Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 93: Người Bạn Thân - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:32

Hôm nay, Hoàng Thiên có việc ra ngoài. Ngay từ sáng sớm, vừa lủi vào phòng làm việc thì anh đã giao cho tôi một chồng hồ sơ dày cui rồi rời đi.

Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ dán một tờ giấy ghi chú màu xanh trên đó. Nội dung tờ giấy chính là yêu cầu tôi lên kế hoạch cho chiến dịch quảng cáo khu phức hợp đang trong quá trình hoàn thiện các giấy phép liên quan đến việc xây dựng.

Cái tên này đang cố tình hành hạ tôi đây mà. Tôi biết cái gì về chiến dịch quảng cáo đâu mà làm chứ.

Tôi đi quảng cáo mấy căn hộ thì còn được nhưng đây là lập kế hoạch cho một khu phức hợp quy mô lớn đấy.

Thường thì công việc này là của phòng marketing mà. Anh ta có nhầm lẫn gì không vậy?

- Được lắm Hoàng Thiên, anh muốn chơi khăm tôi chứ gì? Tôi sẽ khiến chiến dịch này trở thành một đại dịch dành cho anh.

Nói ra thì ác lắm nhưng có làm được điều ác ấy không mới là bản lĩnh. Không phải tôi không thể trở thành người ác mà là không có năng lực đó.

Mọi thứ sau khi tôi làm sẽ được thông qua bởi Hoàng Thiên trước khi trình lên tổng giám đốc để ông ấy phê duyệt, công bố, phân phó cho các phòng, ban trong công ty.

Một lần không ổn, anh sẽ bắt tôi chỉnh sửa. Hai lần không ổn, anh sẽ mắng mỏ tôi. Lần thứ ba thì tôi chưa thể tưởng tượng ra số phận bi thảm của mình.

- Chị Hoa, cứu em với. – Tôi quay sang cầu cứu chị phó phòng.

- Có chuyện gì vậy?

Nhanh như chớp, tôi mang tập hồ sơ sang bàn chị và trình bày hoàn cảnh của mình. Chị cũng gật gù nghe tôi kể lể.

Cuối cùng, chị chủ động liên hệ với những nhân sự tài năng trong phòng marketing, nhờ họ hỗ trợ tôi hoàn thành nhiệm vụ.

Làm việc tại công ty Phú Long gần hai năm nhưng tôi ít khi xã giao cùng các nhân viên của các phòng ban khác, chỉ biết và chào hỏi những người làm chung với mình trong phòng kinh doanh mà thôi.

Giờ tôi mới biết, tầm quan trọng của việc giao thiệp rộng là như thế nào.

Cám ơn chị Hoa xong, tôi liền vác hồ sơ xuống dưới phòng marketing và ngồi trong đó đến chiều.

Các anh chị rất nhiệt tình giúp đỡ và hướng dẫn nhưng tóm lại tôi vẫn phải tự tay soạn thảo các kế hoạch bởi ai cũng bận rộn với mớ công việc được cấp trên giao.

Họ chỉ cung cấp các bản kế hoạch của các chiến dịch cũ cho tôi tham khảo, nêu ra một số ý tưởng mới và đưa ra những lời khuyên…

Phải nhồi nhét các kiến thức mới cùng một lúc nên khi rời khỏi công ty, đầu tôi đau như búa bổ, phải vào tiệm thuốc tây gần đó mua chai nước và thuốc giảm đau uống vào cho đỡ bớt.

Đường phố chiều tan tầm đông đúc, dòng xe qua lại nhộn nhịp, tiếng còi, tiếng rao hàng rộn ràng bên tai khiến tâm trạng tôi càng thêm bực bội dù rằng đó là những âm thanh bình dị mà thường ngày tôi vẫn rất thích nghe mỗi khi rời khỏi công ty, nơi chỉ có tiếng gót giày thật khẽ, tiếng nói thật nhẹ và tiếng giấy loạt soạt, tiếng máy in, máy fax, máy photo.

Tôi cố tình bỏ lỡ chuyến xe buýt, đi lang thang dưới hàng cây già cỗi.

Tôi tạt vào quán hủ tiếu ven đường, gọi một tô nhiều bò viên, nhiều thịt và vừa thổi vừa ăn.

Tôi biết nếu không ăn ở đây, thế nào tôi cũng bỏ bữa vì khi về nhà, tôi sẽ lao vào công việc và quên mất bản thân.

Ăn xong tô hủ tiếu và uống cạn ly nước mía, tôi thấy mình khỏe ra đôi chút, tiếp tục lững thững về nhà.

Những ngọn đèn cao áp được thắp sáng, soi tỏ lối tôi đi. Tôi có thể nhìn thấy con đường dẫn về nhà trọ nhưng không thể nhìn thấy con đường dẫn đến tương lai của mình.

Mờ mịt, m.ô.n.g lung và tạm bợ là tấy cả những gì tôi cảm nhận được.

Dòng nước mát lạnh chảy khắp cơ thể lại nhấn chìm tôi vào mối tình dang dở kia. Sao tôi không thể quên anh và mất cảm giác yêu đương với anh như đối với Tấn Phong nhỉ?

Có lẽ thời gian không đủ lâu. Có lẽ tôi và anh đã từng đụng chạm thân xác, đã từng ước nguyện và chẳng tự nguyện xa nhau.

Xác định đêm nay sẽ không ngủ nên tôi tặng cho mình một ly cà phê sữa và chong điện lên, tập trung làm việc.

Khi đọc xong bản kế hoạch của chiến dịch quảng cáo cho khu công nghiệp cách đây hai năm cũng là lúc đồng hồ điểm mười giờ đêm.

Cà phê không có tác dụng với tôi thì phải, tôi vẫn ngáp ngắn ngáp dài như đang lên đồng lên bóng, cũng may là Ánh Tuyết gọi đến, lôi tôi từ mặt bàn lên.

- Mình nghe đây, cậu say à? – Tôi nhăn mặt khi nghe giọng cô ấy vọng sang.

- Ừ. Chắc mình phải sớm kiếm việc khác thôi. Mình… không cố được nữa.

- Ánh Tuyết, đợi mình một lát. Hôm nay, mình sang nhà cậu ngủ nhờ nhé.

Dứt lời, tôi vội thu dọn rồi thay đồ và gọi taxi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.