Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 161: Dời Mộ

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:10

“Phong Sơn Tiệm — quẻ đi trên băng mỏng.”   

Tôi đang theo chú Văn đi dạo quanh sườn núi thì điện thoại bỗng reo lên. Cầm lên xem, hóa ra là tin nhắn của Thạch Quyết Minh. Tôi thầm nghĩ, ở nơi rừng núi heo hút thế này mà vẫn còn sóng điện thoại, nhà mạng Thần Châu Hành đúng là “thần” thật, bảo được là được, không được cũng phải thành được!

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Phong Sơn Tiệm. Tôi biết đây là một trong các quẻ tượng, nhưng cụ thể mang nghĩa gì thì chịu, chỉ thấy mấy chữ “đi trên băng mỏng” phía sau là đã biết chẳng phải điềm lành.

Đang suy nghĩ thì hai tin nhắn nữa được gửi đến. Tôi mở ra xem lần lượt:

Tin đầu tiên viết —“‘Tiệm’ nghĩa là tiến dần, nên mang tượng ‘hành tẩu như đi trên băng mỏng’. Người đi trên băng mỏng, ví như có kẻ muốn vượt sông mà không có cầu, đành đi trên mặt băng. Không ngờ khi ra giữa sông, lớp băng mỏng manh, trong lòng lo sợ vô cùng. Kẻ được quẻ này, làm việc nên chậm rãi, chớ nóng vội, nếu gấp gáp tất gặp nguy.”

Lại có thêm lời giải tượng: “Người lữ khách giữa mùa đông, qua sông chẳng có cầu, chỉ đành bước trên băng mỏng. Nếu thận trọng thì còn qua được, sơ suất một bước là rơi xuống dòng nước lạnh.”

Còn có chú giải rằng: “Xưa kia, Trần Hữu Lượng nhận được sách của Khang Mậu Tài, gieo được quẻ này. Quả nhiên bị rơi vào mưu kế của Lưu Bá Ôn, đại bại t.h.ả.m hại, chính là ứng với hình tượng ‘đi trên băng mỏng’.

Đoán rằng: Băng mỏng hiểm nguy, kẻ đi khó tránh; người quân tử gặp quẻ này, mọi việc phải hết sức cẩn trọng.” 

Đọc đến đây, đầu tôi như muốn nổ tung. Nghĩ thầm, tay nghề của Thạch Quyết Minh quả nhiên không tầm thường, gõ chữ cũng nhanh thật! Còn nói về thuật bói toán, tôi cũng chẳng lạ gì, vì ngày trước ở núi Niễn Tử, Lưu tiên sinh từng dạy tôi, ông ấy chính là bậc thầy về môn “lấy quẻ mà luận vận mệnh” ấy.

Tôi mở tin nhắn thứ ba ra xem, chỉ thấy mấy dòng chữ ngắn ngủi: “Tiểu Phi, e rằng lần này không đơn giản đâu. Nhớ kỹ, làm gì cũng phải cẩn trọng, đừng hành động bốc đồng.”

Đọc xong, tôi chỉ biết cười khổ trong lòng. Mẹ kiếp, đúng là chẳng có điềm lành nào hết. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy. Tôi tự an ủi bản thân, vận xui với mình có gì lạ đâu, chẳng phải từ trước tới giờ vẫn cứ lết qua được đấy sao?  

Lúc này tôi và chú Văn đang ở phía tây của dãy núi. Việc chọn đất chôn người, nói thì đơn giản chứ thật ra là cả một môn học. Người xưa có câu: “Phàm là khi lên núi xem đất, thấy nơi nào cao quý, vững chắc, khí tượng sáng sủa thì là đất cát tường; nếu thấy cảnh vật tàn úa, đổ nát thì là đất dữ. Dù là ngói đá, cỏ cây, vàng bạc, d.a.o kiếm, hay hình dạng người thú, rừng núi, hoa cỏ, thậm chí vật liệu giấy tre gạch ngói, tất cả đều có thể lấy làm dấu mà suy đoán cát hung.” 

Khi chúng tôi đi đến một khoảng đất trống khá rộng, chú Văn dừng lại, chìa tay bảo tôi đưa cái la bàn. Ông đứng phía trước, xoay qua xoay lại đo đạc một lúc rồi gật gù nói:   

“Ừm, chỗ này không tệ đâu. Lưng tựa bắc, mặt hướng nam; phía đông có mười cây óc chó, phía bắc có mười cây mơ dại, tượng trưng cho ‘mười rồng mười voi’. Quả thật là đất quý hiếm, cứ chọn chỗ này đi.” 

Tôi cạn lời, hơi ngượng ngùng nói: 

“À thì… nhưng mà, chú Văn… đây là hướng tây mà?”

Lão già ấy trừng mắt nhìn tôi, gắt lên:  

“Lắm mồm! Chú mày nói đất tốt thì là đất tốt! Chôn được người là được rồi, kén chọn cái quái gì! Trước đó chú dạy phải thế nào, cháu quên rồi à?” 

Giang hồ là giang hồ, mãi mãi không thể thành danh môn chính phái, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra điều đó. Bản chất thật của lão già ấy lại lộ rõ. Tôi khẽ thở dài, thôi thì dù chỗ đất này chẳng tốt lành gì, chỉ mong đừng chôn ra chuyện lớn là được. Haizz…

Lão thần côn chọn xong đất, liền vênh váo nghênh ngang xuống núi, đi được mấy bước lại ngoảnh đầu khoe dáng như thể vừa lập đại công. Tôi lững thững theo sau, nhìn bộ dạng đắc ý đó mà lòng dấy lên một nỗi bất an.  

Khi quay lại nhà họ Chân, mọi người đã chờ sẵn trong phòng khách. Thấy chú Văn trở về, ai nấy đều vội hỏi:

“Anh Văn, tìm được đất tốt chưa?” 

Ông ấy gật đầu, mặt đầy tự tin:   

“Yên tâm, chuyện nhỏ như thế còn làm khó được tôi chắc? Giờ các người đi gọi thêm nhân công dưới chân núi, đến ngày kia chọn giờ lành là có thể động thổ rồi.”

Nghe xong, người nhà họ Chân mừng rỡ hẳn lên, giống như vừa thấy được ánh sáng sau cơn u tối. Còn tôi thì chỉ biết thở dài, cởi ba lô bỏ lại trong nhà rồi ra đứng bên bìa rừng, rít điếu t.h.u.ố.c cho dịu đầu.   

Một lát sau, lão Dịch cũng bước tới, ngồi xuống cạnh tôi. Thấy tôi trông có vẻ phiền não, tuy chẳng hiểu chuyện gì, nhưng cái tính nửa cục mịch nửa tinh ý của anh ta lại trỗi dậy, liền cười cợt nói: 

“Sao thế, cậu bị người ta ‘nấu’ rồi à?” 

Tôi ngậm điếu thuốc, liếc đối phương một cái. Không ngờ tên ngốc này còn nhớ cả câu quảng cáo cũ ấy, tôi cười khổ, lắc đầu. Rồi lấy điện thoại ra, đưa cho lão Dịch xem mấy tin nhắn mà Thạch Quyết Minh gửi đến.    

Thực ra, điều khiến tôi buồn không phải mấy dòng chữ ấy, mà vì tôi cảm thấy mình đã thay đổi. Thật đấy, dù nhìn từ góc độ nào, tôi cũng không còn thấy được cái bóng của bản thân ngày trước nữa. Có lẽ đây chính là cái gọi là “bản tính con người” luôn mâu thuẫn với chính mình. Bởi trong lòng tôi lúc này lại đang âm thầm mong rằng cái xác trong mộ kia thật sự đã hóa thành cương thi. Như vậy, cơ hội để tôi thoát khỏi “ngũ tệ tam khuyết” sẽ lớn hơn nhiều.

Nhưng tôi biết, ý nghĩ đó là ích kỷ, bởi nếu thật sự xảy ra chuyện, người gánh họa đầu tiên sẽ là nhà họ Chân. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ khinh thường bản thân vì nghĩ đến điều ấy. Nhưng sau ngần ấy năm sống khổ cực, tôi thật sự thấy sợ rồi. Dù ngoài miệng không nói, nhưng thời gian trôi qua từng năm một, nỗi sợ ấy ngày càng lớn dần, sợ một ngày nào đó mình sẽ cô độc đến hết đời. Chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.  

Đừng nói với tôi rằng trên đời này có vô số kẻ cũng cô đơn đến già, đó toàn là lời nói lấy lệ cả. Các bạn chưa từng trải qua, thì đừng mang mấy câu đó ra an ủi. Càng đừng nói mấy sư thầy trong chùa cũng sống cô độc suốt đời, đó là nói cho có, vì ở Cáp Nhĩ Tân, ngay cả mấy hòa thượng còn đi mua xuân cơ mà.

Đời người như một biển khổ, có lẽ vĩnh viễn chẳng thể thấy được bờ. Đời người cũng như một cuộc giao dịch, không bao giờ có công bằng thật sự, có được thứ này thì chắc chắn sẽ mất đi thứ khác. Năm xưa, vì để báo ơn cứu mạng của Cửu Thúc, tôi học được vài đạo thuật mà người thường xem là huyền diệu. Nhưng đồng thời, bản thân cũng mang trên mình vận mệnh “ngũ tệ tam khuyết”.  Mà nghĩ lại, hai món đồ tôi đã có trong tay để hóa giải vận hạn ấy, món nào chẳng dính máu, chẳng đổi bằng cái c.h.ế.t của kẻ khác?

Tôi không phải hạng người mềm lòng, thật đấy. Chỉ là tôi không muốn bất cứ thứ gì phải chịu khổ, dù là người hay là quỷ. Bởi họ cũng có suy nghĩ, có câu chuyện riêng, và hầu hết đều t.h.ả.m hơn tôi nhiều. Còn tôi, đi được đến hôm nay, nói trắng ra cũng chỉ vì còn may mắn mà thôi.

Ấy thế mà bây giờ, trong đầu tôi lại đang mong cái xác trong mộ kia đã hóa thành cương thi, chẳng buồn nghĩ đến sống c.h.ế.t của nhà họ Chân nữa. Nếu đã như vậy, thì tôi và đám người trong “Lam đạo” có gì khác nhau? 

Chẳng lẽ là tôi sai à? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn chẳng hiểu nổi mình sai ở chỗ nào, mẹ nó chứ!  

Lão Dịch ngồi bên cạnh thấy tôi cứ nhăn nhó như bị ai đánh, liền hỏi có chuyện gì. Tôi bèn kể hết mấy điều đang vướng bận trong tim ra, cũng chẳng mong gã ngốc này khai sáng cho mình điều gì, chỉ là có những chuyện nếu cứ đè nén trong lòng thì thật sự khó chịu, nói ra được đôi chút cũng nhẹ nhõm hơn.

Nghe xong, lão Dịch thở dài nói:   

“Cậu đấy, tôi biết phải nói sao đây? Có lúc thì cứng rắn, gan dạ không ai bằng, sao có lúc lại như biến thành người khác thế hả? Toàn tự mình đào hố rồi nhảy vào, ép bản thân đến ngõ cụt. Phải biết rằng chúng ta chỉ là người thường, có những chuyện đâu phải cứ muốn là làm được. Nói nhẹ thì cậu là người quá mềm lòng, nói nặng thì chính là do dự, thiếu dứt khoát, cái kiểu ‘lòng dạ đàn bà’ ấy!”    

Tôi im lặng. Anh ta nói đúng. Tôi đúng là kiểu người như thế, hay bị cảm xúc chi phối, hễ nổi nóng thì chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng khi nguôi rồi lại giằng xé trong lòng. 

Thấy tôi có vẻ bình tĩnh lại, lão Dịch bèn nói tiếp:

“Cậu nghĩ mấy chuyện này có ích gì? Cậu có thay đổi được gì không? Không ai sai cả. Con người nếu không tự lo cho mình thì trời tru đất diệt, muốn trách, thì hãy trách cái xã hội c.h.ế.t tiệt này, và cả cái số mệnh khốn nạn ấy đi!” 

Tôi khẽ thở dài. Ừ, muốn trách thì chỉ có thể trách số phận thôi. Câu này, hình như tôi từng nói rồi. Không ngờ hôm nay lại phải nhắc lại lần nữa. Mẹ nó, tôi ngẩng nhìn bầu trời, chúng tôi chẳng qua chỉ là những con cờ của số mệnh. Nhưng tôi thật sự sẽ cam tâm để nó sắp đặt từng bước sao?\

Mẹ kiếp!

Thật không ngờ, lão Dịch – cái tên “nhà khoa học dân gian” này – khi nói chuyện khai sáng người ta lại sắc bén đến thế. Nghe anh ta nói mà tôi như bừng tỉnh.Ừ nhỉ, nghĩ nhiều thế để làm gì? Ngoài việc tự khiến mình thêm phiền muộn ra thì có ích quái gì? Bi kịch đâu thể đem ra mà ăn, mà tôi cũng qua cái tuổi cứ tự xem mình là nam chính trong một câu chuyện t.h.ả.m thương rồi.    

Nghĩ nhiều làm gì, sống đến đâu hay đến đó mới là phong cách của tôi. Chuyện tương lai, để mai tính!

Điếu t.h.u.ố.c trên tay cháy hết, tôi lại châm thêm một điếu khác, ngậm chặt giữa môi, ngước nhìn lên bầu trời. Trời xanh đến lạ, xanh y hệt như cái hôm tôi bước ra khỏi phòng thi đại học, trong xanh và trong suốt như một tấm kính, khiến tôi bỗng có thôi thúc muốn nhặt đá ném vỡ nó ra. 

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Tôn Ngộ Không năm xưa lại phải đại náo Thiên Cung, vì cũng bị ép đến bước đường cùng mà thôi.

Sau đó, chuyện nối tiếp thế nào tạm chưa nói đến, chỉ biết thoáng chốc đã đến ngày bốc mộ. Tờ mờ sáng, mới hơn ba giờ, trời còn chưa kịp rạng. Cả nhà họ Chân gồm bốn anh chị em cùng vợ con, cộng với đám người làm, tổng cộng hơn hai chục người. Chú Văn với chú Lâm dẫn đầu, tôi và lão Dịch đi ngay phía sau, cả đoàn nối đuôi nhau lên núi, trông cũng oai ra phết.       

Vì việc cải táng khác với tang lễ, nên có nhiều điều kiêng kỵ. Trên đường đi, chú Văn giải thích rằng mọi người không được mặc đồ trắng, không được mang theo tràng hạt hay vật có liên quan đến Phật pháp, suốt quá trình tuyệt đối không được nói cười ồn ào. Khi quan tài của cụ cố được mở ra thấy ánh trời, không ai được tiểu tiện hay đại tiện gần đó, nếu phạm phải sẽ mang họa cho con cháu đời sau.  

Ngôi mộ mới đã được đào sẵn từ hôm qua. Do thời gian gấp gáp, hôm nay chỉ làm lễ đưa hài cốt sang chỗ mới, còn việc dựng lại mộ sẽ chọn một ngày lành tháng tốt khác để tiến hành. 

Ba lô của tôi và lão Dịch đều nhét đầy vàng mã cùng đồ cúng. Sáng sớm, không khí trên núi trong lành dễ chịu đến lạ. Thế nhưng khi bước đến rìa của khu phong thủy, mùi xác thú thối rữa lại một lần nữa bốc lên, thậm chí còn nồng nặc hơn cả lần trước. Chắc chắn lại có thêm không ít dã thú c.h.ế.t ở đây. 

Gần bốn giờ, cả đoàn chúng tôi cuối cùng cũng tới được phần mộ của tổ tiên nhà họ Chân. Trời vừa hửng sáng, nhìn từ xa, ngôi mộ lát toàn bằng đá cẩm thạch trắng toát tỏa ra một cảm giác âm u quái dị.  

Chim chóc trong rừng dậy rất sớm. Trên tấm bia trắng tinh ấy, hai con quạ đen sì đậu chễm chệ, đôi mắt tròn nhỏ như hạt đậu xanh nhìn chằm chằm vào chúng tôi, không hề tỏ ra sợ hãi. Mãi đến khi cả đoàn đến gần, chúng mới đập cánh bay lên, vừa kêu “quạ quạ” mấy tiếng vừa biến mất vào rừng sâu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.