Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 73: Buông Tay - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:30
Vì để cô y tá yên tâm rời đi, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, vờ như đã ngủ. Sau mười phút, cuối cùng cô ấy cũng cất bước. Nhắm chừng người đã đi khá xa, tôi liền lết xuống giường, cố bám vào các vật dụng rồi lần men theo vách tường ra ngoài.
Cái chân khốn khổ khiến tôi chẳng thể di chuyển nhanh, chật vật cả đỗi mà chỉ đi được một đoạn ngắn.
Nhác thấy có cô gái đang hỏi bác sĩ khu cấp cứu ở đâu nên tôi vội lóng tai nghe ngóng rồi tiếp tục nhích từng chút một.
- Chị Hellen, chị Hellen…
Tôi gọi toáng lên khi thấy Hellen vụt chạy qua theo chiếc băng ca trắng được hai nữ y tá đẩy rất nhanh. Linh tính mách bảo với tôi rằng người nằm trên đó chính là anh.
Cũng may, Hellen không phớt lờ tôi mà dừng lại. Tôi nhận ra nỗi oán hận trong đôi mắt màu xanh lơ kia. Cũng đúng thôi, có ai thân thiện với tình địch đâu chứ.
- Chị Hellen, anh Hoàng Thiên thế nào rồi ạ? Anh ấy sẽ không sao đúng không? – Tôi tập tễnh tiến lại gần cô ấy, nghẹn ngào hỏi.
- Có thể không sao được sao? Anh ấy có thể sẽ trở thành người thực vật.
Nói đến đây, nước mắt Hellen tuôn rơi lã chã. Nhìn mí mắt sưng mọng của cô ấy, tôi biết trước đó cô ấy đã khóc rất nhiều.
Một người hoạt bát như Hoàng Thiên sao có thể trở thành người thực vật được? Chỉ là có thể thôi đúng không? Chẳng có gì chắc chắn cả. Anh ấy vẫn có khả năng hồi phục và khỏe mạnh hoàn toàn. Chắc chắn là như vậy. Tôi tin là như vậy.
- Cô đi đâu?
Hellen tóm lấy tay tôi kéo lại khi tôi chỉ vừa dợm chân bước. Lực kéo khá mạnh khiến tôi chới với, cũng may là cô ấy kịp đỡ chứ không thì tôi đã ngã rồi.
- Em muốn gặp Hoàng Thiên, em…
- Không được. Anh ấy được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, không ai được vào cả.
Cơn đau từ tay truyền tới khiến tôi xanh mặt. Các móng tay dài nhọn của Hellen đang cắm vào da thịt tôi, toàn thân cô ấy run lên và ngọn lửa giận trong đôi mắt vẫn chưa có dấu hiệu vụt tắt.
May mắn cho tôi, ngay lúc này, có một vài vị bác sĩ đi qua nên cô ấy cũng dần buông tha cho tôi. Những dấu vết tựa mảnh trăng khuyết hằn đỏ trên da tôi.
- Tôi sẽ giúp cô vào gặp anh ấy nhưng trước đó, chúng ta cần nói chuyện.
Sau câu nói nhẹ nhàng và nụ cười hiền hậu thoáng trong phút giây, Hellen dìu tôi về lại phòng bệnh. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô ấy liền dùng ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ nhìn tôi.
Sao tôi không biết cô ấy còn có một bộ mặt khác như thế này chứ? Cô ấy là người mà Hoàng Thiên từng rất yêu thương sao?
- Mỹ Trân, cô chính là đồ sao chổi. Nếu không phải vì muốn thực hiện lời hứa với cô, mẹ anh Hoàng Thiên đã không c.h.ế.t thảm và anh ấy cũng không bị như thế này.
Cô ấy nói không sai. Chính bản thân tôi cũng cảm thấy mình là kẻ mang đến xui xẻo cho mẹ con anh. Hình ảnh chiếc xe nổ tung ấy sẽ ám ảnh tôi cả đời.
Tôi không có lời nào để bào chữa cho mình trong hoàn cảnh này. Tôi cũng không muốn bào chữa. Ai nghĩ tôi thế nào cũng được, tôi chỉ muốn Hoàng Thiên bình an mà thôi.
- Mẹ anh ấy… mẹ anh ấy…
- Thi thể bà ấy cháy đen rồi. Hoàng Thuận và ông nội của Hoàng Thiên đang trên đường ra sân bay sang đây. Và họ sẽ đưa anh ấy sang Mỹ điều trị.
Dù không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Hellen nhưng tôi không thể kiềm được tiếng nấc nghẹn cùng dòng lệ thảm khi nghĩ đến bà Ngọc Minh.
Bà chủ xinh đẹp của tôi, người mà tôi đã mong ước sẽ được trở thành con dâu của bà lại ra đi với hình hài không hề nguyên vẹn.
Giá như tôi mạnh mẽ hơn, giá như tôi thông minh hơn thì có lẽ tôi đã cứu được bà. Người cuối cùng trò chuyện với bà là tôi, người cuối cùng chạm vào bà khi bà vẫn còn hơi thở là tôi.
Trời ơi, tôi thấy mình chẳng khác nào kẻ tội đồ, là nguồn cơn của thảm nạn này. Bà không nên giữ lời hứa với tôi, đáng lẽ bà nên quên đi.
- Mẹ anh ấy nói sau khi đưa cô đi du lịch sẽ cho cô một số tiền làm vốn để cô có cuộc sống ổn định hơn. Bây giờ bà ấy không còn nữa nhưng vì đó là tâm nguyện của bà nên tôi sẽ thay mặt thực hiện.
Lời vừa dứt, Hellen liền lấy một phong bì dày trong túi xách ra, đặt lên giường, ngay bên cạnh tôi và yêu cầu tôi hãy nhân lúc này, rời xa Hoàng Thiên vĩnh viễn, đừng bao giờ lảng vảng bên anh như mong muốn ban đầu của bà Ngọc Minh.
Tôi nhìn chiếc phong bì rồi nhìn lên cô gái đang khoanh tay đứng trước mặt mình. Tôi không muốn nhận số tiền này bởi phần tiền công lấy trước đã là một con số khổng lồ. Hơn nữa, tôi còn mặt mũi nào nhận tấm lòng của bà chủ kia chứ.
Tôi sẽ không thất hứa với bà, sẽ không biến mình thành tảng đá ngáng đường Hoàng Thiên nhưng giờ đây anh đang trong tình trạng nguy kịch, tôi sao nỡ lòng ra đi chứ. Tôi sẽ đi khi biết chắc rằng anh bình an và khỏe mạnh.
- Hãy đi trước lúc anh ấy tỉnh lại. Đây là việc duy nhất cô có thể làm vì anh ấy.