Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 88: Người Đã Quên Tôi - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:31
Nhìn chán chê, Hoàng Thiên lại tiếp tục cất bước, chẳng thèm hỏi han lấy một câu. Cái tên này có phải lúc phẫu thuật được vô quá nhiều m.á.u lạnh không?
Sao tôi lại cảm thấy tủi thân nhỉ? Tôi và anh đâu còn là gì của nhau. Tôi đang chờ anh quan tâm, ủi an tôi à? Thật ấu trĩ.
Lê tấm thân tàn về bàn làm việc, tôi tiếp tục công việc của mình, đăng bài lên trang cá nhân để quảng cáo, liên hệ các khách hàng tiềm năng đã từng đi xem nhà nhưng lại ỡm ờ chưa đưa ra quyết định.
Dấn thân vào ngành kinh doanh này, mặt tôi dày thêm rất nhiều, biết là làm phiền người khác nhưng vẫn phải ráng phiền.
Trước khi tôi thành công ở lĩnh vực nào đó và có thật nhiều tiền trong tài khoản thì tôi nên bớt sĩ diện lại.
Cố gắng đẩy bản thân vào mớ bận rộn là thế nhưng tâm trí vẫn không thể không nghĩ đến người đàn ông đang ngồi trong kia.
Anh đâu phải ai xa lạ mà là người tôi từng yêu tha thiết. Là người mà tôi đã bất chấp sinh mạng để giành giật với ngọn lửa tử thần.
Hiện tại tôi vẫn còn rất yêu anh và có lẽ trong tương lai vẫn sẽ yêu như vậy.
Tình yêu này là sai đúng không? Tôi không biết anh có còn độc thân hay đã kết hôn cùng Hellen rồi?
Chẳng lạ gì nếu họ bí mật kết hôn cả. Những người nổi tiếng vẫn thường kết hôn trong bí mật đó thôi.
Tôi không nên ôm ấp bóng hình người đàn ông của người khác.
Kết thúc cuộc gọi với khách hàng, tôi bất giác quay sang nhìn vào phòng kính nhưng bức màn che đã ngăn cách tầm nhìn của tôi.
Vậy cũng tốt, mong rằng anh luôn hạ màn, tránh cho tôi bối rối mỗi khi đảo mắt lung tung.
Một ngày mệt mỏi trôi qua chậm chạp. Khi đồng hồ điểm năm giờ chiều, tôi liền thu dọn hồ sơ, đứng lên.
Mọi lần, tôi luôn nán lại, đợi bấm thẻ sau vì ngại xếp hàng, nhích từng chút. Thay vì đứng mười lăm phút, tôi chọn cách ngồi thư giãn rồi xuống sau.
Thế nhưng, từ nay sẽ khác, tôi không thể ngồi lại khi mà Hoàng Thiên đang ở trong căn phòng này.
Xuống sảnh chính, tôi tựa lưng vào cột, chờ mọi người bấm thẻ xong rồi mới thủng thẳng tiến lại, đặt ngón trỏ vào máy.
Quái lạ, sao máy cứ báo lỗi vậy. Hai năm nay tôi bấm đều được mà.
Cứ nghĩ vì mồ hôi nhưng sau mấy lần lau khô vẫn không được, tôi liền nhìn kỹ ngón tay mình và phát hiện ra nó đã bị xước. Vết xước rất nhỏ nhưng nó đã thành công khiến cái máy bài trừ tôi.
- Thôi thì, đành để ngày mai báo lại với phòng nhân sự chứ biết làm sao.
Nhác thấy bóng dáng cao ráo của Hoàng Thiên bước ra từ thang máy, tôi đ.â.m hoảng, vội vàng kiễng chân.
Vũ trụ đang chống lại tôi hay gì vậy? Anh xuống trễ một chút không được sao? Thời gian sao cứ trùng hợp đến trùng khớp như thế nhỉ?
Chiếc xe buýt đưa tôi về đến bến rồi chạy thẳng. Lúc này, tôi ước có dịch vụ xe buýt đưa khách vào tận ngõ.
Thở ra một hơi dài, tôi lê bước vào bách hoa mua ít thức ăn rồi trở về nơi ở của mình.
Mải cắm mặt xuống đất nên khi ngẩng lên, tôi giật mình đánh thót bởi chiếc xe rất chi là quen mắt.
- Tấn Phong, anh đến có chuyện gì vậy? – Tôi đưa tay chạm vào người đàn ông đang chăm chú bấm điện thoại đến quên trời quên đất.
- Anh đưa trả áo khoác cho em. Mà… chân em bị làm sao vậy?
- À, em ngã thôi, không có gì nghiêm trọng cả.
Chân mày Tấn Phong nhíu lại, hết nhìn mặt tôi rồi nhìn xuống hai đầu gối tôi. Bàn tay to xòe ra, tôi hiểu ý, đặt chìa khóa vào.
Anh mở cổng rất nhanh, sau đó khom người bế tôi lên khiến tôi chới với, theo phản xạ ôm lấy chiếc cổ cao.
Tủi thân cả ngày rồi, tôi cũng không phản đối, mặc cho anh quan tâm mình.
Sau khi đem tôi vào nhà và đặt ngồi xuống sô pha, anh cũng quỳ xuống, cẩn thận tháo lớp bông băng ra, nhìn một lượt.
- Té xe đúng không? Sao em không đi taxi? Đi xe máy làm gì?
- Em sắp trễ hẹn, sợ kẹt xe nữa nên là…
- Em đi tắm đi rồi ra anh bôi thuốc cho. Mà em định nấu món gì? – Tấn Phong cẩn thận băng lại hai đầu gối cho tôi và nói.
- Cá chiên, canh mồng tơi nấu tôm khô.
Tôi biết Tấn Phong hỏi để nấu giúp mình. Anh nấu ăn rất ngon, ngon giống mẹ anh nấu vậy.
Trong khoảnh khắc này, đột nhiên trong đầu tôi dấy lên một suy nghĩ rất khác. Tôi có nên chấp nhận Tấn Phong không? Để anh xuất hiện thật nhiều trong cuộc sống hàng ngày của mình. Để hình bóng anh dần thay thế hình bóng của Hoàng Thiên.
Tôi sẽ không yêu anh ngay được nhưng nếu nhắm mắt, mở mắt là thấy anh thì có lẽ tôi sẽ hình thành thói quen không thể thiếu vắng anh.
Thói quen đó sẽ dần chuyển hóa thành tình yêu. Như vậy có ổn không nhỉ?
- Mỹ Trân.
- Dạ.
- Nếu công việc đó khó khăn, vất vả quá thì hãy về làm cho anh. Sẽ có công việc phù hợp với em, để em phát huy sở trường, cống hiến cho công ty và nhận lương hậu hĩnh.
Tôi không biết nói gì hơn, chỉ khẽ gật đầu, tặng Tấn Phong một nụ cười.
Hôm qua, mẹ anh tiết lộ với tôi rằng anh đang chuẩn bị các công đoạn để thành lập một công ty thiết kế thời trang, đối tượng khách hàng mà anh nhắm đến là phái nữ.
Xem ra, đam mê dành cho lĩnh vực ấy của người đàn ông này còn lớn hơn cả tôi.