Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 72: Thảm Nạn - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:30
Cơ thể tôi gần như kiệt quệ, tôi phải hét lên liên tục để lấy sức kéo Hoàng Thiên ngược về dãy ghế sau bởi chỉ có cánh cửa kia là lối thoát duy nhất.
Tôi sẽ không hối hận nếu thời gian không ủng hộ mình và để tôi phát nổ cùng mẹ con anh. Thế nhưng, tôi không muốn anh chết, anh còn trẻ, anh tốt bụng, anh còn nhiều hoài bão và tôi yêu anh, tôi muốn anh được sống và sống thật vui, thật tốt.
Vậy nên, dẫu chỉ còn một giây để hy vọng thì tôi vẫn sẽ cố cứu anh.
Tôi không quan tâm tay chân anh va chạm vào đâu nữa, tôi chỉ chăm chăm vào việc kéo anh ra khỏi xe. Chỉ cần đưa anh ra khỏi đây, những vết thương khác chắc chắn phía bệnh viện sẽ giúp anh xử lý ổn thỏa. Thoát khỏi chiếc ô tô sắp bốc cháy chính là tia hy vọng đầu tiên.
Máu của Hoàng Thiên và m.á.u nơi chân tay tôi cùng nước mắt, mồ hôi của tôi vương vãi khắp sàn xe. Không gian này quá ư chật hẹp. Tôi thề sẽ không bao giờ mua ô tô nếu có nhiều tiền đi chăng nữa.
Có lẽ tình yêu nồng thắm, thiêng liêng đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Cuối cùng thì tôi cũng kéo được anh ra ngoài. Khoảnh khắc chân anh rời khỏi xe, cả tôi và anh đều ngã sóng soài ra nền đất. Hơi thở của tôi đứt đoạn dù rằng đã dùng cả miệng để thở.
- Kéo nó đi, đừng vào đây nữa. – Bà Ngọc Minh quát lên khi tôi vừa nhào đến.
- Cô ơi… cô ơi…
Sự bất lực khiến tôi muốn phát điên lên. Tôi khóc như mưa khi đối diện với cái c.h.ế.t đang cận kề người phụ nữ đã cưu mang mình trong suốt ba năm qua. Ánh mắt của bà không hề ghét bỏ tôi mà chan chứa đầy tình thương mến.
Sao tôi không phải là siêu nhân chứ? Sao tôi không có phép thuật? Rõ ràng bà vẫn còn tỉnh táo, chỉ cần đưa ra ngoài là ổn mà.
- Đi đi. Mỹ Trân, mang Hoàng Thiên đi xa chỗ này. – Bà hét lên. Gần như đó là tất cả tàn hơi cuối cùng.
- Cháu xin lỗi…
Đã đến đường cùng, tôi đành đoạn bỏ mặc bà, luồn cánh tay ra phía trước Hoàng Thiên, dùng hai cổ tay giữ chặt và kéo anh về phía sau bởi bàn tay tôi đã chẳng thể làm được gì nữa rồi.
Chút sức lực cuối cùng này, tôi dành cho anh, mong anh có cơ hội sống tiếp. Còn tôi, có lẽ tôi sẽ c.h.ế.t vì quá đau, quá mệt, quá kiệt sức, quá hãi hùng, quá xót xa.
- Cô ơi…
Mắt tôi nhòe dần và tai tôi ù đi sau tiếng nổ long trời lở đất. Ánh lửa ngút cao cùng đám khói đen bao trùm hai chiếc xe. Rõ ràng cách hiện trường không xa, có rất nhiều xe đang dừng nhưng họ lại chẳng đến giúp chúng tôi.
Nếu có ai đó đến giúp đỡ, hẳn mẹ anh cũng có thể ra ngoài trước khi ngọn lửa oan nghiệt kia thiêu rụi tất cả.
Tôi kiệt sức rồi. Chỉ hy vọng họ sẽ dủ lòng thương mà đưa Hoàng Thiên đi cấp cứu. Bóng tối bao phủ lấy tôi, tôi chẳng còn nghe hay nhìn thấy bất kỳ điều gì nữa.
Khi tôi tỉnh lại đã thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng phủ màu trắng toát. Đầu tôi đau, tay chân cũng đau và khi vừa cựa mình thì cảm giác chẳng khác nào đang bị tra tấn.
Từng cảnh tượng kinh hoàng lần lượt xuất hiện trong đầu tôi. Phải rồi, tôi đang đi du lịch cùng mẹ con Hoàng Thiên thì xảy ra tai nạn. Tôi đưa được anh ra ngoài, còn chiếc xe thì bốc cháy cùng mẹ anh.
- Cô tỉnh rồi. – Cô y tá trẻ nhẹ nhàng rút dây truyền dịch khỏi tay tôi, nhỏ nhẹ nói.
Lúc này, tôi mới nhận ra hai bàn tay mình đang quấn băng trắng. Còn chưa kịp hỏi thì dường như nữ y tá đã nhận ra vẻ ngạc nhiên, sửng sốt của tôi nên cất lời trước khi tôi mở miệng.
- Bảy trên mười ngón tay của cô đã bị gãy. Thời gian hồi phục sẽ khá lâu. Cũng may chân và đầu của cô chỉ bị tổn thương nhẹ.
Bảy ngón tay tôi gãy rồi ư? Nhưng không sao cả, tôi vẫn còn sống và điều tôi quan tâm lúc này chính là Hoàng Thiên.
- Cô ơi, cô có biết người đàn ông đi cùng tôi bây giờ ra sao không? Anh ấy có đang trong bệnh viện này không? – Tôi cố gượng dậy, lo lắng hỏi.
- Anh ấy đang trong phòng cấp cứu. Đa chấn thương. Nghe nói phần đầu chấn thương rất nặng, tiên lượng rất xấu. Tôi cũng chỉ biết vậy thôi.
Nghe cô ấy nói mà tôi cứ ngỡ như nghe sét đánh giữa trời quang. Hoàng Thiên của tôi. Anh ấy không thể nào xảy ra chuyện được. Trời ơi, tại sao biến cố này lại ập xuống trên anh vậy? Có phải tôi chính là ngôi sao chổi xui xẻo không?
Anh và mẹ anh đã luôn bình an khi tôi chưa cùng anh yêu đương hẹn hò. Giá như bà Ngọc Minh đừng giữ lời hứa. Giá như tôi đừng đòi đi chơi cùng bà để bà phải hứa hẹn.
Giá như bà để mặc cho tôi kéo vali rời đi trong sáng hôm đó thì mọi việc đã khác. Anh và bà vẫn bình an, đến công ty, ngân hàng làm việc như bao ngày trước đây.
- Phòng cấp cứu ở đâu vậy cô y tá? – Tôi cố lê tấm thân tàn xuống giường, hỏi với theo khi cô ấy đã đi gần đến cửa.
- Cô đang còn yếu lắm, đừng đi lung tung. – Cô ấy hốt hoảng đỡ lấy tôi, rối rít khuyên can.
Kết quả là tôi bị ép quay về giường. Tôi bây giờ yếu như sên, cô ấy dẫn đi đâu thì bước theo nấy, chẳng còn sức mà phản kháng.
Được rồi, tôi sẽ tự tìm phòng cấp cứu và bò đến đó khi cô ấy rời khỏi đây.