Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 77: Trong Hoạn Nạn Mới Thấy Chân Tình - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:31
Hơn nửa tiếng sau, Tấn Phong quay lại với số thức ăn lỉnh kỉnh trên tay.
Anh cẩn thận đổ hủ tiếu gõ ra tô rồi đút cho tôi. Tôi ăn rất tự nhiên, chẳng ngại ngần, bẽn lẽn. Có lẽ vì bộ dạng nhếch nhác, thảm hại đến mức không thể thảm hại hơn đã phơi bày ra trước mặt anh tất tần tật nên dây thần kinh xấu hổ của tôi cũng chẳng còn phản ứng với anh nữa.
- Vừa miệng không? – Anh nhỏ giọng hỏi.
Tôi không đáp, chỉ gật đầu. Nhác thấy màn hình chiếc điện thoại anh để trên bàn sáng lên, tôi vội ra hiệu cho anh mau nghe máy vì đang bận nhai.
Tấn Phong thật giữ ý tứ, anh để chế độ rung chứ không để chuông reo tứng lựng.
- Tôi nghe.
Một tay Tấn Phong cầm điện thoại áp vào tai. Tay kia vẫn tiếp tục gắp miếng thịt nạc đưa lên miệng tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi khá gần nên tôi có thể nghe được giọng nữ bên kia đang nói về các hồ sơ, hợp đồng cần được anh xem qua trước khi gởi cho bên đối tác.
- Ừ. Gởi mail cho tôi, đêm nay tôi sẽ xem.
Anh nói và nhanh chóng cúp máy.
Tôi rũ mắt nhìn đôi bàn tay vô dụng của mình. Tôi biết anh còn rất nhiều công việc, không thể nào ở cạnh tôi mà chăm chút cho tôi đến ngày tôi bình phục được. Bác sĩ đã nói ít nhất là sáu tuần thì tôi mới có thể cử động, làm các công việc nhẹ.
- Tấn Phong, em…
- Anh tự biết sắp xếp công việc của mình. Hãy dựa vào anh, ít nhất là trong lúc này.
Sống mũi tôi cay xè, nước mắt sắp ứa ra, cũng may là tôi kiềm lại được. Có những người không khác nào tri kỷ, lời còn chưa thốt ra thì họ đã hiểu tôi muốn nói điều gì rồi.
Tôi sẽ đón nhận tất cả sự giúp đỡ của Tấn Phong trong lúc này, sẽ khắc cốt ghi tâm và nếu có một ngày anh cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ không ngại ngần mà chạy đến cùng anh. Lần này, là anh đã cứu tôi một mạng, ân tình nặng tựa núi non.
- Mỹ Trân, có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không? Em đi chung chiếc xe với chủ tịch SunshineBank và mẹ anh ấy phải không? – Tấn Phong cất tiếng hỏi khi tôi vừa hút một ngụm nước mía.
- Vâng. Em đi du lịch cùng họ, đến đoạn đường vắng thì xảy ra tai nạn. Em chỉ kéo được Hoàng Thiên ra còn mẹ anh ấy thì phát nổ cùng chiếc xe.
Tôi cúi đầu, còn anh thì im lặng hồi lâu. Bàn tay anh dần dà tìm đến tay tôi và đặt lên. Tôi biết anh đang dùng hành động để an ủi mình.
- Người mà em đang hẹn hò là anh ấy phải không? Chủ tịch SunshineBank?
- Vâng.
Tiếng thở dài của Tấn Phong khiến tôi phải ngẩng đầu lên nhìn. Biểu cảm trên mặt anh lúc này vô cùng phức tạp, mắt anh hướng ra khung cửa sổ, nơi bức màn tím sẫm của thời gian đang đang phủ dần lên khuôn viên bệnh viện.
Anh đang nghĩ gì vậy? Anh buồn? Hay giận tôi?
- Mỹ Trân, anh không phải là muốn tò mò chuyện riêng của em đâu. Anh chỉ muốn em hiểu rằng có những chuyện nên nói ra để khiến lòng mình nhẹ bớt. Em đã chọn gọi cho anh trong lúc hoạn nạn thì hãy tin anh. Anh cần biết em đã trải qua chuyện gì? Đang gặp vấn đề gì? Có mong muốn gì để anh còn giúp nữa. Anh không thể đoán biết hết những suy nghĩ của em.
Cái người đàn ông này sao giống Hoàng Thiên thế nhỉ? Rất biết cách khiến tuyến lệ của tôi hoạt động.
Nghẹn ngào quá thành thử tôi chẳng mở miệng đáp lời anh được, cứ gật đầu lia lịa mà thôi.
Mãi năm phút sau, tôi mới bình tĩnh lại và kể cho Tấn Phong nghe tất cả. Chuyện tôi và Hoàng Thiên bắt đầu hẹn hò khi nào, bị mẹ anh phát hiện ra sao rồi chuyện mẹ anh yêu cầu tôi rời khỏi căn biệt thự sau khi kết thúc chuyến du lịch đầu tiên và cũng là cuối cùng giữa tôi với họ.
Riêng chuyện Hoàng Thiên không phải là m.á.u mủ của chủ tịch Hana thì tôi giữ kín, đồng thời cũng không đề cập đến chuyện Hellen ép mình rời đi trước khi anh tỉnh.
- Lẽ ra em nên ở trong bệnh viện và nhờ y tá gọi cho anh. Đi ra đường trong trạng thái hoảng loạn sẽ rất nguy hiểm. – Anh cau mày, trách móc tôi.
- Em chỉ muốn thực hiện lời hứa với bà Ngọc Minh thôi. Em nên rời xa Hoàng Thiên càng sớm càng tốt.
Màn hình điện thoại của Tấn Phong lại sáng lên. Anh với lấy, nhấn nút nghe rồi bảo tôi cứ ở yên trong phòng chờ anh, sau đó vừa đi vừa trả lời.
Tôi tựa hẳn vào đầu giường, thả lỏng cơ thể. Tôi đã thấm thía câu sức khỏe là vàng. Nếu tôi có thể đi được như bà cụ dưới sân kia thì tôi cũng mãn nguyện lắm. Ít ra, bà ấy đi nhanh hơn tôi lúc này.
- Tấn Phong đi đâu mà lâu thế nhỉ? Chắc là mua váy nhỉ?
Tôi tự hỏi khi phát hiện ra ban nãy anh không có xách theo chiếc váy nào vào cả. Mong rằng anh nhớ chứ tôi cũng hơi ngại khi phải nhắc anh. Đồ ăn thức uống thì không sao nhưng quần áo thì đúng lá có hơi ngại đấy.