Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 228: Dỗ Dành - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:31
- Lệ Na, anh lu bu công việc, sẽ không nhớ được mấy dịp kỷ niệm. Anh chỉ nhớ sinh nhật em và ngày chúng ta đăng ký kết hôn, vậy nên, sau này em cứ nhắc thẳng anh nhé. – Hà Chấn Đông khẩn khoản đề nghị.
- Nếu anh biết trước thì anh sẽ từ chối đối tác của anh sao? – Khương Lệ Na nghiêm túc hỏi.
- Phải.
- Nhưng có lẽ em sẽ không làm những chuyện vô bổ như vậy nữa.
- Ai nói vô bổ? Rất ý nghĩa.
Dứt lời, anh kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt như sợ buông lỏng là cô sẽ chạy mất. Anh tự nhủ sẽ không bao giờ thất hứa với cô nữa.
Khó khăn lắm anh mới mang được cô về bên mình và chỉ có anh mới biết anh đã tốn biết bao nhiêu công sức cùng nước mắt trên hành trình theo đuổi cô.
Trái tim phụ nữ vốn mong manh, nhạy cảm, không giống như đàn ông, luôn đơn giản hóa mọi chuyện.
Thấy hai vợ chồng nắm tay nhau vào bàn dùng bữa sáng, trái tim đang treo lơ lửng của Mỹ Liên cũng hạ xuống, bà cứ tưởng sáng nay sẽ có một trận cuồng phong xảy ra, thật may vì Hà Chấn Đông đã dỗ vợ nguôi giận. Họ mà hục hặc thì bà cũng không thoải mái khi phải nhìn sắc mặt họ.
- Hôm nay anh đưa em ra ngoài đi dạo nhé. – Hà Chấn Đông cất tiếng đề nghị.
- Thôi, anh ở nhà ngủ cho đủ giấc. Em biết anh tăng ca cả tuần. – Cô hững hờ đáp.
Hà Chấn Đông biết vợ anh vẫn còn để bụng câu chất vấn ban nãy của anh dù bên ngoải tỏ vẻ thỏa hiệp. Anh tự hỏi có khi nào là cô mang thai không? Nghe nói phụ nữ mang thai sẽ đột nhiên đổi tính, từ tốt thành xấu, từ hiền thành dữ và còn hay cáu kỉnh nữa.
Khương Lệ Na cầm đũa lên mới nhận ra trên bàn có mấy món cô nấu từ hôm qua. Thường thì những thức ăn thừa sẽ được bảo quản trong tủ lạnh và đến sáng, Mỹ Liên sẽ mang cho lũ chó hoang và mèo hoang ăn kia mà.
Cô quay đầu nhìn Mỹ Liên, lên tiếng thắc mắc thì Hà Chấn Đông nhanh miệng đáp rằng là ý của anh, anh muốn tham dự bữa tiệc do cô chuẩn bị dù rằng đã trễ.
- Thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác, anh diễn cho ai xem? Bụng dạ mà bị đau thì cũng đừng có kêu than. – Cô lên tiếng, cố gắng đem muối xát vào tim anh.
- Miệng em càng ngày càng đanh đá nhỉ, có phải do anh hôn ít quá không?
Nhìn cái gã đàn ông đối diện đang cố chấp muốn ăn hết tất cả thức ăn mình nấu từ hôm qua, Khương Lệ Na đành phải ăn phụ anh.
Bụng anh bây giờ là hàng chất lượng kém, thồn hết mớ này vào thì chẳng biết sẽ bị gì nữa. Cô thấy mình thật khổ, bản thân vẫn còn giận anh nhưng lại lo lắng cho anh, chấp nhận chia bệnh với anh.
Suốt một ngày dài, Hà Chấn Đông cứ dính lấy cô như keo dán chuột. Cô ngồi vẽ thiết kế, anh ôm máy tính ngồi kế bên. Cô sang bàn máy may thì anh vọc rổ đựng chỉ. Đến lúc nghe tiếng mưa rơi, cô leo lên giường toan ngủ một giấc thì anh cũng bò lên theo, bàn tay không an phận mò mẫn lung tung, cố tình khơi lên dục vọng nguyên thủy trong cô.
- Anh mà còn quậy nữa là em đạp anh xuống giường đó. – Cô rít lên, cầm tay anh vứt sang một bên rồi nhích ra xa, tách dần khoảng cách.
Hà Chấn Đông vẫn lỳ như trâu, lết theo cô, kéo cô vào lòng mình, đôi môi liên tục hôn loạn lên mặt cô, từ mắt tới mũi khiến cô chẳng còn nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng thở gấp gáp của người đàn ông.
- Vợ ơi, cả tuần nay chúng ta không gần gũi rồi, anh sắp chịu hết nổi rồi. – Anh dừng hôn, ghé vào tai cô, thì thầm.
Đang là buổi trưa nhưng những đám mây đen và cơn mưa mù trời đã khiến cảnh vật trở nên tối mờ. Trong phòng không ánh điện và cả hai chỉ có thể nhìn thấy mặt nhau qua chút ánh sáng yếu ớt mượn từ bên ngoài.
Thật lòng mà nói, cô cũng rất nhớ cảm giác được anh yêu chiều, cưng nựng, thậm chí là nhớ những động tác hơi có phần thô bạo, đầy tính chiếm hữu của anh trong lúc ái ân. Hơn nữa, cô muốn kiểm tra trên người anh có dấu vết của phụ nữ khác không.
Thế nhưng cứ nghĩ tới việc anh có quan hệ ngoài luồng là cô không chịu nổi, cơ thể tự động muốn bài xích anh.
- Không, trừ khi anh hứa với em một chuyện. – Cô đẩy cái đầu đang rúc vào cổ mình ra và nói.
- Được, chuyện gì anh cũng hứa. – Hà Chấn Đông thở hổn hển, gật đầu lia lịa.
Khương Lệ Na thầm mắng người đàn ông này không có tiền đồ, sao có thể đồng ý khi chưa nghe điều kiện chứ? Anh dễ dàng bị dục vọng khống chế vậy ư? Cô cảm thấy rất quan ngại về anh, lòng tin mới được nhen nhóm trở lại mất đi một nửa.
- Em muốn từ ngày mai, anh sẽ về nhà trước sáu giờ.
Cô biết yêu cầu này khá là vô lý đối với anh nếu như anh thật sự có công việc cần xử lý và các cuộc họp vào khung giờ đó. Nhưng đây là lý do hoàn hảo để anh lùi lại, không còn cách nào đỏi hỏi cô chiều chuộng ham muốn của anh nữa.
- Được, nghe theo em.
Dứt lời, Hà Chấn Đông liền ghì lấy cô, hôn cô đắm đuối. Khương Lệ Na không ngờ anh vậy mà đồng ý, cô đoán anh chỉ nói bừa để đạt được mong muốn trước mắt mà thôi.
Bàn tay nhỏ bé cố sức đẩy cái cơ thể nặng nề đang phủ phục trên người mình ra nhưng chẳng mang lại kết quả gì, còn bị bàn tay anh đan chặt, ghim xuống giường.
Tấm ga trắng nhanh chóng trở nên nhàu nhĩ, quần áo từng cái một rơi xuống, vương vãi trên sàn nhà, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng lên, đối lập hoàn toàn với cái lạnh bên ngoài.