Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 207: Một Ngày Xui Xẻo - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:29
Khương Lệ Na đang ngồi đọc sách trong phòng khách nên Mỹ Liên không kịp thông báo để cô lánh mặt. Khoảnh khắc nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy gương mặt đầy giận dữ của Hoàng Thi Vịnh.
Vội vàng đặt cuốn sách xuống, cô đứng dậy, cúi đầu chào bà và ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên thì một tiếng "chát" vang lên.
Cái tát rất mạnh khiến mặt của Khương Lệ Na lệch hẳn sang một bên, lọn tóc xõa xuống che khuất nửa gương mặt cô.
Cả Mỹ Liên lẫn Trương Vy đều giật mình sợ hãi vì không nghĩ Hoàng Thi Vịnh sẽ ra tay như vậy. Thế nhưng, chẳng ai dám tiến đến để bênh vực Khương Lệ Na.
- Sao chổi, kẻ thất hứa. Sao cô dám ở sau lưng tôi chạy đi kết hôn với con trai tôi? Cô đã hứa hẹn với tôi thế nào? Cô không có lòng tự trọng sao? – Hoàng Thi Vịnh run rẩy chỉ vào người đối diện và hét lên.
- Con xin lỗi mẹ. – Khương Lệ Na vẫn cúi đầu, một tay ôm lấy má, nhỏ giọng nói
- Ai là mẹ cô chứ? Cái đồ.. đồ.. không..
Còn chưa nói hết câu thì Hoàng Thi Vịnh đột nhiên lảo đảo rồi mất thăng bằng. Trương Vy phản ứng cực nhanh, chạy tới đỡ lấy bà.
Khương Lệ Na hốt hoảng lao đến, xoắn xuýt gọi người phụ nữ đang bất tỉnh trong vòng tay Trương Vy. Bà đã từng nói với cô rằng bà bị bệnh tim, nếu hôm nay vì cô mà bà xảy ra chuyện gì thì cô sẽ ân hận đến chết.
- Mẹ.. mẹ ơi.. mẹ ơi.. - Khương Lệ Na vừa khóc vừa gọi, quên cả nỗi đau trên mặt mình.
- Giúp tôi đưa bà chủ ra xe. – Giọng Trương Vy rất gấp.
Cả ba người chật vật cả đỗi mới mang được Hoàng Thi Vịnh ra xe. Dù Khương Lệ Na muốn đi theo nhưng Trương Vy không đồng ý vì sợ nhỡ đâu lúc bà tỉnh lại, trông thấy cô sẽ giận mà ngất tiếp, chỉ có Mỹ Liên cùng đi để hỗ trợ mà thôi.
Căn biệt thự vừa ồn ào không lâu đã trở nên vắng vẻ, chỉ còn tiếng khóc rấm rứt của Khương Lệ Na, cô không khóc vì đau, cô khóc vì lo lắng cho mẹ chồng. Rõ ràng Hà Chấn Đông nói hôn nhân này là bí mật mà, tại sao mẹ anh lại biết chứ?
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, Mỹ Liên mới quay trở lại. Vừa mở cổng ra, Khương Lệ Na đã vội vàng hỏi thăm tình trạng của Hoàng Thi Vịnh và khi nghe Mỹ Liên nói bà đã tỉnh lại, không có vấn đề gì nghiêm trọng và chồng bà cũng đã đến để khuyên nhủ thì tảng đá trong lòng cô mới được gỡ bỏ.
- Cháu lên phòng đi, để cô lấy đá cho cháu chườm, còn có hai ngày nữa là cậu chủ về rồi, cậu ấy sẽ đau lòng lắm. – Mỹ Liên xót xa chạm nhẹ vào bên mặt sưng của cô.
- Cô đừng để anh ấy biết chuyện hôm nay nhé. Cứ nói cháu ngã cầu thang thôi. – Khương Lệ Na theo phản xạ, tránh né bàn tay bà vì sợ đau và nói.
Mỹ Liên gật đầu rồi cùng Khương Lệ Na vào trong. Sau khi lấy túi chườm, bỏ đá lạnh vào và đưa cho cô, bà quay vào bếp làm bữa trưa.
Còn Khương Lệ Na, sau khi về phòng, soi mình vào gương thì cô mới nhận ra nửa gương mặt của mình đang sưng phù khiến tổng thể gương mặt biến dạng, trông vô cùng đáng sợ, khóe môi còn chảy máu.
Dù đã cố kiềm nén nhưng lúc này, nước mắt cô lại rơi vì tủi thân. Nếu có Hà Chấn Đông ở đây, anh có bảo vệ cô không? Điều cô thắc mắc là tại sao mẹ anh lại biết.
Lúc này, nơi Hà Chấn Đông đang ở đã là buổi trưa và anh đang dùng bữa cùng các đối tác. Nếu lịch trình không có gì thay đổi, thì ngày mai, anh sẽ quay trở lại.
Mới kết hôn đã phải xa vợ cả một tuần khiến cho anh cảm thấy thiếu vắng, hơn nữa, hôm qua cô đột nhiên tỏ thái độ hờ hững ra mặt, hại anh mất ngủ cả một đêm.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người chào tạm biệt nhau và ra về. Theo phép lịch sự, Hà Chấn Đông tiễn từng người lên xe, sau đó mới gọi taxi.
Buổi trưa nhưng nắng không quá gắt, thi thoảng có gió thổi qua khiến mái tóc của anh phất phơ bay, làm người bên cạnh thêm xao xuyến.
Đang khi Hà Chấn Đông chăm chú kiểm tra các tin nhắn trong điện thoại thì một chiếc ô tô từ bên kia đường bỗng nhiên lao thẳng về phía anh với tốc độ kinh hoàng. Liên Hoa không kịp hét lên, chỉ có thể dùng hết sức đẩy anh ra.
Chiếc điện thoại trên tay anh rơi xuống, vỡ luôn màn hình, còn anh và cô thì ngã sóng soài ra vỉa hè. Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến anh có cảm giác như trời sập. Cơn đau toàn thân hại anh không thể nhanh chóng đứng dậy dù thấy cô gái đang nằm trên người mình bất động.
- Liên Hoa.. Liên Hoa.. - Anh chật vật lay gọi cô.
May mắn thay, lúc này những người trong các hàng quán hai bên đường đã chạy ra và vội vàng giúp đỡ người bị nạn, họ bế Liên Hoa lên và đỡ Hà Chấn Đông đứng dậy. Tài xế gây tai nạn cũng vừa bước xuống xe, run rẩy tiến lại nói lời xin lỗi.
- Đưa cô ấy ra xe tôi, bệnh viện gần đây. – Một người đàn ông không phải là người bản địa lên tiếng.
Mọi người nhanh chóng đưa Liên Hoa lên xe, m.á.u từ chân cô không ngừng chảy ra nhuộm đỏ tà váy trắng. Hà Chấn Đông cũng tập tễnh bước lên theo, để cô tựa vào lòng mình.
Anh tin cô chỉ ngất xỉu vì quá đau và sợ hãi thôi bởi đầu cô và nửa thân trên đều nằm trên người anh lúc cả hai ngã xuống.
Khoảnh khắc chiếc xe quay đầu, anh mới liếc nhìn chiếc xe gây tai nạn, phần đầu xe móp méo vì cú va chạm khá mạnh với cây cổ thụ. Nếu lúc đó Liên Hoa không phản ứng nhanh, chắc anh cũng móp méo không thua gì cái xe đó.
- Đau.. đau quá.. - Liên Hoa rên rỉ, ứa nước mắt ngay khi vừa tỉnh lại.
- Không sao đâu, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi. – Hà Chấn Đông xoa nhẹ vai cô, dịu dàng trấn an.