Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 83: Tháng Ngày Êm Ả - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:31

Thấm thoát đã hai năm trôi qua kể từ ngày vụ tai nạn kinh hoàng ấy xảy ra. Các tin tức về Hoàng Thiên vẫn không có gì hơn ngoài những bài báo cũ.

Tôi cũng thôi không tìm hiểu về anh nữa, cuộc sống bộn bề với việc mưu sinh đã khiến tôi chẳng còn thời gian cho bản thân, mỗi lúc rảnh chỉ muốn ngả lưng vào đâu đó rồi nhắm mắt, ngủ cho lại sức.

Tuần trước, tôi có hẹn gặp khách hàng gần khu villa xưa, có đi ngang căn biệt thự từng ghi dấu chuyện tình chóng vánh giữa anh và tôi. Cổng vẫn đóng im ỉm, lá lay trước hiên rơi dày, phủ lên một lớp, trông vô cùng thê lương, ảm đạm.

Có lẽ anh không có ý định quay lại chốn này, bởi nếu có, anh đã thuê người dọn dẹp. Hai năm không phải là quãng thời gian ngắn, tôi tin anh đã hoàn toàn bình phục rồi.

Hôm này là chủ nhật nên tôi cho phép bản thân được ngủ nướng trước khi bật dậy và tập trung tìm cách thuyết phục các khách hàng đã hẹn vào tuần tới.

Tuy Tấn Phong ngỏ lời mời tôi về công ty anh làm kế toán, một ngành nghề đúng với chuyên môn hiện tại của tôi nhưng tôi từ chối.

Tôi không muốn lảng vảng quá nhiều trong cuộc sống của anh, khiến anh chỉ nhìn thấy mỗi mình tôi mà không thấy còn nhiều cô gái tốt bụng, giỏi giang và xinh đẹp khác.

Hơn nữa, tôi chọn vào làm tại công ty bất động sản Phú Long vì cơ hội kiếm nhiều tiền rất cao. Chỉ cần một năm bán cho công ty được vài căn hộ là tha hồ ăn uống no nê, mua sắm quần áo, chẳng lo sốt vó mỗi khi bà chủ nhà đưa giấy thu tiền trọ, điện, nước, wifi.

Dẫu biết Tấn Phong vẫn có thể trả lương cao cho mình nhưng làm sao tôi nhận tiền anh trong khi năng lực có hạn chứ. Một kế toán viên mà lãnh lương bằng kế toán trưởng thì thật bất công.

- Em nghe đây Tấn Phong. – Tôi ngáp dài ngáp ngắn, uể oải đáp ngay khi vừa bắt máy.

- Lát nữa anh sang đón em qua nhà ăn trưa nhé, mẹ anh trổ tài nấu nướng, muốn mời em và Ánh Tuyết đến cho vui cửa vui nhà. – Giọng nam trầm ấm vang sang khiến tôi chỉ muốn lăn quay ra ngủ tiếp.

- Được ạ.

Quẳng chiếc điện thoại vào mớ gối chăn hỗn độn, tôi tiếp tục cuộn tròn trên giường, tận hưởng những giây phút ngủ nướng đầy sung sướng. Thế nhưng, cuộc gọi đến từ Ánh Tuyết đã thành công kéo tôi thẳng vào nhà tắm.

Còn nhớ ngày tôi dọn ra khỏi nhà trọ của Ánh Tuyết, cô nàng khóc như mưa. Bản thân tôi cũng buồn lắm nhưng đây là lựa chọn thuận tiện nhất cho tôi.

Căn nhà tôi thuê gần công ty Phú Long, đi xe buýt thì năm phút, đi bộ thì nửa tiếng. Hơn nữa, tôi hay đi tiếp khách hàng, nhiều đêm uống ăn đến tận một giờ sáng, mò về gõ cửa lại phiền Ánh Tuyết mắt nhắm mắt mở đi ra. Và quan trọng là tôi cần có không gian riêng để bày bừa vải vóc.

Hơn một năm qua, tôi chăm chỉ theo học các khóa học thiết kế thời trang. Ngoài công việc ở công ty, tôi tranh thủ thực hiện ước mơ mà tôi hằng ấp ủ.

Những chiếc váy được làm ra từ đôi bàn tay không linh hoạt này được mọi người đón nhận rất nhiệt tình mỗi khi nó được cửa hàng ngoài đầu hẻm trưng bày.

Có điều, thao tác của tôi vô cùng chậm nên không dám nhận đơn từ cửa hàng. May xong bộ nào thì tôi mang sang bộ đấy thôi, tôi cũng chưa đủ lớn gan để mua sắm thêm máy móc và mướn nhân công về làm cho mình.

Chưa tới mười giờ, Tấn Phong đã xuất hiện trước cổng nhà tôi. Những lúc không đến công ty, không gặp khách hàng, anh không chải chuốt, vuốt keo.

Mái tóc lòa xòa, hơi lộn xộn mỗi khi có cơn gió thổi qua cùng nụ cười ấy khiến tôi nhớ lại tháng ngày êm đềm của năm tôi vừa vào lớp mười. Thanh xuân luôn là khoảng thời gian đẹp nhất phải không?

- Tặng anh. – Tôi tóm lấy tay anh, đặt chiếc hộp vào.

- Ngày gì à? Sinh nhật anh sao? – Tấn Phong ngơ ngác nhìn tôi.

- Không. Đây là áo sơ mi nam. Chiếc áo của nam đầu tiên mà em may. Đó giờ toàn may đồ nữ nên không tặng anh được nên là em lấn sân…

- Vinh hạnh cho anh quá, anh sẽ mang nó thường xuyên. – Mắt anh sáng rực lên, vẻ vui mừng hiện rõ trên gương mặt điển trai.

Chúng tôi nhanh chóng lên xe và di chuyển đến nhà trọ của Ánh Tuyết. Chẳng biết mắt tôi bị nhòe hay vì tâm trí chưa tỉnh ngủ mà trong khoảnh khắc chiếc ô tô lướt qua trung tâm thương mại, tôi bỗng nhìn thấy Hoàng Thiên.

Cái dáng cao ráo trong chiếc áo sơ mi trắng tinh gần như phát sáng dưới ánh nắng chói chang buổi ban trưa kia rất giống anh.

- Tấn Phong, hôm trước em có trò chuyện qua điện thoại với mẹ anh. Mẹ anh… rất mong có dâu có cháu. Anh…

- Nếu đối tượng là em thì anh sẽ tổ chức đám cưới vào ngày mai.

- Gì vậy? Em đang nói nghiêm túc đấy.

- Anh cũng rất nghiêm túc.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.