Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 98: Quý Nhân Của Tôi - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:32
- À, vâng. Sếp giao cho tôi chút việc và tôi vẫn chưa hoàn thành.
Hoàng Thuận dời ánh mắt từ gương mặt đờ đẫn của tôi đến chiếc máy tính. Bàn tay anh nhanh chóng vươn đến, chạm vào con chuột đen thui.
Khoảnh khắc bảng đề xuất ý tưởng lên kế hoạch cho chiến dịch quảng cáo hiện ra, tôi thấy đôi chân mày anh nhíu lại.
Cái gì vậy? Chẳng lẽ tôi làm sai rồi sao? Có phải nó giống như một mớ hỗn độn không?
Tôi vẫn chưa sắp xếp câu cú cho hoàn chỉnh, cho mượt. Tóm lại là tôi chưa làm xong.
- Cũng tạm ổn rồi, chỉ là ý trên mặt chữ chưa được diễn đạt một cách tốt nhất, còn lủng củng.
Nghe Hoàng Thuận nửa khen nửa chê, tôi gật đầu lia lịa bởi tự mình cũng thấy không ổn.
Tôi đi tiếp thị, quảng cáo, miệng tôi nói hay nhưng khi diễn đạt bằng con chữ thì lại chẳng hay ho gì.
Tôi học dốt nhất là môn văn, điểm cao nhất tôi từng đạt được với bộ môn này là sáu điểm, không có hơn được.
- Những ý tưởng này là ý tưởng cũ, tôi lấy được từ các tư liệu của phòng marketing. – Tôi cúi đầu, lí nhí đáp.
- Cách tốt nhất và nhanh nhất để thu hút và lấy được thiện cảm từ mọi người chính là những việc có liên quan đến thiện nguyện. Cô nghĩ sao nếu chúng ta tổ chức một chương trình ca nhạc và một bữa tiệc để gây quỹ cho việc này?
Thật lòng mà nói, tôi cũng đã từng nghĩ tới ý tưởng này, có điều chẳng dám đưa nó vào bảng đề xuất.
Người đàn ông trước mặt tôi đây sao lại có cùng suy nghĩ với tôi vậy? Anh thân là tổng giám đốc Hana, anh đã nói thế thì tôi chỉ còn biết gật đầu tán thành mà thôi.
- Ghi vào đi. – Hoàng Thuận mỉm cười, nhướn mày ra hiệu cho tôi.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Bản thân tôi lúc này như bị thôi miên, lật đật làm theo lời anh. Thế nhưng, tôi chỉ mới gõ được năm từ thì anh đã giành lấy bàn phím rồi nhanh chóng thao tác.
Hai cánh tay anh như hai cái càng cua bọc tôi vào giữa, hại tôi chỉ biết nín thở, dán mắt vào màn hình máy tính.
- Thao tác của cô chậm quá, tay cô bị thương à?
Các ngón tay tôi bất giác co lại khi nghe anh hỏi.
Người đàn ông này thật tinh tế, chỉ nhìn thoáng qua thôi mà anh biết tôi bị thương.
- À, tôi không thao tác nhanh được, ngón tay hơi cứng…
- Cho tôi mượn ghế của cô nhé.
Hoàng Thuận lùi lại cho tôi đứng lên rồi anh gấp gáp thế vào chỗ tôi.
Đúng là người giỏi có khác, thao tác của anh rất nhanh, chữ nghĩa chẳng có lỗi chính tả.
Bộ dạng nghiêm túc và chuyên nghiệp này bỗng gợi cho tôi nhớ về ảnh hình của ai kia.
Không ngờ tôi lại tìm thấy bóng dáng Hoàng Thiên nơi người anh không cùng huyết thống này.
Qua hết mười lăm phút, đúng vậy, chính xác là mười lăm phút không hơn kể từ khi Hoàng Thuận ngồi xuống thì bảng đề xuất ý tưởng đã hoàn thành.
Tôi mở to mắt, đọc và nhận ra nó thật hoàn hảo, câu từ ngắn gọn, đủ ý, không lê thê, dài dòng như tôi từng làm.
Không hổ danh là người thừa kế sáng giá của Hana. Anh khiến tôi mở rộng tầm mắt. À không, mắt tôi sắp rớt ra ngoài luôn rồi.
- Xong rồi đó.
Anh nhấn vài cái trên bàn phím và chẳng mấy chốc, tờ giấy đã chạy ra khỏi máy in.
Tôi với tay cầm lên, xem qua một lượt nữa.
Hoàng Thuận như là quý nhân của tôi vậy. Anh như ông Bụt xuất hiện khi tôi đang ngủ mơ và giúp tôi hoàn thành công việc.
- Cám ơn anh, tổng giám đốc Hana.
- Ừ, anh nhận lời cảm ơn này. Có điều, em hãy gọi anh là Hoàng Thuận. Cách gọi kia kỳ lạ thế nào ấy, anh không thích.
Gì chứ? Anh cho tôi gọi thẳng tên họ anh ra luôn sao?
Còn nữa, anh xưng hô chẳng còn khách sáo, anh gọi tôi là em và xưng mình là anh.
Mải suy nghĩ m.ô.n.g lung nên tôi chẳng trả lời anh, tận khi anh cốc vào trán tôi một cái thì tôi mới tỉnh hồn, vội gật đầu lia lịa.
Và cũng trong lúc này, tôi gần như c.h.ế.t lặng khi thấy anh cười với mình, một nụ cười rạng rỡ và rất hiền.
Xem ra, mấy vị CEO của Hana ai cũng ấm áp nhỉ. Ngoại trừ cái tên kia ra.
- Anh… anh Hoàng Thuận ở lại công ty luôn sao?
- Ừ, có phòng dành riêng cho cán bộ cao cấp mà. Tại anh mới tới, trật múi giờ, khó ngủ nên đi vòng vo, rồi thấy trong phòng kinh doanh còn người nên vào xem thử. Chẳng ngờ là em.
Khoảnh không gian rơi vào im lặng tầm vài giây thì Hoàng Thuận lại lên tiếng. Anh đề nghị được đưa tôi về và tôi liền đồng ý bởi chẳng có lý do gì đề từ chối một người đàn ông tốt bụng như anh cả.
Tôi đã nhận ơn anh rồi, nhận thêm lần nữa cũng có làm sao đâu.
Chúng tôi cùng nhau sóng bước rời khỏi phòng. Tiếng gót giày của tôi khua động xuống mặt sàn.