Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 25: Lạc Đường - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:16
Nghe tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại vang lên nhè nhẹ, Khương Lệ Na liền lần tìm nó để tắt nhưng mò mẫm một hồi chẳng thấy đâu, chỉ thấy tay mình sờ trúng cái gì như là con người vậy.
Khoảnh khắc mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Hà Chấn Đông, cô mới sực nhớ đêm qua anh mò sang rồi ngủ lại đây. Liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy chỉ mới bốn giờ sáng, cô liền lay gọi anh dậy.
- Sao vậy? Trời còn tối mà, ngủ thêm chút nữa đi em. – Anh ghì cô xuống, nói bằng giọng ngái ngủ.
- Anh mau về lều đi, lát nữa mọi người thấy anh chui ra từ lều em thì không hay đâu. – Cô gắng thoát ra khỏi cánh tay như gọng kìm của anh, lên tiếng thúc giục.
Câu nói của Khương Lệ Na khiến Hà Chấn Đông tỉnh cả ngủ. Cô vừa nói cái gì vậy? Mọi người thấy thì đã làm sao? Anh còn đang định công khai với tất cả rằng cô đã trở thành bạn gái anh và sẽ là thiếu phu nhân tương lai của Hoa Vinh đây.
- Em sợ mọi người biết chúng ta đang yêu nhau sao? – Giọng anh lộ rõ vẻ bất mãn, khó chịu.
- Sếp ơi, chúng ta đang đi theo đoàn thiện nguyện, anh bớt bớt lại giùm em đi. Chúng ta nên ý tứ chứ, đừng khiến mọi người ngại.
Nhìn cái mặt như sắp khóc tới nơi của cô khiến anh chẳng còn tâm trạng mà nán lại nữa. Cô đi nước ngoài năm năm, không dạn dĩ lên thì chớ lại còn bày đặt ngại ngùng, ý tứ. Sao lúc cô bám theo anh, không thấy cô giữ ý giữ tứ như thế này, thiếu điều còn muốn khua chiêng múa trống cho mọi người biết.
Thấy anh tỏ vẻ dỗi hờn, Khương Lệ Na đành chồm tới, trao cho anh một nụ hôn để xoa dịu trái tim mong manh dễ vỡ của anh. Hà Chấn Đông của năm năm trước không bao giờ giận lẫy với bạn gái thế này đâu. Cô tự hỏi rốt cuộc anh đang trưởng thành hơn hay đang càng ngày càng bé lại vậy.
Đúng năm giờ sáng, mọi người trong đoàn đều thức dậy và chuẩn bị các phần quà, sau đó đến hội trường là một bãi đất trống cuối làng để phân phát cho bà con, đồng thời phổ biến thêm các kiến thức về chăn nuôi bò và heo.
Nhờ số tiền hỗ trợ của các doanh nhân cũng như các kiến thức mà họ truyền đạt, bà con nơi đây đã xây dựng chuồng trại, chăn nuôi để cải thiện thu nhập và đời sống. Bây giờ, bữa cơm của họ cũng không còn chỉ có rau dại và muối nữa mà có cá, có thịt, lễ tết cũng có tiền mua sắm quần áo mới cho con trẻ.
Khương Lệ Na mỉm cười khi thấy những đứa bé gái khoác lên mình những chiếc váy mới do chính tay cô làm ra. Chúng vừa nhận được là chạy ngay về nhà và thay đồ, rất giống cô lúc nhỏ, khi ba cô mua cho chiếc váy hay đôi giày mới là cô phải mặc ngay, mang ngay thì mới ăn cơm ngon và ngủ ngon được.
Sau khi đi một vòng quanh làng và động viên các gia đình cố gắng lao động để thoát nghèo, đoàn thiện nguyện cũng nhanh chóng rời đi vì sợ rằng những cơn mưa bất chợt trên vùng núi này sẽ giữ chân họ lại. Họ đều là những con người bận rộn với lịch trình kín mít.
Dàn xe lần lượt rời khỏi cổng nhà thờ rồi hướng về thành phố. Khương Lệ Na hạ kính chắn gió xuống một chút cho không khí trong lành của vùng núi tràn vào.
Chuyến đi này, Hà Chấn Đông không lái chiếc xe đắt đỏ anh vẫn thường lái đi làm mà chọn chiếc xe rẻ tiền hơn, phù hợp để đi lên các địa hình miền núi.
Nhìn vẻ mặt tận hưởng của người bên cạnh, đôi môi Hà Chấn Đông khẽ nhếch lên một nụ cười. Bàn tay anh thao tác nhanh trên màn hình điện thoại rồi đeo tai nghe vào.
- Anh đang trên đường về, hôm qua mưa lớn, chẳng có cọng sóng nào nên không gọi hỏi em được. Mọi việc tốt chứ?
- Còn phải hỏi sao? Mấy lão ấy nói lần sau cứ để em giao lưu với họ, cho anh ra rìa rồi. – Hà Chấn Kiệt hài hước đáp.
- Vậy càng khỏe cho anh. Cảm ơn em nhé.
Nghe anh đang nói chuyện điện thoại, Khương Lệ Na vội kéo kính chắn gió lên vì sợ tiếng gió lùa vào sẽ khiến anh không nghe rõ.
Cô nhìn sang anh, khe khẽ mỉm cười. Cô đang tưởng tượng ra gương mặt sửng sốt của Hà Chấn Kiệt khi biết cô và anh trai anh đã thành một cặp tình nhân sau chuyến đi đầy ý nghĩa này.
- Lệ Na hả? Ừ, ổn, em sợ anh bắt nạt cô ấy sao? À, được rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Hà Chấn Đông tháo tai nghe ra và tủm tỉm cười. Anh cho biết vì sợ cô đi đường xa sẽ mệt nên em trai anh chỉ cho anh đi đường tắt, nghe đâu sẽ giảm được gần tám mươi cây số, tương đương hai tiếng đồng hồ. Thế là chiếc xe nhanh chóng đổi hướng, không chạy theo đoàn nữa.
Đến trưa, xe dừng lại tại một quán nhỏ. Họ ăn cơm với thịt rừng, hợp khẩu vị nên ăn được rất nhiều. Anh vừa nướng vừa ăn, còn cô chỉ việc ăn mà thôi, chẳng mấy mấy chốc mà hai dĩa thịt lớn đã sạch bong sáng bóng.
- Mấy đứa nhỏ trong làng đã đến tuổi đi học rồi mà vẫn không được tới trường, nhìn tội quá. – Cô đặt ly trà nóng xuống, vẻ mặt trầm ngâm.
- Ừ, trường xa quá, với lại, ba mẹ chúng đều bận đi làm, họ không yên tâm để lũ trẻ tự qua suối đâu. Nhưng em yên tâm, bên hội đang có kế hoạch làm cầu bắc ngang con suối đó và làm đường nữa. Rồi chúng sẽ được đi học thôi, có trễ một chút nhưng không sao cả.
- À, thì ra là vậy. Thật tốt.
Lúc này đây, Khương Lệ Na cảm thấy vô cùng hổ thẹn khi đã từng có suy nghĩ rằng nếu Kim Thế không thể trụ vững thì cô sẽ đi làm công ăn lương như bao người lao động bình thường khác.
Nếu ai cũng như cô thì ai sẽ có khả năng giúp đỡ những mảnh đời cơ cực này chứ? Có tiền thật là tốt. Có tiền nhiều như Hà Chấn Đông và mọi người trong hội doanh nhân trẻ thật là tốt.
- Đi tiếp nhé, theo như Chấn Kiệt nói thì tầm bốn giờ chiều, chúng ta sẽ đến nơi.
- Vâng anh.