Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 172: Đêm Tình Yêu - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:38
Tôi đã thua rồi. Lời nói ngọt dịu của anh như một mê dược trấn an tôi hoàn toàn, khiến tôi tin tưởng anh tuyệt đối.
Hoàng Thiên từ từ cúi xuống, hôn lên trán tôi, tiếp đến là mi mắt, chóp mũi và bờ môi.
Đúng như lời anh đã hứa, tất cả hành động đều nhẹ nhàng, chậm rãi, mơn trớn, dẫn dắt tôi vào mê tình khó cưỡng.
Toàn thân tôi dần buông lơi, phối hợp cùng anh. Tôi sẽ ghi nhớ đêm này, khắc sâu vào tâm trí, mãi mãi sẽ không quên.
- Anh ơi, tắt điện đi, em… em ngại… - Tôi nói trong tiếng thở hổn hển khi hai đôi môi vừa tách ra.
Không biết người đàn ông này có cho rằng tôi giả tạo không nhưng tôi ngại thật. Tôi chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ l.à.m t.ì.n.h khi căn phòng sáng trưng ánh điện.
Có chăng, tôi cần thêm thời gian, khi cả hai đã quá thân thiết thì họa may đâu tôi mới chấp nhận được chuyện này.
- Chiều ý em, em yêu dấu.
Anh nhanh chóng rời khỏi người tôi và sải bước đến công tắc điện.
Sau hai tiếng “tách, tách”, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo từ cây đèn bàn. Tôi yên tâm phần nào, căng mắt ra nhìn bóng dáng cao lớn đang tiến về phía mình.
Chỉ sau vài động tác nhanh gọn, bộ quần áo trên người Hoàng Thiên đã rơi xuống sàn.
Tôi xấu hổ, quay mặt sang hướng khác, tim đập nhanh theo mỗi bước anh đi.
Có ai như tôi không? Đã lên giường với người ta tận hai lần nhưng đến lần thứ ba lại cứ như lần đầu, cảm xúc hỗn độn, vừa lo vừa sợ. Điên mất thôi.
Thân hình rắn rỏi và ấm nóng của anh nhanh chóng áp sát vào tôi. Bàn tay to chậm rãi kéo dây áo tôi xuống.
Và chẳng mấy chốc, anh đã thành công đưa tôi về bộ dạng của người nguyên thủy, không một mảnh vải che thân.
- Mở mắt ra nào Mỹ Trân, anh muốn ảnh hình mình in sâu vào mắt em, ngay trong thời khắc này. – Hoàng Thiên dịu dàng cất lời.
Khoảnh khắc mi mắt tôi vừa hé mở và khuôn mặt điển trai của người tôi yêu vừa lọt vào tầm nhìn thì bản thân cũng cảm nhận được mình đã tan hòa vào anh.
Xúc cảm chân thật đến từng chân tơ kẽ tóc khiến nước mắt tôi bất giác ứa ra. Có đau, có khoái cảm và có cả ngọn lửa rực rỡ của niềm hạnh phúc tột cùng đang thiêu đốt tinh thần lẫn thể xác tôi.
Anh quấn lấy tôi, đòi hỏi tôi hết lần này đến lần khác. Động tác mỗi lúc một mạnh bạo hơn, nhanh hơn và cuồng nhiệt hơn, đem tôi đi từ cơn sóng này sang bãi bồi kia, khiến tôi đánh mất chính mình, cuốn theo bản năng nguyên thủy nhất của loài người.
- A… anh… anh… chậm… chậm thôi…
Cái gã đang dày vò tôi dường như chẳng để lọt vào tai chữ nào, cứ ghì chặt lấy tôi, ra sức thực hiện quyền lợi.
Đúng là không nên tin vào những lời đàn ông nói trước lúc lên giường. Lúc này, phần con đã lấn át phần người rồi, có cầu xin cũng thành công cốc.
Tôi chỉ còn biết bám chặt lấy tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của anh.
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi ngỡ như mình sắp ngất đi thì Hoàng Thiên mới gầm lên một tiếng đầy thỏa mãn rồi gục xuống trên người tôi.
Đầu anh vùi vào cổ tôi, phả hơi thở ấm nóng vấn vít khắp làn da nhạy cảm khiến tôi run rẩy.
Tôi cảm thấy tình yêu của mình dành cho anh dường như lớn hơn và nhiều hơn, lòng tin cũng theo đó tăng lên bội phần. Lẽ nào đây là điều kỳ diệu do sự thân mật thể xác mang lại?
Cơ mà tôi vẫn có chút xíu giận anh bởi màn hóa thú vừa rồi.
Khi hơi thở dần ổn định, Hoàng Thiên mới rời khỏi người tôi. Bàn tay anh không an phận mà tiếp tục véo má, véo mũi tôi, chọc ghẹo.
- Nói dối. Lời của đàn ông không đáng tin. – Tôi xoay người, nằm nghiêng, tránh né sự đụng chạm từ anh.
- Anh biết lỗi rồi. Nhưng đó là bản lĩnh của đàn ông mà. Em nên hạnh phúc khi hốt được một mỹ nam khỏe mạnh chứ.
Suýt chút nữa thì tôi bị sặc nước bọt. Mặt Hoàng Thiên càng ngày càng dày lên rồi, tôi nói không lại.
Vài giây sau, cánh tay anh luồn nhẹ xuống đầu tôi, tay còn lại thì kéo tôi vào lòng, ôm chặt từ phía sau.
Tôi cũng mệt rã rời, không hơi đâu đôi co với anh, cứ thế mà dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tỉnh giấc, tôi phát hiện ra bên cạnh mình trống trơn, chút hơi ấm cũng không còn.
Cứ nghĩ là Hoàng Thiên đi vệ sinh nhưng đợi mãi chẳng thấy anh quay lại. Cuối cùng, tôi tung chăn, bước ra khỏi phòng.
Dưới ánh sáng mờ ảo của vầng trăng rọi vào ô cửa kính, tôi thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha. Trên tay là một điếu thuốc đang cháy dở. Làn khói trắng luồn qua chấn song, lãng đãng bay lên khoảng không.
Anh đang có tâm sự gì sao?
- Hoàng Thiên, sao anh lại ra đây? – Tôi cất tiếng hỏi và tiến đến gần người đàn ông của mình.