải tính toán chi li.

Nếu là tôi, tôi cũng không thích ứng ngay được, cần có thời gian.

- Nhìn anh bây giờ thân thiện hơn anh lúc trước. – Ánh Tuyết đột ngột cất lời.

- Sao vậy? Lúc trước bộ nhìn anh chảnh lắm sao? – Hoàng Thiên ngừng đũa, nuốt vội và hỏi.

- Không phải chảnh mà nhìn anh lạnh lùng lắm. Lúc em ngồi gần anh trong quán lẩu nướng ấy, tay chân em run lập cập. – Cô nàng thật thà đáp lời.

- Vậy à? Chắc tại Mỹ Trân ngó lơ anh nên trông anh mới lạnh lùng thế thôi. Giờ thì ấm áp rồi.

Mặt tôi nóng ran như có lửa đốt, các mạch m.á.u căng cứng, cảm giác tê rần chạy toàn thân.

Tôi vội quay sang chỗ khác, tránh né ánh mắt chứa chan tình cảm của Hoàng Thiên.

Trời ơi, có nhất thiết phải nói ra những lời này trước mặt Ánh Tuyết không?

Cơ mà, hạnh phúc thật. Anh như vậy là đang khẳng định mối quan hệ tình nhân giữa chúng tôi đúng không?

Từ ngày tôi rước anh về, tôi và anh vốn chẳng đả động gì đến mối quan hệ giữa cả hai và anh cũng không thể hiện hành động thân mật hay nói lời tình tứ.

Ánh Tuyết giơ chân đạp tôi một cái rồi cúi xuống, tiếp tục ăn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.