Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 89: Thăng Chức - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:31
Qua một đêm, vết thương đã hơi khô lại khiến tôi chẳng dám cử động mạnh vì sợ đau.
Xe buýt thả tôi xuống cổng công ty lúc bảy giờ bốn mươi lăm phút thì phải tận tám giờ, tôi mới xuất hiện tại phòng làm việc.
Cũng may hôm nay chẳng có hẹn với khách hàng nào. Có lẽ phải mất mấy hôm nữa tôi mới tung tăng như bình thường được.
Đang cắm mặt vào máy tính thì bỗng một bàn tay đẹp vươn tới trước mặt tôi, gõ hai cái xuống bàn.
Tôi vội ngước nhìn lên và sửng sốt vì nhận ra kẻ đang đứng đối diện chính là Hoàng Thiên.
Cái tên này đang định mắng mỏ gì tôi đây? Sáng giờ tôi vẫn chưa gây ra chuyện gì mà.
- Vào văn phòng gặp tôi một lát.
Nói xong, Hoàng Thiên cất bước đi một lèo, chẳng nhìn thấy cái đầu đang lắc nhẹ của tôi.
Làm sao bây giờ? Sao không có bất cứ ai có ý định vào văn phòng gặp anh để tôi đi ké vậy? Điên mất thôi.
Hít một hơi thật sâu, tôi chống tay đứng dậy, nhích từng bước. Đến trước cánh cửa, tôi lại tiếp tục hít thêm mấy hơi nữa rồi mới dám tiến vào.
Người đàn ông từng ôm tôi ngủ giờ đây lại mang đến cho tôi cảm giác xa lạ cùng sợ hãi. Tôi không thể đoán định tâm tư anh đang nghĩ gì và anh sẽ nói gì, làm gì?
- Giám đốc, tôi đến rồi. – Tôi cúi đầu, lí nhí cất lời.
- Cô bàn giao các khách hàng đang theo cho chị Hoa nhé, chị ấy sẽ phân bổ lại cho người khác.
- Sao… sao ạ?
Tôi run rẩy ngẩng đầu lên.
Cái quái gì vậy? Công việc của tôi, khách hàng của tôi sao lại mang sang đưa cho người khác thế? Đó là tiền của tôi, là nguồn thu nhập hậu hĩnh của tôi đó.
Hoàng Thiên định đuổi việc tôi ư? Anh đuổi việc tôi chỉ vì tôi nhảy vào phòng anh và hối thúc anh ban phát cho mình mấy chữ ký?
- Cô nghe không hiểu? – Hoàng Thiên nhướn mắt, hỏi ngược lại tôi.
- Tôi vừa đem hợp đồng về cho công ty, tôi đã làm gì sai ạ? – Tôi ấm ức, quên cả sợ mà hỏi thẳng luôn.
- Đúng vậy. Mới đầu năm mà cô đã ký được bốn hợp đồng mua bán với khách hàng và còn một danh sách khách hàng tiềm năng nữa nên tôi quyết định thăng chức cho cô. Phùng Mỹ Trân, kể từ ngày mai, cô là thư ký riêng của tôi.
Có tiếng sét vừa đánh qua đây phải không?
Đầu tôi ong ong lên khi nghe anh chốt hạ câu cuối cùng. Là tôi may mắn hay xui xẻo vậy?
Tôi không muốn thăng chức. Tôi chỉ muốn đi chèo kéo khách hàng và ký hợp đồng, lấy tiền ăn chia phần trăm mà thôi.
Tôi không muốn làm thư ký riêng hay thư ký chung của ai cả. Với anh lại càng không.
Khó khăn lắm tôi mới đè nén thứ tình cảm kia vào sâu đáy tim, tôi không muốn mình mãi đau khổ.
Hơn nữa, anh đã quên tôi rồi. Hơn nữa, tính khí anh thay đổi rồi, không còn là Hoàng Thiên, người yêu dấu của tôi nữa. Tôi ở cạnh anh chỉ sợ sẽ sớm đoản thọ.
- Giám đốc à, tôi… tôi không thể… không thể đảm đương công việc này được đâu ạ. Tôi… tôi…
- Ý cô Mỹ Trân là tôi không có mắt nhìn người sao? Đừng tự ti về bản thân quá. Cô có năng lực.
Trời ạ, Hoàng Thiên đang khen tôi hay đang nói móc nói mỉa tôi vậy? Anh nhìn chỗ nào của tôi mà thấy tôi có năng lực làm thư ký vậy?
Tôi chỉ có năng lực khua môi múa mép để lấy lòng khách hàng mà thôi.
Đang lúc tôi trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì Hoàng Thiên bỗng với tay nhấn remote. Ngay lập tức, màn cửa liền hạ xuống, như bức tường thành ngăn cách tôi và anh với thế giới bên ngoài.
Sống lưng tôi lạnh toát và tay chân tôi run rẩy. Rốt cuộc vì sao lại hạ màn? Anh định múa may hay nhảy nhót gì mà không muốn cho người khác thấy vậy kìa?
- Lương tháng dành cho thư ký không nhiều nhưng tôi có thể bỏ tiền túi ra để trả thêm cho cô. Hai mươi triệu. Thưởng năm sẽ tùy vào tình hình kinh doanh của công ty. Như năm nay, có thể cô sẽ nhận được mức thưởng là sáu tháng tiền lương. Thế nào hả?
Đây là quý nhân trong truyền thuyết ư? Không. Tôi không thể để đồng tiền trong túi anh điều khiển mình.
Tôi đần cách mấy cũng tự hiểu công việc của một thư ký riêng là gì. Tôi sẽ phải kè kè bên cạnh anh suốt giờ hành chính. Tệ hơn nữa là xách vali theo anh đi công tác ở tỉnh xa, ra tận nước ngoài.
Thư ký và giám đốc đi công tác xa, trời ạ, nghĩ tới thôi là đã thấy một màu mờ ám. Hellen sẽ chửi vào mặt tôi nếu như cô ấy biết tôi đang bám dính lấy anh.
- Tôi không thể đâu thưa giám đốc, xin anh hãy chọn người khác đi ạ.
Cổ họng tôi khô khốc khi cố gắng nói ra những lời này.
Tại sao vậy? Lúc trước Hoàng Thiên nhắm trúng tôi và giờ lại tiếp diễn điều đó sao?
Tôi có sức hút đến vậy à? Ngực tôi không mấy lớn, eo vì uống bia rượu nhiều mà cũng ngấn mỡ rồi. Đẹp đẽ gì cho cam.