Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 71: Thảm Nạn - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:30

Khi đồng hồ điểm năm giờ sáng cũng là lúc chúng tôi lên xe, xuất phát về phía thành phố biển. Tôi ngồi trên băng ghế sau với bà Ngọc Minh và chẳng dám nhìn lên ghế lái vì sợ rằng mình sẽ khóc.

Càng gần phút chia tay, tôi càng không tài nào kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

Gần sáu giờ sáng, xe đã đến địa phận tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu bởi Hoàng Thiên đi đường cao tốc. Tôi đưa mắt nhìn ra hai bên đường vắng vẻ, cảm thấy thật lạ lẫm dù rằng lúc trước đã từng xuống đây hai lần.

Cũng có thể vì trời chưa sáng tỏ nên mắt tôi nhìn không ra.

Chẳng hiểu sao tôi bỗng có linh tính bất an, ruột gan nóng như lửa đốt. Nếu như ba mẹ tôi vẫn còn trên đời, hẳn tôi đã cho rằng họ xảy ra chuyện chẳng lành.

Đang nhấp nhổm định bảo Hoàng Thiên giảm tốc độ thì đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe tải ngược chiều đang lao vào chúng tôi với tốc độ kinh người.

Tôi chỉ kịp thấy ánh đèn lóe sáng, nghe tiếng hét thất thanh và những âm thanh chói tai liên tiếp rồi hoàn toàn không còn hay biết gì nữa.

Chẳng biết qua hết bao lâu, ý thức của tôi mới dần tìm về. Toàn thân tôi đau đớn, cảm nhận rõ mùi m.á.u tanh xộc vào mũi.

- Cô ơi… cô ơi… - Tôi chật vật cử động, với tay lay gọi người bên cạnh.

Bà Ngọc Minh nhắm nghiền hai mắt, m.á.u đầm đìa trên gương mặt. Tôi chẳng biết bà bị thương ở đâu nữa, phần cửa xe phía bên bà móp sọp, vô số mảnh kính vỡ rơi trên cơ thể bà.

- Hoàng Thiên… Hoàng… Thiên. Anh ơi… anh ơi…

Hốt hoảng, kinh hãi khiến tâm trí tôi bấn loạn. Hoàng Thiên không trả lời tôi, anh ngồi bất động trước ghế lái. Chân tôi bị kẹt cứng dưới ghế, đau không thể tả. Tôi ước sao có thể chặt đứt chân mình để có thể thoát ra, trườn tới xem tình hình anh như thế nào.

Đoạn đường này vắng quá, chẳng có lấy một chiếc xe chạy qua cho tôi nhờ. Chật vật cả đỗi, tôi cũng rút được chân mình ra. Máu đỏ thấm ướt tà váy màu kem.

Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn này. Thật quá sức chịu đựng của tôi.

- Hoàng Thiên… Hoàng Thiên… - Tôi lay gọi anh ngay khi vừa chồm lên phía trước.

Toàn thân anh mềm nhũn, không còn ý thức, vệt m.á.u từ đỉnh đầu cứ thế chảy xuống không ngừng, thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng.

Hôm nay là ngày tận thế sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này.

Cũng may cánh cửa bên phía tôi ngồi bị bật tung ra, nếu nó móp và dính chặt như phía bà chủ thì tôi chỉ còn biết khóc trong vô vọng.

Chiếc xe của Hoàng Thiên bị xe tải ủi vào lề đường, cửa bên ghế phụ bị thân cây lớn ép chặt, còn bên ghế lái chính là đầu xe tải. Chỉ có duy nhất lối thoát này mà thôi.

Chẳng nghĩ được gì nhiều, tôi cố giúp bà Ngọc Minh gỡ bàn chân bị kẹt dưới gầm ghế. Tôi sẽ đưa bà rời khỏi xe trước rồi kéo Hoàng Thiên sau bởi đây là cách thuận tiện nhất.

Thế nhưng, mọi thứ không hề đơn giản như tôi nghĩ, không thể nhanh gọn như tôi nghĩ. Chân bà bị kẹt cứng, hoàn toàn không thể rút ra.

- Làm ơn đi, làm ơn ra đi mà… - Tôi khóc thảm, đôi tay không ngừng xoay sở lung tung trong tuyệt vọng.

Dẫu đã làm đủ mọi cách nhưng tôi vẫn không tài nào rút được chân bà Ngọc Minh ra khỏi mớ hỗn độn kia. Tôi như kẻ điên, bất biết thân mình, dùng mười ngón tay kéo mạnh cái thứ đang kẹp lấy chân bà.

Mãi khi cảm giác đau đớn tột cùng truyền tới và các ngón tay không còn cử động được theo ý mình, tôi mới bất lực buông xuôi, khóc váng lên.

- Mỹ Trân… Mỹ Trân… - Bà Ngọc Minh thều thào cất tiếng.

- Cô… cô cố lên một chút, cháu…

- Đừng, Mỹ Trân, cứ mặc kệ cô. Mau… cháu mau cứu Hoàng Thiên, đưa nó ra khỏi xe nhanh đi. Sắp không kịp rồi.

Lúc này, tôi mới ngửi thấy mùi khói. Không phải chứ. Lẽ nào chiếc xe sẽ nổ tung như mấy cảnh quay trên phim sao? Không được. Tôi phải cứu cả hai người.

Tôi yêu Hoàng Thiên và tôi rất quý mẹ anh. Những câu nói khiến tôi tổn thương từ bà chung quy đều là lỗi do tôi mà ra. Tôi không oán trách bà, càng không muốn bà gặp phải điều gì bất trắc. Tôi không muốn mất ai cả.

- Nhanh đi Mỹ Trân. Không kịp đâu. Cháu không yêu Hoàng Thiên sao? Cứu nó nhanh lên.

Tiếng rít đầy giận dữ của bà giúp tôi nhận ra chẳng còn thời gian nữa. Sẽ đến lúc con người buộc phải lựa chọn nhưng tại sao lại là trong hoàn cảnh này?

Mùi xăng, khói ngày càng nặng khiến tôi đành nghe theo lời bà, trườn lên ghế lái. Bàn tay quặt quẹo của tôi run rẩy, khó khăn tháo dây an toàn. Tôi có cảm giác như các ngón tay của mình lặt lìa hết rồi. Tôi đau quá.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.