Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 91: Gặp Gỡ Hoàng Thuận - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:31
Tôi lười biếng nhìn chiếc đồng hồ báo thức đang réo rắt thúc giục mình. Hôm nay là ngày tôi chính thức trở thành thư ký riêng của Hoàng Thiên.
Tôi không muốn đến công ty chút nào. Tôi có thể giả vờ ốm và nghỉ phép không nhỉ?
Nhưng làm thế thì giải quyết được gì? Tôi cũng chỉ có mười ba ngày phép.
Rời khỏi chiếc giường, tôi uể oải chuẩn bị rồi đến công ty. Chỉ cần cố gắng thêm một năm nữa thôi.
Một năm qua đi và tôi sẽ có bộ hồ sơ đẹp để xin vào một nơi tốt hơn. Tôi cần tìm hiểu nơi đó thật kỹ càng, phải chắc chắn rằng nó không thuộc về tập đoàn Hana.
Vì tâm trạng đang không tốt, cộng thêm đôi chân đau nên tôi đi rất chậm, tâm hồn lơ lửng, nghĩ ngợi trên mây.
Mãi khi cảm nhận được mình vừa va vào ai đó, tôi mới giật mình, tỉnh táo hẳn.
- Cô không sao chứ? – Giọng nam trầm ấm cất lên. Tay anh ấy giữ lấy tay tôi, giúp tôi lấy lại thăng bằng.
- Tôi không sao? Xin lỗi anh. – Tôi lí nhí đáp và lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.
Khoan đã, người đàn ông này sao trông quen mặt thế nhỉ? Tôi đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải.
Trên đường ư? Không phải. Trên bàn tiệc? Cũng không phải.
Chiếc mũi cao, mắt sáng tinh anh, vầng trán thông minh này quả thật rất quen.
- Anh… anh có phải là tổng giám đốc của tập đoàn Hana không? – Tôi vội hỏi ngay khi nhớ ra mình từng thấy anh trên báo.
- Phải. Là tôi.
Câu xác nhận từ Hoàng Thuận khiến tôi kích động đến mức phải dùng tay che miệng lại. Trời ơi, tôi vừa va phải người thừa kế sáng giá thứ nhất của tập đoàn tỷ đô.
Nhưng sao anh lại có mặt ở đây nhỉ? Không phải anh cũng giống Hoàng Thiên, đảm nhận chức vụ gì trong công ty Phú Long đấy chứ?
Hai con rồng vàng đột nhiên đến đây. Có phải sắp có biến gì không?
- À… chào tổng giám đốc Hana. Xin lỗi vì đã va vào anh. Tôi… tôi xin phép đi trước đây ạ.
Nói rồi, tôi ba chân bốn cẳng chạy thẳng. Đau thì có đau đấy nhưng thần kinh trung ương đã ra lệnh thành thử hai cái chân phải cố mà làm theo.
Khoảnh khắc bước vào thang máy, tôi mới nhẹ nhõm thở phào. Có điều, khi cánh cửa đang đóng thì bỗng nó lại mở ra và người tiến vào chẳng ai khác, chính là Hoàng Thuận.
Anh đưa tay nhấn vào số năm, đó cũng là nơi tôi muốn đến.
Tôi gần như nín thở suốt mấy phút liền và khi đến nơi, tôi theo phép lịch sự mời anh ra trước.
Tuy tôi là phụ nữ nhưng anh là sếp lớn, tôi vẫn nên nhường anh dù rằng anh cũng có ý nhường tôi.
Cuối cùng thì… tôi là người bước ra trước bởi anh rất cứng đầu, một hai ra hiệu cho tôi cất bước.
Đập vào mắt tôi lúc này là gương mặt đẹp trai của sếp tôi, Hoàng Thiên. Mặt anh lạnh tanh như vừa chui từ ngăn đông của tủ lạnh ra.
Phải rồi, theo lời Hellen từng nói thì Hoàng Thuận và Hoàng Thiên đâu có ưa gì nhau. Hoàng Thuận luôn muốn tìm cách đẩy Hoàng Thiên văng ra khỏi tập đoàn Hana mà.
Người tình một thời của tôi chưng ra biểu cảm này cũng chẳng lạ nhỉ?
- Anh có chuyện muốn nói với em. À không, anh đến chuyển lời của ông nội. – Hoàng Thuận vui vẻ cất tiếng phá tan bầu không khí khó xử.
Hoàng Thiên quay sang tôi, bảo tôi đưa Hoàng Thuận vào phòng đợi anh rồi lách qua hai chúng tôi, tiến vào thang máy, nhấn nút đi mất dạng.
Tôi ngẩn tò te nhìn theo. Anh có chuyện gì quan trọng hơn việc nói chuyện cùng Hoàng Thuận vậy?
- Mời anh.
Tôi nói và cất bước đi trước, nghe rõ tiếng giày của Hoàng Thuận bước theo sau.
Lúc chúng tôi bước vào phòng kinh doanh, mọi người đều ngẩn người nhìn và tôi biết họ đang nhìn Hoàng Thuận.
So với Hoàng Thiên, Hoàng Thuận nổi trội hơn nhiều về chiều cao cũng như nhan sắc.
Sau khi pha một ấm trà nóng đặt lên bàn và mời anh cứ tự nhiên dùng, tôi lui ra, trở về bàn làm việc.
Hoàng Thiên vẫn chưa giao việc gì cụ thể cho tôi, thành thử tôi tranh thủ dọn dẹp lại chỗ của mình, gom những bản tài liệu in sai để lát nữa mang đi hủy, sau đó sẽ đem xuống cho cô lao công bán ve chai.
- Ở đây sao? Thảo nào mà không thấy. Đãng trí thật.
Tôi thở dài, cảm thán cho cái trí nhớ kém cỏi của mình. Mang bốn bản hợp đồng vùi vào đống giấy bỏ thì làm sao mà kiếm cho ra chứ.
Còn bày đặt nghi ngờ có đồng nghiệp chơi xỏ mình. Đúng là tội lỗi quá thể.
Ôm thùng giấy to xuống phòng cô lao công xong, tôi tranh thủ thò cổ ra cửa sổ hít chút khí trời buổi sáng.
Giây phút toan rời đi, ánh mắt tôi rơi xuống đôi nam nữ đang đứng đối diện công ty, ở bên kia đường. Mắt tôi không bị cận và tôi có thể nhìn rõ đó chính là Hoàng Thiên và Hellen.
Suy đoán của tôi đúng rồi. Họ đã là một đôi. Anh về Việt Nam và cô ấy cũng theo về.
Trước đó, cô ấy đã ủy quyền quản lý Black Roses tại đây cho một người khác và cũng bặt vô âm tín như anh.