Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 215: Ba Mươi Năm Trước

Cập nhật lúc: 11/12/2025 20:01

Đêm tối lặng lẽ rời đi, không còn chút dấu vết nào, chỉ để lại trên người tôi một thân đau nhức. Có vẻ di chứng sau khi bị nhập vẫn còn rất nặng. May mà cánh tay giờ đã hồi lại được chút sức, tôi cố gắng nâng tay lên, vừa mút đầu ngón út vừa chờ câu trả lời của chú Văn.

Chú Văn suy nghĩ một lúc rồi:

“Thật ra, chúng ta quen biết lão Viên và em trai ông ấy từ rất lâu rồi. Hai anh em họ cũng là dòng dõi chính tông của Bạch phái. Mà nói cho đúng, chuyện này phải truy về một thời gian rất xa trước đây.”

Nghe đến đây, chúng tôi cũng không quá bất ngờ. Dù gì thì từ trước đã biết, Viên Mai là thầy âm dương Bạch phái, đương nhiên Viên Đức cũng chẳng thoát khỏi liên quan. Chỉ là tôi vẫn không hiểu, trong cuộc nói chuyện giữa chú Văn và Viên Mai, từ giọng điệu mà xét, Viên Mai dường như rất hứng thú với Tam Thanh Thư trên người chúng tôi. Quan hệ giữa họ tuyệt đối không đơn giản. Rốt cuộc đã từng trải qua chuyện gì?

Vì vậy tôi lấy hết can đảm nói: “Chú Văn, đừng giấu bọn cháu nữa. Chú có thể kể toàn bộ chuyện cho bọn cháu nghe được không?”

Chú Văn nghe xong, có vẻ muốn nói lại thôi. Ông ấy quay sang nhìn chú Lâm. Thật kỳ lạ, hai ông già vốn như nước với lửa ấy, vậy mà lúc này đều lộ ra vẻ buồn bã, như thể chuyện sắp nói có liên quan đến điều gì rất nặng nề.

Thường ngày, chú Văn cũng rất chú ý dưỡng sinh, một ngày chẳng hút nổi nửa bao thuốc. Thế mà tối nay đã gần hút hết cả bao. Lúc này, ông ấy lại rút một điếu khác ngậm lên miệng, châm lửa, cúi đầu rít từng hơi dài. Từng làn khói xanh bốc lên, quấn quanh mái tóc đã bạc nửa bên của đối phương, trông có phần thê lương. Một lúc sau, ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nói:

“Chuyện của bọn ta dài lắm, các cháu thật sự muốn nghe sao?”

Thạch Quyết Minh vẫn im lặng, rõ ràng chuyện này chẳng dính líu gì tới anh ta. Còn tôi với lão Dịch thì kiên quyết gật đầu. Trên người hai ông già này có quá nhiều điều nghi vấn, từ lần trước chúng tôi đi Thất Đài Hà cho đến những biểu hiện kỳ quái của họ; những lời dì Chân nói với chú Văn khi đó cũng cảm thấy không bình thường. Giờ sự thật sắp bật mí, sao tôi với lão Dịch không ngóng màng tai lên nghe cho được?

Thấy chúng tôi muốn nghe, chú Văn lại rít một hơi t.h.u.ố.c rồi nói: “Chuyện này phải bắt đầu từ thời điểm sư phụ qua đời.”

Nói đoạn, ông ấy bắt đầu kể về những chuyện giữa mình và chú Lâm trong quá khứ.

Chuyện xảy ra cách đây đã ba mươi năm. Khi đó, chú Văn và chú Lâm đều mới ngoài hai mươi, còn là những thanh niên trai tráng. Chú Lâm nhập môn muộn hơn vài năm, mà số phận còn t.h.ả.m hơn nhiều, từ nhỏ mồ côi, phải ăn nhờ ở đậu, lớn lên như một đứa bé ăn xin.

Nhưng như người ta thường nói, “ma quỷ ưa bắt nạt kẻ khốn cùng”, đến một đứa nhỏ như thế mà cũng bị một “lão treo cổ” bám lấy.

Khi chú Lâm sắp bị lão quỷ mê hoặc mà đưa cổ vào dây treo để tự vẫn, thì Cửu Thúc và chú Văn tình cờ đi ngang qua, kịp thời cứu ông ấy một mạng. Cửu Thúc thấy chú Lâm mồ côi không nơi nương tựa, hoàn cảnh y hệt mình lúc trẻ, nên động lòng trắc ẩn, bèn nhận làm đệ t.ử thứ hai.

Từ đó, thầy trò ba người phiêu bạt khắp nơi. Cuộc sống tuy gian khổ, nhưng lòng người lại ấm áp.

Năm 1975, trận ác chiến ở dãy núi Ninh Y Vu Lư thuộc Liêu Ninh* chính là khởi đầu cho sự ly tán của thầy trò ba người. Khi ấy, chú Văn và chú Lâm đều mới hai mươi bốn tuổi, đúng bằng tuổi tôi và lão Dịch bây giờ. Chú Văn nhớ rất rõ chuyện đêm hôm đó. 

(*không hề liên quan gì đến Việt Nam mình nhe, tại mốc thời gian hơi nhạy cảm nên tui muốn giải thích chút)

Đó là một mùa hè oi bức. Vì "Bạt Thi" quấy phá mà cả vùng mất trắng mùa màng, cả ngọn núi gần như bị bỏ hoang. Thầy trò ba người bám theo dấu vết con bạt thi ấy, truy đuổi tới tận sâu trong núi, nơi có một hang động, chính là nơi nó tu luyện. Cửu Thúc dẫn hai người xông vào, mở ra một trận sinh t.ử quyết chiến.

Chú Văn kể rằng tuy thế hệ chúng tôi đều học được Tam Thanh Thư, nhưng họ lúc trẻ còn mạnh hơn chúng tôi nhiều, đó là do trải nghiệm và sự rèn giũa khác nhau. Khi ấy, Cửu Thúc đang ở thời kỳ đỉnh cao, có thể nói là một trong những đạo sĩ mạnh nhất trong cả nước. Thế mà ngay cả như vậy, ông vẫn không thể áp chế nổi con bạt thi đã không còn sợ ánh nắng, thậm chí cả gió, sấm và sét. Trận chiến kéo dài nửa đêm, cả ba đều bị thương nặng; chú Lâm thậm chí suýt gãy rời cả cánh tay.

Vì sinh mạng của dân chúng và hai đồ đệ, Cửu Thúc đành hạ quyết tâm, rút ra lá bùa mà bình thường luôn cất kỹ - Vũ Sư Thủy Giải Phù. Dù thế nào cũng không thể để hai đệ t.ử c.h.ế.t chung với mình. Ông gào lên bảo bọn họ mau chạy ra ngoài, nếu không sẽ bị liên lụy. 

Nhưng cả hai đều từng được Cửu Thúc cứu mạng, trong lòng vốn coi ông chẳng khác nào cha mẹ tái sinh lần nữa. Giờ nghe lời ấy, họ lập tức hiểu rõ: Cửu Thúc muốn lấy thân tuẫn đạo. Sao họ nỡ bỏ đi cho được? 

Hai người c.ắ.n răng, quyết ý sẽ c.h.ế.t cùng thầy. Thế nhưng Cửu Thúc vừa quấn lấy con quái vật vừa nói với hai người: đạo pháp không thể để đứt đoạn, dù bất cứ khi nào, trên đời này cũng sẽ luôn có người khốn khó cần được giúp đỡ. Ông dặn họ phải sống, phải kế thừa y bát của mình.

Thấy sư phụ đã quyết tâm, hai sư huynh đệ chỉ đành vừa khóc vừa dìu nhau rời khỏi hang. Cửu Thúc thấy họ đã ra ngoài, liền ném thanh kiếm đồng tiền của mình ra theo, nhưng ông đã không còn cơ hội ném cuốn Tam Thanh Thư luôn mang theo bên người ra ngoài nữa.

Vào khoảnh khắc đó, Cửu Thúc chẳng thể quan tâm được thêm gì. Ông dán lá Vũ Sư Thủy Giải Phù lên trán, rồi ôm chặt lấy con bạt thi để kích phát lá bùa ấy.

Vũ Sư Thủy Giải Phù, cái tên đã nói lên tất cả. Đó là loại bùa lấy toàn bộ dương thọ của người thi pháp làm dẫn, mời đến sức mạnh của Vũ Sư trên cao để thay đổi hướng chảy của mạch nước ngầm. Lấy chính thân mình hóa thành ngọn nến đang cháy dần để đổi lấy một pháp trận nước ngầm tự nhiên hình thành. Nhưng mạch nước ngầm tồn tại từ năm này qua năm khác, chỉ cần bị thay đổi một chút thôi thì đất đai nơi đó chắc chắn sẽ xảy ra động đất.

Hai người vừa bước ra khỏi hang thì cảm thấy trời đất chao đảo. Họ lập tức hiểu rằng sư phụ đã cùng bạt thi đồng quy vu tận. Động đất khiến những tảng đá ở cửa hang sụp xuống, chặn kín lối vào. Hai sư huynh đệ vừa khóc vừa dùng tay moi từng nắm đất đá, nhưng hoàn toàn vô dụng, trước sức mạnh của thiên nhiên, con người nhỏ bé đến đáng thương.

Hai người ở lại trên núi suốt một tuần, cuối cùng đành chấp nhận sự thật. Tuy sư phụ đã mất, nhưng họ vẫn còn sống, mà còn sống thì phải thay sư phụ hoàn thành di nguyện, tiếp tục phiêu bạt khắp nơi, cứu giúp những người bị tà vật âm linh quấy phá.

Tuy từ nhỏ hai người đã không ưa nhau, nhưng cũng chỉ là đấu khẩu. Nay sư phụ mất, cả hai đều không còn ai thân thích, chỉ có thể nương tựa lẫn nhau. Từ nay bôn ba giang hồ cũng có người kề vai sát cánh, vậy là họ cùng nhau lên đường.

Ba mươi năm trước, trong nước là cảnh tượng gì? Có lẽ thế hệ chúng tôi mãi mãi không thể tưởng tượng nổi. Khi ấy Cách mạng Văn hóa vừa kết thúc, cả Trung Quốc chìm trong trạng thái trì trệ. Những khẩu hiệu nào là nông thôn bao vây thành thị hay thành thị bao vây nông thôn… hình như đều không còn quan trọng nữa.

Chú Văn kể tôi nghe, thời đó, cả xã hội như ngơ ngẩn cả ra, không ai biết kiếm tiền là gì. Hai mươi đồng tiêu hai tháng, cuối cùng vẫn còn lại năm đồng ba hào hai, nghe mà muốn há hốc mồm. Ban ngày đi vào thành phố, ngẩng đầu nhìn quanh chỉ thấy một mảng xanh ngắt, toàn là áo Trung Sơn và đồng phục công nhân, hoặc xanh lam hoặc xám tro. Xe đạp thì thịnh hành không gì sánh được, có một chiếc Phượng Hoàng lúc đó chẳng khác nào bây giờ bạn sở hữu một chiếc BMW.

Các loại hạn chế lúc ấy là những điều mà người thời nay chúng ta khó mà tưởng tượng nổi. Mua thứ gì cũng phải dùng phiếu và bị định lượng, ngay cả muốn đi uốn tóc cũng phải có đơn vị phê chuẩn. Nghĩ lại thật sự thấy rợn người. Chú Văn kể rằng sau khi hai người họ xuống núi liền bắt tàu đi Thẩm Dương. Khi đó, tuy ai nấy đều sống trong trạng thái mơ màng, ngơ ngác cả ngày, nhưng may là t.h.ả.m họa mười năm vừa mới kết thúc không lâu, yêu ma quỷ quái trong thành phố sớm đã bị đuổi sạch, bị đ.á.n.h đến khiếp sợ, nên so với bây giờ thì đó lại là thời kỳ yên ổn nhất.

Thấy Thẩm Dương chẳng có chuyện gì bất thường, hai sư huynh đệ ở lại trong thành một thời gian, nghĩ rằng thành phố lớn có thể đã hết yêu quái, nhưng vùng nhỏ thì chắc chắn vẫn còn. Bởi lũ bẩn thỉu kia bị đuổi khỏi thành phố thì tất nhiên phải chạy về nông thôn. Bây giờ cuộc sống thường ngày đã không còn phải răm rắp theo lời dạy trong Sách Hồng Bảo của Chủ tịch Mao nữa, nên tuy lũ tà vật không dám bén mảng vào thành phố lớn, nhưng ở nông thôn thì chắc chắn sẽ tác quái.

Sau khi bàn bạc, hai người quyết định lên đường đến Hắc Long Giang, vì lúc đó họ đã nghe nói ở Mẫu Đơn Giang có một vị Điền tiên sinh nổi tiếng. Thêm một lý do nữa là hai người muốn lấy nơi cực bắc của Tổ quốc làm điểm bắt đầu, sau đó sẽ đi khắp cả nước, kiểu “trải thảm” mà trừ yêu diệt ma. Nghĩ lại thì cũng vì khi ấy còn trẻ, lại chưa từng được học hành đến nơi đến chốn, nên suy nghĩ mới đơn giản như vậy.

Nghĩ là làm. Sau khi quyết định đi Hắc Long Giang, hai người ghé vào một cửa hàng thực phẩm phụ ở Thẩm Dương. Phải biết rằng thời đó công việc nào “hot” nhất, oai nhất thì câu trả lời không gì khác ngoài nhân viên bán hàng ở cửa hàng thực phẩm phụ. Khi ấy, mua thứ gì cũng phải định lượng, mà quyền định lượng lại nằm trong tay những người bán hàng này. Chính sự thiếu thốn vật chất đã khiến con người đ.á.n.h mất cả thể diện. Chú Văn nói để mua được nhiều hơn chút đồ, ngay cả cán bộ cấp sở, cấp vụ lúc bấy giờ cũng phải cúi đầu khom lưng, nịnh nọt nhân viên bán hàng của cửa hàng thực phẩm, đủ thấy cái nghề này khi ấy “ghê gớm” đến mức nào.

Thật trùng hợp, đúng lúc đó một người từng được Cửu Thúc cứu mạng lại đang làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng thực phẩm phụ, thế là hai người tìm đến nhờ vả. Nhờ mối quan hệ ấy, họ mua được một đống lớn lương thực rồi lên tàu đi Mẫu Đơn Giang. Sau khi dừng chân một thời gian ngắn ở đó, họ mới thật sự bắt đầu hành trình. Chuyến tàu hướng đến thành phố Cát Lâm thuộc tỉnh Hắc Long Giang, nơi giáp biên giới Trung Quốc, đối diện bên kia chính là Nga. Chú Văn và chú Lâm khi ấy còn trẻ, mang theo niềm tin tràn đầy, bước lên con đường trừ yêu diệt quái mà họ cho là tích đức vô lượng. Nhưng họ không hề biết rằng chuyến đi Hắc Long Giang lần này lại khiến bản thân bị “kẹt chân” suốt hơn ba mươi năm.

Hai người vừa đến Cát Lâm liền bắt đầu đi khắp các vùng nông thôn và thị trấn nhỏ. Phải nói thật, thời điểm ấy những nơi hẻo lánh như vậy quả thực có không ít chuyện kỳ quái. Chỉ quanh khu vực Cát Lâm và Mật Sơn, hai người đã ở lại hơn một năm, giúp đỡ không ít dân làng: trừ tà, phá sát khí, chọn đất chôn cất… Khi đó họ chẳng hiểu tiền bạc quan trọng thế nào, giúp xong người ta cho vài cái bánh bao hay chút lương khô là đủ vui vẻ rồi, nhiều nhất cũng chỉ nhận thêm ít tiền lộ phí. Chú Văn nói với chúng tôi dù khi ấy nghèo thật đấy, nhưng đó lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời họ.

Quả là “làm việc thiện là niềm vui lớn nhất”, không phải không có lý.

Sau khi đi gần như hết hai thành phố, hai sư huynh đệ không tiếp tục nán lại mà lên tàu đến vùng kế tiếp, chính là thành phố Thất Đài Hà, giáp với Cát Lâm và Mật Sơn. Hai người ngồi trên tàu, nghe loa phát bài “Phương Đông Hồng”, nhìn ra ngoài cửa sổ mà chẳng hề hay biết Thất Đài Hà sẽ trở thành nơi khiến họ chia rẽ, mỗi người đi một ngả.

Kể đến đây, chú Văn liếc nhìn chú Lâm, chú Lâm cũng nhìn lại, cả hai đều im lặng. Sau đó, chú Văn quay sang chúng tôi, chậm rãi nói:

“Phải công nhận, Thất Đài Hà chính là bước ngoặt định mệnh của cuộc đời bọn ta.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.