Đích Nữ Về Phủ, Vương Gia Cấm Từ Hôn - Chương 16
Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:20
Ngày hôm sau, trong buổi đại triều mười ngày một lần, Bùi Thuyên khoác lên mình viên lĩnh bào màu xanh lam, đầu đội mũ quan có dải lụa buông sau gáy, tay cầm hốt. Giữa hàng ngũ trăm quan, y tựa hạc đứng giữa bầy gà, dáng vẻ tuấn tú nổi bật.
Theo lệ cũ của Đại Thịnh, chư hoàng tử trừ Thái tử khi lâm triều đều vận quan phục như bách quan. Trước kia, Dự Vương cũng từng thượng triều song chưa hề tham chính. Giờ đây, y trút bỏ uy nghi vương giả, đổi sang quan bào chính lục phẩm.
Dự Vương tham chính.
Tuy chức quan danh phận nhỏ nhoi, nhưng thực quyền lại tùy thuộc vào Vạn Tuyên Đế có ban hay chăng. Nếu không, dẫu Dự Vương có lên tới chức Hộ bộ thượng thư cũng chỉ là hư danh.
Ấy vậy mà trong buổi thiết triều sáng nay, những trọng trách Vạn Tuyên Đế giao phó cho Dự Vương lại đều là thực quyền.
Ngược lại, Đông Cung, Thái tử lại cáo bệnh không thể lâm triều.
Dẫu rõ ràng đang là đầu hạ, chư quan trong triều đã cảm nhận được thoang thoảng một chút khí lạnh của mùa thu.
…
Trong đại điện Phượng Nghi cung, thoảng hương long não, mang theo vẻ lạnh lẽo. Trương hoàng hậu đầu đội mạt ngạch thêu hình dơi, đang được cung nữ hầu hạ xoa bóp thái dương. Chứng đau đầu hành hạ người từ đêm qua, đến giờ vẫn chưa dứt.
Thái tử phi Lý thị ngồi phía dưới, đôi mắt ngấn lệ. Nàng cất lời: “Đông Cung ta sớm đã liệu được. Dẫu chức quan của Vương gia không lớn, nhưng Bệ hạ lại còn ban cho người được đến Tri Hành điện…”
Thánh tổ khai quốc từng phán: "Biết mà làm, làm để biết, mới có thể trị thiên hạ."
Bởi vậy, hoàng tử từng đọc sách tại Tri Hành điện chưa hẳn sẽ kế thừa đại thống. Song trữ quân để kế thừa đại thống thì nhất định phải đến Tri Hành điện, ấy là để tuân theo tổ huấn, mới được xem là chính thống.
Trước kia Bùi Thuyên theo học Đại học sĩ, tuy là đãi ngộ độc nhất vô nhị, Đông Cung ta dù thấy vậy, song cũng biết rõ điều ấy chưa thể tính là chính thống. Nay, Vạn Tuyên Đế lại ban cho Bùi Thuyên được nhập Tri Hành điện.
Đông Cung tự thầm oán hận: Rốt cuộc ai mới là huyết mạch chân chính của Vạn Tuyên Đế? Chẳng lẽ Vạn Tuyên Đế thực sự tự coi mình là thánh nhân hay sao? Cơ nghiệp khó khăn lắm mới đến tay ta, giờ lại phải nhường cho Dự Vương hay sao?
Nếu Dự Vương tôn Tiên Đế làm phụ, tôn Vạn Tuyên Đế làm huynh, Thái tử ta bị kẹp giữa, thì tính là gì? Ngày sau Thái tử ta đăng cơ, chẳng phải sẽ trở thành vị hoàng đế khó xử nhất của Đại Thịnh hay sao?
Hiển nhiên, lời đại nghịch bất đạo này, dẫu trong lòng Lý thị có bất mãn đến mấy cũng chẳng dám thốt ra lời.
Trương hoàng hậu khép mắt: “Thánh chỉ đã ban, kim khẩu ngọc ngôn, lẽ nào có thể thay đổi được chăng?”
Lý thị khẽ lau nước mắt, đoạn chuyển sang chuyện khác: “Quả đúng là vậy. Thần thiếp thấy Ngọc Tuệ cả ngày quẩn quanh trong phủ, thật là vô vị, trong lòng thiếp đây thấy đau xót vô ngần.”
Nhắc đến Ngọc Tuệ quận chúa, Trương hoàng hậu cũng không đành lòng, bỗng nhiên người nhớ đến Tiết gia. Nếu không phải Tần lão phu nhân tiến cung yết kiến, người cũng tuyệt đối không để Tiết gia tiểu thư vào cung làm thư đồng cho Bát công chúa.
Người và Tiết gia càng ngày càng thêm xa cách kể từ sau khi Bình An bị bắt cóc. Đến nay, người vẫn chưa từng diện kiến Tiết Bình An.
Nghe nói nàng ở nông thôn dưỡng sức mười năm, giờ đây khí độ bất phàm, chẳng hề mang dáng vẻ thôn phụ, người trong lòng cũng đầy sự tò mò.
Trương hoàng hậu gọi ma ma: “Mau dẫn các thư đồng của Bát công chúa đến đây, bản cung vẫn chưa gặp các nàng một lần.”
Chẳng bao lâu sau, ma ma dẫn bốn vị cô nương tiến vào, lần lượt là ba vị tiểu thư Tiết gia và Từ Mẫn Nhi của Ninh Quốc Công phủ. Cả bốn người đồng loạt cúi đầu, quỳ xuống hành đại lễ: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi điện hạ.”
Các nàng tuổi còn trẻ, thân hình thon thả, mỗi nàng một vẻ khác nhau. Song trong đó, chỉ có một người, vai lưng có phần gầy guộc nhưng tư thái lại thanh thoát, tựa hồ thoát ly phàm trần, mang tiên tư dật mạo.
Trương hoàng hậu: “Ngẩng đầu lên cho bản cung xem.”
Chư vị cô nương ở phía dưới lần lượt ngẩng đầu. Trương hoàng hậu đảo mắt nhìn lướt qua dung mạo từng nàng, ánh mắt người chợt dừng lại trên thân nữ hài đã sớm thu hút sự chú ý của mình.
Người chỉ cần liếc mắt một cái, liền nhận ra ngay, nàng ắt hẳn là Tiết Bình An.
Trương hoàng hậu năm xưa từng bế ẵm tiểu Bình An. Khi ấy, tiểu nữ hài tựa tiên đồng giáng thế, đáng yêu như búp bê tuyết, người trông thấy liền vô cùng yêu thích.
Nữ nhi Tiết gia nay đã lớn khôn, dung mạo rất giống thuở thơ ấu, song lại kiều diễm hơn muôn phần. Quả thực là một gương mặt phù dung, mày mắt tinh xảo, da dẻ mịn màng, dáng vẻ uyển chuyển. Nàng ở đâu, nơi đó tựa hồ bừng lên một sắc thái tươi sáng, rạng rỡ.
Điều đáng quý nhất chính là, dung nhan nàng vẫn hệt như năm nào, trong trẻo, rạng ngời, sáng lấp lánh và vô cùng thuần khiết.
Quá sạch sẽ.
Trương hoàng hậu khẽ nghĩ, một nữ tử như vậy, e rằng khó lòng chế ngự được Dự Vương.
Bởi Ngọc Tuệ bị cấm túc, ít nhiều cũng liên quan đến Tiết Bình An. Trương hoàng hậu gọi các nàng đến vốn có ý răn đe, nhưng đến khoảnh khắc này, người lại chần chừ.
Thái tử phi Lý thị thấy Trương hoàng hậu không thốt lời, bèn hướng về bốn người mà cất giọng: “Nghe nói các ngươi ở Vân Đào sơn trang, du ngoạn cả một ngày dài chăng?”
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An chẳng đáp lời, Từ Mẫn Nhi liền thưa: “Bẩm điện hạ, quả đúng như vậy. Hiện giờ hoa đào chớm tàn cuối mùa, nếu muộn thêm chút nữa e rằng hoa cũng sẽ tàn phai hết.”
Lý thị cười lạnh: “Đáng tiếc thay, còn hơn mười ngày nữa Ngọc Tuệ quận chúa mới có thể ra ngoài đi dạo, dẫm thanh du ngoạn như các ngươi.”
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An bấy giờ mới vỡ lẽ, hóa ra Phượng Nghi cung triệu kiến các nàng là vì chuyện này, lập tức tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từ Mẫn Nhi biết chuyện này không liên quan đến mình, niệm tình không liên quan đến mình, nàng đành ngậm miệng không nói. Nhìn thấy Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An căng thẳng, trong lòng nàng thầm thấy buồn cười.
Trước kia, Tiết gia vì mối hôn sự này mà khiến Đông Cung bất mãn, chịu không ít phiền lụy. Nhưng đó là chuyện trước kia. Ngày sau Bùi Thuyên chưởng chính, Đông Cung sẽ không thể công nhiên đối phó Dự Vương phủ.
Thời cơ ngàn vàng này vừa hay, Ninh Quốc công phủ nên kết giao quan hệ với Dự Vương phủ.
Lúc này, hai người kia đang cúi gằm đầu, chẳng dám thốt lời. Từ Mẫn Nhi có chút tò mò, không biết Bình An có phải cũng đang sợ hãi, liền lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Bình An.
Chỉ thoáng nhìn, Từ Mẫn Nhi đã ngẩn người. Cả ba nàng kia đều không dám manh động, Bình An lại ung dung tự tại, chẳng mảy may bị lời nói của Thái tử phi làm lung lay.
Thậm chí, nàng dường như còn đang chăm chú nhìn ngắm Trương hoàng hậu.
Từ Mẫn Nhi thậm chí còn ngờ rằng mình nhìn lầm, cớ sao nàng dám? Lại đưa mắt nhìn lần nữa.
Bình An đúng là đang nhìn Trương hoàng hậu.
Trương hoàng hậu khẽ hạ thấp giọng, Từ Mẫn Nhi vội vàng cúi đầu.
Bình An vẫn như cũ thản nhiên ngước nhìn thẳng.
Theo lý mà nói, con cái quan lại vốn chẳng thể nhìn thẳng vào thánh nhan Hoàng hậu như thế. Nhưng đôi mắt Bình An trong veo, ánh mắt lại chẳng hề mạo phạm. Bị nàng nhìn ngắm, phảng phất như tự mình đang mang trong mình một tài năng ghê gớm lắm, được nàng nhìn ngắm thêm một chút nữa ắt hẳn là tốt.
Trương hoàng hậu không khỏi khẽ đưa tay sờ lên chiếc mạt ngạch trên trán.
Lý thị thấy Bình An chẳng hề kinh sợ, dấy lên chút bất mãn trong lòng, liền cất lời nói tiếp: “Tiết Bình An, Ngọc Tuệ quận chúa vì bị Dự Vương trừng phạt, phải cấm túc tại phủ, ngươi chẳng lẽ không có lời nào muốn nói sao?”
Bình An bấy giờ mới chuyển ánh mắt, khẽ nhìn sang Thái tử phi. Nàng trong lòng chợt ngẫm nghĩ, hóa ra mấy ngày nay Ngọc Tuệ không đến Tri Hành điện là do bị giam lỏng tại phủ.
Nàng trong lòng dấy lên chút hâm mộ, nàng khẽ lẩm bẩm: "Được chẳng cần vào cung đọc sách, thật là phúc khí! Chuyện tốt nhường này, vì sao Vương gia lại không làm cho ta chứ?"
Trương hoàng hậu: "..."
Trong phút chốc, sắc mặt Lý thị chợt sa sầm như đáy nồi, hay cho một Tiết Bình An! Dám cả gan châm chọc Ngọc Tuệ quận chúa sao!
Nàng ta vừa toan cất lời, Trương hoàng hậu đã cất tiếng: "Được rồi, các ngươi trở về đi."
Bốn người lại lần nữa hành lễ, rồi đứng dậy lui ra khỏi Phượng Nghi cung.
Gọi người đến, còn chưa kịp ra oai thị uy, lại nhẹ nhàng cho bọn họ lui đi như vậy, Lý thị trong lòng không khỏi bất phục: "Mẫu hậu!"
Trương hoàng hậu lạnh giọng: "Đầu óc của ngươi cũng mê muội như Ngọc Tuệ rồi sao? Lẽ nào ngươi muốn ở trong cung này mà làm nhục nữ hài của Tiết gia ư?"
Lý thị vội đứng dậy hành lễ: "Ta biết sai."
Trương hoàng hậu nhớ tới đôi mắt của nữ tử Tiết gia Bình An, bà sống hơn ngũ tuần, cớ sao lại không nghe ra câu "Chẳng cần vào cung đọc sách" kia xuất phát từ tận đáy lòng?
Nàng thực lòng cho rằng, so với việc vào cung làm thư đồng để tìm kiếm lợi ích, thì việc ở nhà được ăn uống thỏa thuê, ung dung tự tại lại càng là điều vui thú.
Nếu không phải đây là nữ tử Tiết gia, Trương hoàng hậu thật sự sẽ bật cười thành tiếng. Dù sao, nơi chốn thâm cung này không thiếu những kẻ khéo léo ngọt ngào, nhưng lại chẳng có ai ngây ngô biết thốt ra lời thật lòng như thế.
Phúc khí của kẻ ngây ngô cũng là phúc khí của kẻ ngây ngô.
Nếu Ngọc Tuệ có được ba phần tâm tư đơn thuần như nàng, cũng sẽ không làm ra chuyện giữa thanh thiên bạch nhật, lừa người đi thay y phục.
Tuy rằng Trương hoàng hậu thương yêu Ngọc Tuệ, nhưng lần này quả thực do Ngọc Tuệ quá đỗi bất cẩn.
Thôi thì, bà ra hiệu cho ma ma tháo chiếc mạt ngạch trên trán mình xuống, khẽ nói: "Tất cả cũng chỉ là trẻ con mà thôi."
Chuyện của bậc đại nhân, hà cớ gì lại phải liên lụy đến trẻ nhỏ?
Rời khỏi Phượng Nghi cung, Bình An vẫn còn chìm trong hồi ức.
Các bậc lão nhân vẫn thường quây quần dưới gốc cây đa cổ thụ ở thôn làng mà đàm tiếu rằng, Hoàng đế và Hoàng hậu chính là rồng phượng giáng trần, mang thiên mệnh Đại Thịnh.
Hôm nay nàng đã tận mắt nhìn thấy, Hoàng hậu không phải là phượng hoàng mà là một phàm nhân. Vậy hẳn Hoàng đế cũng chẳng phải rồng mà cũng là phàm nhân chăng? Sau này khi hồi cố hương Hoàn Nam, nàng nhất định phải kể cho bà con lối xóm nghe cho tường tận.
Còn Tiết Tĩnh An trong lòng lại rất lo lắng: "Hoàng hậu nương nương hẳn là sẽ không ghét bỏ chúng ta chứ?"
Tiết Thường An liếc nhìn Từ Mẫn Nhi, rồi nhỏ giọng nói: "Đại tỷ tỷ, những lời như vậy không nên tùy tiện nói ra."
Tiết Tĩnh An im bặt, Từ Mẫn Nhi liền nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ chẳng nói lung tung đâu, còn cả những lời Bình An muội muội nói trong điện nữa..."
Lời vừa dứt, ba người cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Bình An.
Từ Mẫn Nhi trong lòng có chút khó chịu. Những lời Bình An vừa thốt ra, nghe qua quả thật tựa như đang châm chọc Quận chúa chẳng cần đọc sách.
Thế nhưng, nàng nói như vậy, Trương hoàng hậu lại chẳng hề trách cứ, thậm chí còn cho các nàng lui ra ngoài. Chẳng lẽ, bất kính với Hoàng hậu cũng được phép ư?
Tiết Thường An trong lòng cũng dấy lên đôi phần suy tư, Tiết Tĩnh An lại vô cùng cảm kích Bình An.
Nàng là người lớn nhất trong số các nữ tử Tiết gia, nếu để nàng đáp lời Hoàng hậu, nói năng không vấp váp đã là điều may mắn lắm rồi, huống hồ là trả lời đến mức khiến Trương hoàng hậu vừa lòng?
Quả nhiên sau khi Bình An trở về, mọi chuyện nàng gặp được đều là điềm lành.
Ba người họ mỗi người mỗi nỗi tâm tư, Bình An lại mở chiếc túi gấm đeo bên mình ra, lấy ra một chiếc hộp tròn bằng men sứ ngũ sắc tinh xảo.
Mở ra, bên trong có bốn miếng mứt táo đỏ mọng, tròn đầy. Nàng chia cho Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An mỗi người một miếng, rồi tự mình nhấm nháp một miếng mứt táo để trấn an tinh thần.
Chưa đợi Bình An cất lời, Từ Mẫn Nhi đã vội khoát tay, khẽ đáp: "Ta không ưa đồ ngọt."
Bình An khẽ đưa mắt nhìn nàng, trong lòng dấy lên đôi chút nghi hoặc.
Chốc lát sau, bốn người cuối cùng cũng quay trở về Tri Hành điện. Bỗng thấy, tả thiên điện vốn luôn đóng chặt nay đã rộng mở. Gian phòng đã được dọn dẹp tinh tươm từ hôm qua, trong ngoài sạch sẽ, không vướng chút bụi trần.
Tả thiên điện của Tri Hành điện vốn là nơi dành cho Hoàng tử, còn hữu thiên điện thì dùng cho Hoàng nữ.
Tả/ hữu Thiên điện: điện phụ bên trái và bên phải của điện chính.
Từ Mẫn Nhi trong lòng khẽ động, đoán rằng Dự Vương sắp sửa ngự giá đến Tri Hành điện. Chàng đã qua tuổi khai tâm, đến đây cũng chỉ là phụng theo tổ huấn, về mặt danh nghĩa mà nói, bất quá cũng chỉ là làm cho có lệ, như Vạn Tuyên Đế năm xưa vậy.
Nội tâm nàng dâng trào một cỗ căng thẳng, song lại không sao kìm nén được sự xao xuyến, kích động.
Đúng lúc này, một thân ảnh lam bào thướt tha dẫn đầu đoàn cung nhân tiến vào. Vị công công đứng sau nửa bước, cung kính hộ tống thiếu niên được vây quanh, ung dung bước vào Tri Hành điện.
Bùi Thuyên thân hình cao ráo, thon thả nhưng không hề gầy yếu. Một bộ viên lĩnh bào sắc lam biếc càng làm tôn lên bờ vai rộng cùng vòng eo tinh tế của y. Y mày rậm tóc đen, da thịt trắng ngần, môi phớt nhạt, sống mũi cao thẳng, từ xa nhìn lại tựa như một ngọn núi xanh cao vút mà lạnh lẽo, khiến bao người phải rung động tâm can.
Từ Mẫn Nhi khẽ thi hành một uyển lễ trang nhã, cất tiếng thưa: "Kính chào Vương gia."
Bước chân của Bùi Thuyên khẽ khựng lại.
Từ Mẫn Nhi trong lòng mừng thầm, khi thấy Bùi Thuyên đưa mắt nhìn sang. Song, y lại cất lời hướng về phía người đứng sau lưng nàng: "Đến đây."
Từ Mẫn Nhi thoáng ngẩn ngơ, rồi chợt thấy Bình An khẽ bước tới.
Hai vị tiểu thư còn lại của Tiết gia đều lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng Từ Mẫn Nhi bỗng dâng lên một nỗi chua xót khôn nguôi. Đây chính là cái hại của việc Ninh Quốc Công phủ đã chậm chân, để mất đi tiên cơ.
Nếu không, người mà Dự Vương hôm nay gọi tên, hẳn đã chẳng phải là Bình An.
Khi Bình An trông thấy Bùi Thuyên, trong lòng nàng dấy lên một cảm giác "quả nhiên là thế".
Chàng Vương gia này nào biết đọc sách, nên mới cùng các nàng đến đây? Song, y cũng có thể tự mình "cấm túc" mà.
Nàng vừa miên man suy nghĩ, vừa bước theo sau Bùi Thuyên. Cả hai cùng đi đến bên ngoài Tri Hành điện, Bùi Thuyên bỗng lấy từ trong tay áo ra một dải lụa đỏ thắm, khẽ nói: "Nàng thử xem, đây có phải là vật đó không?"
Đôi mắt Bình An bỗng chốc sáng rực: "Chính phải!"
Bùi Thuyên chuyển dải lụa sang tay trái, ánh mắt nàng cũng khẽ dịch chuyển theo. Y lại đổi sang tay phải, nàng cũng lập tức hướng về phía đó mà nhìn.
Dáng vẻ ấy như thể trong tay y đang nắm một vốc gạo, dụ dỗ một chú chim non đang xù lông nhìn quanh quẩn. Nhưng chú chim kia nào dám đến đoạt, chỉ ngước nhìn y đầy mong đợi.
Ánh mắt Bùi Thuyên thoáng khựng lại, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu này khiến y chợt không nỡ bắt nạt thêm nữa.
Song, y vẫn nắm chặt dải dây buộc tóc, không hề dễ dàng buông lơi.
Bình An chợt nhớ ra điều gì đó. Nàng khẽ cúi đầu, từ chiếc túi gấm nhỏ đeo bên hông lấy ra một chiếc hộp tròn tinh xảo. Bên trong là một viên mứt táo đỏ trong suốt, óng ánh sắc màu, tỏa ra hương vị ngọt ngào nồng đượm.
Bùi Thuyên cúi đầu liếc mắt một cái, khẽ hỏi: "Là cho ta ư?"
Bình An không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu, trong ánh mắt ngập tràn một tia mong đợi.
Lưu công công đứng bên cạnh thầm nghĩ, Điện hạ từ trước tới nay chưa bao giờ dùng thức ăn bên ngoài. Bình An cô nương này e rằng đã trao nhầm người rồi.
Bùi Thuyên liền đưa tay đón nhận.
Viên mứt hoa quả tròn trịa khẽ lăn tròn trong chiếc hộp rỗng, rồi nhẹ nhàng va vào thành, tựa như muốn tìm một khe hở để len lỏi vào lòng người.
Bùi Thuyên chăm chú nhìn viên mứt, hàng mi dài khẽ rũ xuống, che đi thần sắc sâu thẳm trong đáy mắt y.
Lại nghe Bình An chậm rãi cất lời: "Mọi người đều bảo rất đỗi thơm ngon."
Bỗng chốc, ngón tay Bùi Thuyên đang giữ chiếc hộp khẽ siết chặt. Y cất giọng trầm thấp: "Mọi người ư?"
Y chậm rãi ngước mắt, đáy mắt bỗng chốc biến ảo khôn lường, tựa như một khối đá đen chìm sâu trong vực thẳm, càng thêm phần lạnh lẽo. "Nàng đã từng cho kẻ khác ư?"
Bình An vẫn chưa nhận ra sự khác lạ trong lời nói và ánh mắt của y, chỉ ngây thơ gật đầu.
Bùi Thuyên sắc mặt vẫn bất động, đoạn đậy nắp hộp lại, đưa trả Bình An, cất giọng lãnh đạm: "Vật này không thể dùng."
Bình An khẽ "A..." một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lưu công công lại thấy điều đó là lẽ thường tình, bởi Điện hạ trước kia từng gặp phải không ít lần trúng độc. Hắn khẽ lắc đầu với Bình An, rồi vội vã theo chân Bùi Thuyên bước vào trong điện.
Chủ sự Lại bộ Từ Nghiên từ xa bước tới, vô tình bắt gặp cảnh tượng này.
Lại bộ: một trong sáu bộ của triều đình, phụ trách về quan lại, bổ nhiệm, thăng chức, giáng chức...
Trước bức tường son đỏ thắm, hình bóng thiếu nữ vô tình lọt vào tầm mắt của y. Nàng vận trên mình một bộ váy lụa lưu tiên sắc đỏ nhạt thêu hoa bạc tinh xảo, làn da trắng ngần tựa tuyết đọng trên cành mai, đôi mắt trong veo như dòng suối xuân nơi thâm sơn, toát lên vẻ đẹp thoát tục không mảy may vướng bụi phàm trần.
Y trông thấy nàng hai tay nâng hộp, khẽ nghiêng đầu nhìn vào bên trong cửa điện, dường như đang vương vấn một nỗi nghi hoặc nào đó.
Chỉ e mạo phạm đến giai nhân, Từ Nghiên vô thức nín thở, khẽ bước lên phía trước, cất tiếng thăm dò: "Xin hỏi cô nương đây là..."
Bình An khẽ quay đầu nhìn lại y.
Từ trong khung cửa, Bùi Thuyên cũng đồng thời quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lướt qua y.
Từ Nghiên lúc này mới để ý thấy Bùi Thuyên đang đứng ngay ngưỡng cửa. Y lập tức đoán ra phần nào thân phận của cô nương trước mắt, liền tạm thời gác lại những cảm xúc riêng tư. Hắn cúi người hành lễ với Bùi Thuyên, khải tấu: "Bẩm Vương gia, hạ quan là Từ Nghiên, phụng mệnh của Thánh thượng đến đây để xử lý công việc nhân sự cho người."
Bùi Thuyên chỉ im lặng, không đáp lời.
Nghe nhắc đến họ Từ, Bình An chợt nhớ đến Từ Mẫn Nhi. Nàng nhớ Từ Mẫn Nhi từng nói không ưa đồ ngọt, liền bất chợt hỏi Từ Nghiên: "Ngươi có thích đồ ngọt không?"
Từ Nghiên thoáng ngẩn người, rồi đáp lời: "Cũng tàm tạm, không quá yêu thích."
Bình An liền mở hộp, đưa chiếc mứt ra trước mặt y.
Từ Nghiên nhìn viên mứt hoa quả, trong lòng dấy lên chút khó hiểu. Song, dưới ánh mắt trong veo thuần khiết của Bình An, y không sao kìm lòng được mà đưa tay đón lấy.
Tựa hồ, nếu y không nhận thì sẽ phạm phải một trọng tội tày trời vậy.
Bình An khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng mỗi ngày chỉ dùng một viên, nay đã ăn đủ rồi. Viên mứt còn lại không thể phí hoài. Bởi lẽ, mỗi hạt lương thực đều phải đổi bằng mồ hôi công sức, vô cùng trân quý, may thay vẫn còn có người nguyện ý tiếp nhận.
Nàng vừa ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm của Vương gia bỗng nhiên lọt vào tầm mắt. Chẳng rõ hắn đã dõi nhìn từ bao giờ, trong đáy mắt sâu thẳm ấy tựa hồ giăng mắc một tầng sương mù dày đặc, nặng nề, nuốt trọn mọi cảm xúc thế gian.
Bùi Thuyên mím nhẹ đôi môi mỏng, bật ra một tiếng cười khẽ, ẩn chứa ý vị thâm sâu.
Từ Nghiên cầm lấy chiếc hộp, hướng Bình An cất lời: "Vậy, đa tạ cô nương đã ban tặng."
Bình An đang nhìn Bùi Thuyên, bỗng chợt giật mình. Nàng khẽ chớp mắt, rồi cung kính đáp một tiếng "Vâng".
--- Lời tác giả --- Bùi Thuyên: Ta biết số ta bạc bẽo, có được vật quý cũng chưa chắc đã giữ nổi.