Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 69: Cô Gái Tốt Bụng - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:20

Không khí ảm đạm bao trùm phòng làm việc của Hà Chấn Đông. Từ khi anh bước vào, chỉ có một câu nói duy nhất là câu chào buổi sáng của Khương Lệ Na.

Chốc chốc, cô lại liếc nhìn người đàn ông, dường như cánh môi của anh có hơi sưng, cô nhớ hôm qua vì hoảng loạn mà cô đã cắn anh một cái, rõ ràng không mạnh lắm.

Tiếng chuông điện thoại bàn bỗng reo lên, kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn và mau mắn bắt máy. Đầu dây bên kia vọng lại tiếng một người đàn ông, nghe có vẻ đã lớn tuổi, rất điềm đạm và chậm rãi.

Ông ta giới thiệu mình là Lưu Anh Vũ, chủ tịch của ngân hàng NA và xin cô nói lại với Hà Chấn Đông nhính cho ông vài phút gặp mặt nói chuyện.

- À, tôi sẽ hỏi sếp và báo lại với ông sau. Xin đọc giúp tôi số di động của ông ạ.

Cô cầm lấy cây viết bên cạnh và ghi dãy số đẹp vào trang giấy trắng. Đúng là số điện thoại của chủ tịch ngân hàng NA thì khác hẳn mọi người, một dãy số chín dài, rất dễ nhớ và thu hút.

Sau khi cúp điện thoại, Khương Lệ Na đưa mắt nhìn Hà Chấn Đông. Cái tên Lưu Anh Vũ đã gợi cho cô nhớ lại chuyện ngày hôm đó ở nhà hàng Sunset. Cô đoán ông muốn gặp Hà Chấn Đông là vì chuyện anh quyết định ngừng hợp tác với ngân hàng trong đợt đáo hạn sắp tới này.

- Anh Chấn Đông, chủ tịch ngân hàng NA nói muốn gặp anh. Anh có thể cho ông ấy vài phút không? – Hai tay cô siết chặt và mắt không ngừng quan sát biểu cảm trên mặt anh.

Cây viết trên trang giấy ngừng lại mấy giây rồi sau đó lại tiếp tục di chuyển, tạo thành chữ ký. Hà Chấn Đông cũng đoán biết được việc Lưu Anh Vũ sẽ gọi đến máy của trợ lý vì ông đã gọi cho anh những ba lần nhưng anh không bắt máy, thể hiện rõ quyết định không hợp tác với ngân hàng NA nữa.

- Nếu em có thể tha thứ cho Lưu Anh Bằng thì anh mới gặp ba hắn, còn không thì không cần vì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Trái tim cô hẫng đi một nhịp khi nghe câu nói này. Việc hợp tác giữa Hoa Vinh và NA là việc lớn nhưng anh lại bảo tất cả sẽ được quyết định bởi cô sao?

Thật lòng mà nói, cô cũng không muốn hất đổ chén cơm hay hủy hoại việc kinh doanh của ai. Con cái làm lỗi nhưng người gánh chịu thiệt hại và phải hạ mình năn nỉ người khác lại là ba mẹ họ.

- Em tha thứ. Suy cho cùng thì hắn cũng chưa làm gì được em cả.

Bàn tay Hà Chấn Đông siết chặt lấy cây viết, ngỡ như muốn bóp nát nó. Cô dễ dàng tha thứ cho kẻ khác nhưng lại không thể bỏ qua sai lầm của anh ư? Phải, Lưu Anh Bằng chưa đụng được vào người cô nhưng hại anh vật vã mấy tiếng đồng hồ.

- Bảo ông ấy đầu giờ chiều đến đây, mang theo thằng con quý hóa của ông ta nữa.

- Vâng.

Khương Lệ Na bất giác mỉm cười và vội vàng lấy điện thoại gọi lại cho Lưu Anh Vũ. Bộ dạng của cô khiến Hà Chấn Đông vô cùng khó hiểu.

Cô mừng cho họ sao? Không phải cô nên nhân cơ hội này, nói thêm vài lời để anh cự tuyệt lời xin lỗi của họ sao? Đầu óc cô có được bình thường không vậy? Anh thấy hơi lo cho Hà Chấn Kiệt.

Trưa đến, Khương Lệ Na lại theo Hà Chấn Kiệt đi ăn sau khi đặt thức ăn trưa cho Hà Chấn Đông. Từ ô cửa kính trên cao, anh có thể nhìn thấy em trai mình cùng cô trợ lý của mình đang nắm tay nhau băng qua đường. Ánh mắt buồn rầu ấy cứ dõi theo cho đến khi họ bước vào nhà hàng, biến mất khỏi tầm nhìn của anh.

Anh nhìn phần cơm mà chẳng muốn động đũa, phải tự nhủ rằng bàn tay cô vừa chạm vào đây để có thể dụ dỗ bản thân ăn hết. Anh không thể bị bệnh, trên vai anh nói nhẹ thì là cả tập đoàn Hoa Vinh, nói nặng thì là mấy ngàn nhân viên.

- Anh trai anh có gây khó dễ gì cho em không? Nếu có thì phải nói cho anh biết, đừng cố chịu đựng. – Hà Chấn Kiệt rút khăn giấy, lau nhẹ vệt sốt lem trên môi người yêu và dịu dàng hỏi.

- Không có đâu, mọi thứ bình thường. Anh ấy dặn em đối tốt với anh, đừng gặp gỡ đàn ông khác. – Cô hài hước đáp.

- Trời, đi làm việc mà bảo đừng gặp đàn ông hả? Kệ anh ấy, em cứ gặp gỡ thoải mái, anh không phải là kẻ hay suy diễn rồi ghen tuông linh tinh đâu.

Cô mỉm cười, gật đầu lia lịa. Phải rồi, anh chàng này tự tin cũng đúng thôi, anh đẹp trai, giàu có, giỏi giang và quan trọng là tính cách rất tốt, nói tóm lại thì anh là một người đàn ông hoàn hảo, không có ai có thể vượt trội hơn anh. Chỉ có cô lo mình sẽ đánh mất anh mà thôi.

Trở về công ty, Khương Lệ Na theo Hà Chấn Kiệt vào văn phòng anh nghỉ ngơi. Khác với Hà Chấn Đông, trợ lý của Hà Chấn Kiệt có phòng làm việc riêng. Có điều vì hồ sơ ký tá nhiều cũng như công việc cần trao đổi và báo cáo liên tục mà Liêu Bích Linh cứ chạy ra chạy vào phòng sếp liên tục, chỉ có giờ nghỉ trưa mới có thể ở lâu trong phòng mình.

Hà Chấn Kiệt thoải mái gối đầu lên chân Khương Lệ Na, để cô nhổ tóc bạc cho mình. Khương Lệ Na cũng không ngờ anh hơn cô có một tuổi mà lại có tóc bạc, có lẽ là vì áp lực công việc chăng? Cô đoán vài năm nữa, anh sẽ hóa thành một ông Bụt râu tóc bạc phơ cho mà xem.

- Mai này chắc anh già trước em mất. Mới tý tuổi mà bạc đầu rồi. – Cô chăm chú vạch tóc anh ra, tìm kiếm và nói.

- Tại nhớ em đó, nhớ em đến mức bạc hết cả tóc.

- Ôi trời, anh đang đổ lỗi cho em sao? Vậy em không nhổ nữa, đợi sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ ở bên em mỗi ngày và tóc anh sẽ đen lại.

- Đã bạc rồi thì làm sao mà đen lại được chứ. Tiếp tục đi, đừng để lúc đính hôn, mọi người lại tưởng anh là trâu già gặm cỏ non.

Khương Lệ Na phì cười, tiếp tục mò mẫm trên đầu anh. Thế nhưng, trong lòng cô lại đang suy nghĩ về câu nói của anh, tóc bạc rồi sẽ không đen lại được, có những thứ mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được, và có những thứ vỡ tan rồi sẽ không hàn gắn lại được.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.