Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 74: Buông Tay - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:30
Có lẽ nhận ra sự chần chừ của tôi nên Hellen lên tiếng trước. Và rồi, bằng chất giọng trầm buồn, cô ấy tiết lộ cho tôi một bí mật mà tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ tới.
Người đàn ông tôi yêu và gia tộc giàu có kia hoàn toàn không có chút quan hệ huyết thống nào. Hoàng Thiên là một đứa trẻ mồ côi được bà Ngọc Minh và chồng nhận nuôi một cách bí mật.
Người cha trên danh nghĩa của anh bị vô sinh và vì muốn che đậy nên đã bày ra một màn kịch hoàn hảo khi để vợ mình giả mang thai, đến ngày sinh nở thì đưa đứa bé trai không m.á.u mủ vào thế chỗ.
Tất cả cũng chỉ vì ông quá yêu vợ, sợ rằng khi mình đột ngột qua đời mà không có con nối dõi thì bà ấy sẽ không còn chỗ đứng trong gia đình.
- Ông nội của Hoàng Thiên phát hiện ra sự thật này trong một lần con trai ông ấy nhập viện và cần truyền máu. Kết quả xét nghiệm cho ra hai nhóm m.á.u khác biệt. Sau đó thì làm xét nghiệm AND.
Tôi ngồi như bất động. Bây giờ tôi mới hiểu câu nói của anh. Anh nói muốn xây dựng một gia đình đúng nghĩa với tôi. Tập đoàn Hana vốn không phải là gia đình thật sự của anh. Bà Ngọc Minh không phải là mẹ ruột của anh.
Thảo nào, những khi anh bị đau, bị mệt, tôi nhìn ra được qua những biểu cảm thoáng qua của anh nhưng bà ấy thì không.
Thế nhưng, chỉ là bà ấy không để ý những điều vụn vặt mà thôi, bà ấy rất thương anh, ngay giờ phút đứng giữa lằn ranh sinh tử, bà đã bảo tôi cứu lấy anh bằng mọi giá chứ không hề màng tới tính mạng của mình.
- Mỹ Trân, Hoàng Thiên không phải cháu ruột của chủ tịch Hana, và nếu như anh ấy làm trái ý ông nội thì anh ấy sẽ không còn gì cả. Bản di chúc có thể được thay đổi bất cứ lúc nào. Hoàng Thuận vốn chẳng ưa gì Hoàng Thiên, một khi Hoàng Thiên khiến cơn giận của chủ tịch lên đến đỉnh điểm, anh ta sẽ thừa cơ tác động, đẩy người em không cùng huyết thống này ra đường. Một người đang trên đỉnh vinh quang đột nhiên bị hạ xuống, trở thành một kẻ làm công, chật vật mưu sinh. Lẽ nào, cô muốn thấy anh ấy biến thành bộ dạng thảm hại đó? – Hellen tiến đến, ngồi xuống cạnh tôi và nói tiếp.
Đương nhiên là tôi không muốn rồi. Tôi luôn muốn điều tốt đẹp đến với Hoàng Thiên. Tôi thích nhìn thấy bộ dạng lịch lãm, đầy khí chất của anh mỗi sáng khi anh khoác lên bộ vest hàng hiệu chỉn chu, phẳng phiu. Thích nhìn anh chăm chú trên bàn làm việc. Thích ngắm hình ảnh thành đạt của anh trên những bài báo phỏng vấn vào cuối mỗi năm.
Tôi không muốn anh phải giống tôi, đắn đo suy nghĩ khi muốn mua một món đồ có giá trị cao. Tôi không muốn anh phải hạ mình, cam chịu trước những người phách lối.
- Em sẽ đi. Nhưng mà… em muốn nhìn anh ấy một lần cuối, chỉ một lần thôi. Xin chị cho em gặp anh ấy lần cuối.
Cuối cùng, tôi phải năn nỉ Hellen bởi tôi biết nếu cô ấy không muốn thì tôi chẳng thể nào gặp Hoàng Thiên được. Tôi muốn đến bên anh, chạm vào anh và cầu nguyện cho anh bình an, mau chóng hồi phục.
- Tôi đã nói từ đầu là sẽ sắp xếp cho cô gặp thì đương nhiên tôi sẽ giữ lời. Mong rằng cô cũng hãy giữ lời.
- Vậy… em có thể viếng bà Ngọc Minh…
- Đủ rồi Mỹ Trân, cô có đến viếng cũng không khiến không khí bớt đau thương đâu. Hãy đi ngay sau khi vào thăm Hoàng Thiên.
Lời vừa dứt, Hellen cũng đứng lên và cất bước khỏi phòng. Nước mắt tôi lại thi nhau rơi rớt. Tôi chẳng làm được gì ngoài việc khóc cả. Thật yếu đuối, thật bất lực.
Phải rồi, tôi nên rời xa Hoàng Thiên, để anh lại với ánh hào quang chói lọi của người thừa kế phân nửa tập đoàn Hana. Anh cần phải nghe lời ông nội anh để giữ vững vị trí đó bởi ngoài tình thương của ông ấy ra thì anh chẳng thể bấu víu vào đâu được. Mối quan hệ giữa họ là người dưng nước lã.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, tôi ngồi như pho tượng, đưa mắt nhìn trân trân vào khoảng không. Tôi nhìn đến độ thấy những hình tròn tròn, hình đũa trong suốt xen nhau trôi trước mặt, giống như ảnh hiển thị những vi khuẩn dưới kín hiển vi trong những cuốn sách mà tôi từng học.
- Mỹ Trân, đi theo tôi.
Tiếng gọi của Hellen khiến mảnh linh hồn đang lơ lửng của tôi lập tức trở về. Tôi thậm chí còn không nghe tiếng cửa mở và tiếng bước chân của cô nàng siêu mẫu.
Có lẽ thấy tôi đi đứng chật vật nên cô ấy tiến lại, vươn bàn tay xinh đẹp đỡ tôi rời phòng. Tôi rất muốn đi nhanh, thậm chí là chạy nhưng không thể.
Qua một lúc lâu, chúng tôi mới đến trước cánh cửa phòng ICU.
- Thời gian có hạn, cô nhanh lên rồi ra nhé.
- Em biết rồi.
Trái tim tôi như ngừng đập khi bàn tay vươn tới đẩy cửa. Và khi hình ảnh của Hoàng Thiên đập vào mắt, nỗi xót xa cùng đau đớn xâm chiếm từng tế bào của tôi.
Anh nằm bất động, xung quanh toàn là dây ống, máy móc. Toàn thân anh đều được băng bó, một màu trắng như màu tang. Tôi cứ nghĩ anh chỉ bị thương vùng đầu thôi, nào ngờ là đa chấn thương.
- Hoàng Thiên, em tới thăm anh đây. Hoàng Thiên ơi…