Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 174: Đồng Hành Cùng Anh - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:38

- Cảm ơn em, Mỹ Trân.

Anh choàng tay ôm lấy tôi vào lòng, tựa cằm trên đỉnh đầu tôi.

Tôi thoáng nghe tiếng thở dài thật khẽ. Bàn tay tôi bất giác đưa lên, xoa xoa tấm lưng rộng. Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Tôi tin là như vậy.

Hoàng Thiên rời nhà không lâu thì Ánh Tuyết gọi đến. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Chỉ mới sáu giờ thôi. Có lẽ cô nàng vừa ngủ dậy.

Công ty của Ánh Tuyết tám giờ mới bắt đầu làm việc. Cô ấy là nhân viên kinh doanh giỏi, được sếp ưu ái nên có được đặc quyền riêng, có thể đi trễ về sớm, không nhất thiết phải đúng giờ.

- Mình nghe đây Ánh Tuyết.

- Làm sao đây? Hôm qua tên Minh Trực đưa mình vào nhà, mình say quá nên lỡ hôn lên môi anh ta rồi. Bây giờ anh ta bắt mình chịu trách nhiệm. Đang ôm bó hoa đứng ngoài cổng kìa. – Giọng cô ấy bấn loạn.

- Hôn rồi sao? – Tôi gần như tỉnh cả ngủ, vội hỏi lại.

- Hôn rồi. Nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề là anh ta đang kêu réo ngoài cửa. Bây giờ mình mà đi làm sẽ bị anh ta bắt mất.

Tưởng tượng ra tình cảnh bấy giờ của cô nàng, tôi nhịn không nổi, bật cười khanh khách.

Tình huống ngỡ như chỉ có trên phim và mấy cuốn truyện tình cảm lãng mạn phi thực tế giờ lại hóa thành thực tế với cô bạn nói nhiều của tôi.

Rõ ràng là có thích người ta nên mới hôn mà. Nếu ghét thì cho dẫu say vẫn không thể nào tỏ ra thân mật được.

- Gì chứ? Mình đang rơi xuống địa ngục mà cậu còn cười được à? Đồ không có lương tâm. – Ánh Tuyết cao giọng mắng mỏ tôi.

- Ánh Tuyết à, mình nghĩ cậu nên cho anh ấy một cơ hội và cũng là cho bản thân cơ hội. Thử tìm hiểu nhau xem, không hợp thì thôi. Đâu phải cậu chịu hẹn hò là Minh Trực đem trầu cau sang rước cậu liền đâu. Nghĩ kỹ đi. Hãy tưởng tượng nếu một ngày anh ấy không làm phiền cậu nữa, quay sang thích người khác thì cậu có hối hận không. – Tôi chậm rãi khuyên cô bạn.

- Mình…

- Giờ thì ra gặp anh ấy đi. Hoàng Thiên nói Minh Trực là người tốt đấy, chỉ lo học hành, không yêu đương lăng nhăng.

Dứt lời, tôi liền cúp máy.

Cách theo đuổi người trong mộng của anh chàng Minh Trực đó cũng hao hao giống Hoàng Thiên đấy chứ.

Có điều, Hoàng Thiên đã thành tượng đài mặt dày trong tôi rồi, không ai soán ngôi được.

Lúc tôi thay chiếc váy ngủ ra thì Hoàng Thiên cũng vừa về tới. Trên tay anh là một phần phở bò, còn có nước mía, bánh tráng trộn và mấy bịch bánh mì Kinh Đô.

- Ráng ăn hết nhé. Tối anh về thì tụi mình ra ngoài ăn. – Anh vừa đặt chúng xuống bàn vừa dặn dò.

- Sao vậy? Cho em ăn nhiều để béo rồi làm thịt em sao? – Tôi khoanh tay, cong môi hỏi.

- Ừ.

- Ừ?

- Ừ. Vậy nên em hãy chuẩn bị cả tinh thần lẫn thể chất đi là vừa.

Đúng thật là, khi đã lột trần tính cách lẫn thể xác của nhau ra thì chẳng còn câu từ nào là khách sáo nữa.

Cơ mà tôi thích như vậy. Cảm giác rất thoải mái, không gò bó, giữ kẽ này nọ.

Chiếc xe đã rời đi từ lâu mà tôi vẫn còn ngẩn ngơ ngóng theo. Đột nhiên, tôi muốn cắm một bình hoa hồng, đặt trong phòng khách.

Nghĩ là làm, tôi nhanh chân trở vào lấy áo khoác rồi chạy ra vựa hoa đầu đường.

Lúc đi ngang cửa hàng quần áo, chị chủ liền kêu tôi vào. Hóa ra chị ấy đang tư vấn cho khách hàng. Mà vị khách hàng này là người vẫn thường mua những chiếc váy do chính tôi thiết kế, cắt may.

Tôi từng nghe chị chủ shop nói chị này tên Liên, rất giàu có.

- Chào hai chị. – Tôi cúi đầu chào hai người phụ nữ sang trọng trước mặt.

- Ừ. Dạo này không may vá gì vậy em? Lâu lắm chị mới ghé lại mà chẳng thấy mẫu mới. – Chị Liên cau mày, tỏ vẻ giận dỗi.

Trời ạ, thời gian vừa qua cuộc sống của tôi hỗn độn như nồi cám lợn thì còn tâm trạng nào mà may vá. Giờ mới yên bình chút chút.

Cũng may là chị chủ shop không đưa số điện thoại của tôi cho chị Liên, nếu không, tôi sẽ bị chị ấy gọi hối thúc.

Chắc hẳn chị Liên đã năn nỉ dữ lắm nên vừa nhác thấy tôi, chị chủ shop mới lôi cổ vào đây.

- Dạo này tay em hơi nhức nên không may ạ. Em vừa thiết kế mấy mẫu mới, dự định tuần này sẽ bắt tay vào thực hiện ạ. – Tôi nhoẻn cười, xoa dịu chị ấy.

- Vậy cho chị xin số điện thoại đi, kết bạn zalo rồi gởi mẫu cho chị xem, chị chốt là em may cho chị. Chị cứ bị thích váy đầm do em thiết kế ấy.

Tôi hơi chút ái ngại, liếc nhìn sang chị chủ shop. Thấy chị ấy gật đầu, tôi mới dám trao đổi số điện thoại với chị Liên.

Ví như một chiếc đầm, tôi bán cho shop tầm ba trăm ngàn thì shop bán lại cho khách ba trăm rưỡi, lời chút đỉnh.

Nếu giờ tôi bán trực tiếp cho chị Liên thì chị chủ shop giống như bị mất một người khách vậy, thế nên, tôi áy náy lắm.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.