Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 87: Người Đã Quên Tôi - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:31
Ngồi trên chiếc xe máy mà đầu tôi cứ ngóng ra phía trước.
Gấp thì gấp lắm đấy nhưng an toàn của bản thân và chú tài xế vẫn là trên hết vào lúc này nên tôi chẳng dám lên tiếng hối thúc chú.
Có điều, dường như chú ấy nhận ra tôi đang nóng lòng đến điểm hẹn nên cũng chạy nhanh nhất có thể.
Xe đang luồn lách qua đám đông thì bỗng cả người tôi rơi xuống đường. Tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ nghe tiếng va chạm rất mạnh và tiếng người la hét.
Đến tận khi một chị gái tốt bụng đỡ tôi lên, xoắn xuýt hỏi han thì tôi mới nhận ra mình vừa gặp tai nạn giao thông.
Hóa ra cậu thanh niên kia cũng đang có chuyện gấp, cắm đầu cắm cổ chạy rồi lạc tay lái, va vào chúng tôi.
Cũng may cậu ấy và chú xe ôm không bị gì nghiêm trọng, lớp áo khoác dày và quần jean đã giúp họ, họ chỉ bị xây xát nhẹ ở mu bàn tay.
Còn tôi là xúi quẩy nhất, mặc váy ngắn và sơ mi mỏng thành thử hai đầu gối tôi lác hai miếng, m.á.u me từa lưa, cánh tay cũng rớm máu, thấm vào áo.
- Để em đưa chị và chú vào bệnh viện kiểm tra. – Cậu thanh niên lo lắng cất tiếng đề nghị.
- Chú không sao, chỉ sợ cô này bị gì thôi. – Chú xe ôm lắc đầu rồi chỉ vào tôi.
- Chị chỉ xây xát ngoài da thôi, không sao cả. Thôi, chị đang có việc gấp. Em cứ đi đi.
Cậu thanh niên ái ngại, liên tục xin lỗi rồi rút ví, đưa tiền cho chú xe ôm để chú thay lại bộ áo xe bởi nó đã nứt bể tùm lum sau cú va chạm.
Giải quyết ổn thỏa, chúng tôi nhanh chóng rời đi, đám đông hiếu kỳ cũng theo đó mà giải tán.
Cũng gọi là trong rủi có may. Thấy tôi tập tễnh bước đến với hai đầu gối đầy máu, vợ chồng chú Tuấn liền rối rít hỏi han, không hề có biểu hiện giận hay bất mãn.
Họ nhanh chóng đọc qua hợp đồng rồi ký tên vào, còn tốt bụng đưa tôi đến phòng khám gần đó xử lý, băng bó vết thương.
- Hôm nay cháu làm mất thời gian của cô chú nhiều quá, cháu xin lỗi ạ. – Tôi ái ngại cất tiếng.
- Nếu bận quá thì cháu nên hẹn lại chứ. Cũng may là không bị thương nặng. – Chú Tuấn chau mày, thế nhưng giọng lại rất nhẹ, không cáu bẳn.
Chờ tôi băng bó xong, cô chú ngỏ ý đưa tôi về lại công ty nhưng vì tôi còn có hẹn đưa khách đi xem căn hộ thành thử chỉ nhờ họ chở tới điểm hẹn gần đó.
Vốn định ghé cửa hàng mua một đôi giày cao gót mang cho lịch sự nhưng giờ chân thành ra nông nỗi này nên là thôi.
Chắc chẳng ai nỡ đánh giá khi thấy bộ dạng đáng thương này của tôi đâu.
Lúc tôi đến nơi thì hai vị khách sang trọng cũng vừa đến. Và tôi không ngờ họ chính là bạn thân của vợ chồng chú Tuấn, nhận ra chú khi thấy biển số xe.
Thế là, sau khi bắt tay và chào hỏi, chú Tuấn bô lô ba la khoe rằng chú mới ký hợp đồng mua bán với bên tôi, còn khen nhân viên công ty nhiệt tình, nhà đẹp, chất lượng…
Có lẽ nhờ chú quảng cáo giúp nên hai người kia có cảm tình với tôi cũng như công ty Phú Long. Sau khi đi xem một vòng các căn hộ trống, họ quyết định sẽ mua hai căn cho hai đứa con sắp kết hôn của mình.
Tôi thấy ghen tỵ với con của họ, ngay cả khi đủ lông đủ cánh, trưởng thành và sắp rời xa vòng tay cha mẹ thì họ vẫn được cha mẹ lo lắng, sắp xếp cho một nơi thật tốt để xây dựng tổ ấm nhỏ.
- Cô thấy rất ưng ý rồi nhưng chắc cháu phải dẫn hai đứa con cô và vợ sắp cưới của tụi nó đi xem lần nữa coi sao. Nói là mua cho chúng nó nhưng chúng nó phải thích thì mới ổn. – Người phụ nữ sang trọng lên tiếng.
- Vâng ạ. Vậy khi nào các anh chị ấy rảnh thì cô cứ liên hệ trước với cháu một ngày để cháu sắp xếp đưa họ đi. – Tôi khấp khởi mừng thầm, cười tươi và nói.
Chú Tuấn tốt bụng đưa tôi về tận cổng công ty. Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, thấy đã quá giờ cơm trưa, tôi ghé tiệm bánh bên cạnh, mua vài cái ăn lót dạ rồi mới chui về phòng làm việc.
Công việc của tôi vốn là như vậy, ăn uống trật chiều xiêu bóng. Kéo theo đó là cái bao tử cũng bị đau, thế nhưng, còn cách nào khác hơn?
- Ôi trời ơi, chân em bị làm sao thế hả? Tay nữa? – Chị Hoa thảng thốt kêu lên khi thấy tôi chầm chậm tiến vào.
- Em bị ngã thôi. Không có gì nghiêm trọng.
Cùng lúc này, Hoàng Thiên cũng vừa bước qua ngưỡng cửa.
Chị Hoa tóm lấy tay tôi, kéo dạt sang một bên để nhường đường cho anh.
Anh dừng lại, nhìn xuống chân tôi khiến tôi mất tự nhiên, các ngón chân bất giác co quắp, bấu xuống đôi dép xốp vàng chóe.
Tất cả một phần cũng nhờ anh ban cho tôi đấy. Nếu anh ký sớm một chút thì tôi có đâu vội vã đến mức vấp phải đá, quàng phải dây.
Nếu anh ký sớm, tôi đã bắt taxi và sẽ không bị va chạm, không bị trầy xước. Cũng may là mấy ngón tay tôi chưa gãy lần hai.