Đích Nữ Về Phủ, Vương Gia Cấm Từ Hôn - Chương 3

Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:14

Đúng như Tiết Chú đã đoán, Tiết Hạo hành sự hấp tấp, mãi đến khi cập kinh thành mới truyền tin về phủ.

May mắn thay, Tiết Hãn và Phùng phu nhân vốn đã nắm rõ tính khí của vị thứ tử này. Dẫu đã giao phó trọng trách đón người, nhưng vẫn phái người theo sát giám thị. Khi xa giá Vĩnh Quốc Công phủ vừa cập kinh, tin tức đã tức tốc truyền về phủ.

Tựa hồ như một giọt nước sôi vào chảo dầu nóng, Vĩnh Quốc Công phủ trên dưới nhất thời xôn xao, náo động.

Dưới tấm biển hiệu do Thái Tổ Thánh Thiên Hoàng Đế đề, đại môn bằng gỗ đàn hương dát vàng, vốn chỉ hé mở trong các dịp đại sự như tế lễ tổ tiên, tiếp đón thánh chỉ hay hỉ sự trong Tiết gia, nay được hai tiểu đồng tráng kiện chầm chậm đẩy rộng.

Đội lính canh của phủ tức khắc tiến lên, dùng chuôi đao nhẹ nhàng gạt đám người hiếu kỳ đang vây xem sang hai bên, cất tiếng: “Mau lui ra! Mau lui ra!”

“Cấm tụ tập vây quanh!”

“…”

Không lâu sau, trước cổng lớn đã tụ tập một hàng bà tử quản sự, tiếp đó, Vĩnh Quốc Công Tiết Hãn cùng nhất phẩm cáo mệnh Phùng phu nhân cùng xuất hiện tại đại môn. Tiết Chú, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đã đến sớm hơn. Ngoại trừ lão thái thái, chư vị nhân sĩ trong Tiết gia đã tề tựu đông đủ.

Cảnh tượng long trọng là thế, song trong lòng Phùng phu nhân vẫn còn cảm thấy chưa trọn vẹn.

Bà muốn để Bình An vui vẻ hòa thuận trở về nhà. Chỉ là, mười năm trước, lúc tiểu Bình An mới bị lạc, việc tìm kiếm đã gây náo động quá lớn. Sau đó dù có bịa chuyện nàng ở nông thôn dưỡng bệnh, cũng không thể cứu vãn được gì, không tránh khỏi những lời đàm tiếu nơi kinh thành.

Giờ nàng đã trở về, phải có một khởi đầu tốt đẹp, tránh bị người đời xem thường.

Lão thái thái và Tiết Hãn suy nghĩ sâu xa hơn Phùng phu nhân một chút. Màn nghênh đón này, không chỉ vì dọn đường cho Bình An, mà còn vì hôn sự của nàng với Dự Vương.

Tiết gia đón không chỉ là nữ nhi nhà họ Tiết, mà còn là Dự Vương phi tương lai. Đối với một Dự Vương phi, tuyệt không thể để nàng thất lễ.

Trong lúc nhất thời, những người nghênh đón ở cửa, mỗi người đều mang một mối tâm tư riêng.

Đột nhiên, Nhị công tử Tiết Hạo ngồi trên lưng ngựa, một thân phong trần mệt mỏi, phi nước đại dọc theo phố Vĩnh An, cất giọng sang sảng báo tin: “Phụ thân, mẫu thân, nhi tử đã đón được nhị muội muội về rồi.”

Phùng phu nhân: “Muội ấy đâu? Muội ấy đâu rồi!”

Tiết Hạo chỉ tay về phía sau: “Kìa, chẳng phải đã tới rồi đó sao.”

Từ hướng Tiết Hạo vừa đến, đội lính canh trước sau đang bảo vệ một cỗ xe ngựa. Xe ngựa mui xanh thẳm, bốn góc rủ tua rua kim sắc, có treo thẻ bài Tiết gia, chầm chậm tiến đến, theo từng bước đi mà khẽ đung đưa.

Trái tim Phùng phu nhân cũng đung đưa theo nhịp xe.

Trong mộng, ngoài đời, bà đã không biết bao nhiêu lần mường tượng cảnh tương phùng cùng tiểu Bình An. Nhưng khi khoảnh khắc này thực sự cận kề, trong lòng bà lại dấy lên một nỗi lo sợ khôn tả.

Sợ rằng bao nhiêu năm tâm nguyện, đến cuối cùng chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước.

Dường như phát hiện ra bà có chút dị thường, Tiết Hãn đưa tay, khẽ nắm lấy bàn tay thê tử.

Phùng phu nhân vừa hoàn hồn, liền thấy xe ngựa đã dừng lại. Tiết Chú dẫn đầu, cùng Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An và mấy vị quản gia, bà tử vội vàng bước xuống, cất lời: “Nhị muội muội, đi đường vất vả rồi.”

Sau tiếng gọi của Tiết Chú, mọi người liền thấy rèm xe khẽ động, tiếp đó một bàn tay trắng nõn thon dài từ từ vén rèm xe lên. Dung mạo người trong xe dần dần hé lộ.

Thiếu nữ có suối tóc đen nhánh như màn đêm huyền ảo, búi tóc song hoàn trang nhã, điểm hai dải lụa đỏ thắm. Trên vầng trán thanh tú, những sợi tóc mái mềm mại nhẹ bay theo làn gió, khiến dải lụa cũng khẽ phấp phới. Đôi mắt phượng long lanh khẽ mở, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa đào chúm chím, má hồng ửng hồng phơn phớt tựa dải mây chiều. Nàng tựa như một bức họa được bậc kỳ tài tỉ mỉ phác họa, tinh xảo tuyệt vời; lại như được tạo hóa ban tặng, độc nhất vô nhị, vẻ đẹp tự nhiên, không thể tìm ra dù chỉ một chút tì vết.

Toàn thể người trong Quốc Công phủ đều ngây người.

Đặc biệt là Tiết Chú, giờ khắc này hắn mới chợt nhận ra, thì ra mọi sự lo lắng của mình đều dư thừa.

Cũng khó trách Tiết Hạo vừa nhìn thấy nàng liền chắc chắn lần này đã tìm không sai. Chỉ cần từng gặp nàng lúc nhỏ, hẳn sẽ nhận ra ngay, nàng chính là tiểu tiên đồng, tiểu Bình An ngày nào.

Hắn nghiêng người nhường đường cho bà quản gia Lâm Dương gia, cung kính mời Bình An xuống xe.

Bình An đưa tay, nắm lấy tay Lâm Dương gia, khoan thai bước xuống.

Dáng người nàng cũng không hề thấp bé, khoác một chiếc áo sam rộng thêu họa tiết bướm đùa hoa mẫu đơn màu hoa hồng rực rỡ, cùng một chiếc váy xếp ly màu trắng ngà. Nàng đứng đó, dường như mọi ánh hào quang đều tụ hội trên thân mình, khí chất càng thêm phiêu dật như tiên, quả thực lấn át cả Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An.

Huynh đệ tỷ muội có thể vào phủ rồi nhận mặt sau, nhưng cha mẹ lại phải diện kiến trước. Bình An được Lâm Dương gia dẫn tới trước cửa chính.

Lâm Dương gia kính cẩn nói: “Nhị cô nương, vị này là lão gia, vị này là phu nhân.”

Bình An nhìn Phùng phu nhân và Tiết Hãn.

Trước khi khởi hành từ Hoàn Nam, Chu thị đã tận tình dặn dò nàng về mọi quy củ của Quốc Công phủ.

Họ chính là song thân ruột thịt của nàng.

Nàng khẽ cúi đầu, coi như hành lễ, cất tiếng nói: “Phụ thân, mẫu thân.”

Thiếu nữ vẫn còn chút không quen, giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát, phát âm rõ ràng. Nhưng Phùng phu nhân nghe thấy, lại giống như tiếng vọng từ trong mộng truyền đến, chấn động tận tâm can.

Phùng phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Hổ Phách, may mà vẫn cố giữ được vẻ bình tĩnh. Nhưng bà cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, hai tay run rẩy nắm lấy đôi tay Bình An. Bà kìm nén những giọt nước mắt chực trào, vô thức gật đầu, rồi lại gật đầu, một câu cũng không thốt nên lời.

Tiết Hãn trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng: “Tốt, tốt, con trở về là tốt rồi. Trước tiên hãy đi bái kiến lão thái thái, người cũng rất mong nhớ con.”

Một đoàn mười mấy người theo nhau đi vào trong phủ.

Phùng phu nhân nắm tay Bình An, sợ nắm quá chặt nên chỉ dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay nàng. Trên mặt bà cố kìm nén cảm xúc, đôi mắt đã đỏ hoe, lòng bàn tay lại hơi ẩm ướt.

Bình An nghiêng đầu nhìn bà.

Bàn tay của Phùng phu nhân rất khác với bàn tay Chu thị ở Hoàn Nam. Bà là chủ mẫu của phủ quốc công, nên tay không có vết chai mà mềm mại mịn màng.

Chỉ có một điểm tương đồng, đều ấm áp và kiên định như vậy.

Quốc Công phủ vô cùng rộng lớn, bước qua đại môn mới chỉ là khởi đầu. Đi qua cửa tròn, trong phủ tường trắng ngói đen, cành liễu xanh tươi rủ bóng, cảnh trí sơn thủy bố trí đan xen hài hòa tựa bức tranh thủy mặc. Hai bên đều có hành lang uốn lượn. Bên trái là nơi ở của bậc trưởng bối, bên phải là của tiểu bối.

Họ rẽ về bên trái trước, qua một bức bình phong tinh xảo, mới đến Di Đức Viện. Cửa lớn của Di Đức Viện mở rộng, đại nha hoàn của lão thái thái đứng đón ở cửa. Nàng nha hoàn vừa nhìn thấy Bình An, mắt liền sáng rỡ.

“Lão thái thái, Bình An cô nương đã đến rồi.” Đại nha hoàn vừa cười tươi, vừa dẫn Bình An cùng mọi người vào chính phòng.

Đối diện chính phòng là một bức bình phong tám cánh chạm khắc hình bách điểu triêu phượng sống động. Trên Đa Bảo Các với hoa văn phức tạp đặt phía sau bình phong, bày tượng điêu khắc ngọc "Trời yên biển lặng", cùng vô vàn vật trang trí cát tường như ý, những thỏi vàng nguyên bảo đúc tinh xảo, khiến người khác nhìn vào mà hoa mắt chóng mặt.

Bình An không có thời gian xem xét kỹ càng, nàng thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn đường đi phía trước.

Trong phòng, trên bàn đặt một lư hương Bác Sơn cổ kính đang tỏa khói nghi ngút, mùi gỗ thơm thoang thoảng bay lượn, hòa quyện cùng mùi thuốc thoang thoảng sẵn có trong phòng, đan xen vào nhau.

Bình An khẽ nhíu mũi.

Trên ghế, Tần lão phu nhân mái tóc bạc búi cao trang nhã, điểm xuyết trân châu lấp lánh, vận bộ trường bào gấm tím đậm thêu hình khổng tước rực rỡ. Thân thể lão nhân gia từ trước đến nay vốn không được khỏe, khuôn mặt có chút gầy gò hốc hác, giữa hai hàng lông mày hằn sâu nếp nhăn hình chữ “xuyên”.

Dưới sự ra hiệu của phụ mẫu, Bình An gọi bà: “Tổ mẫu.”

Ánh mắt lão thái thái sâu thẳm, khi nhìn thấy Bình An, đáy mắt cũng có chút ngạc nhiên.

Tiết Hãn cười nói: “Nương, đây là Nhị cô nương nhà ta, Bình An. Người thấy so với lúc nhỏ có phải cũng không khác biệt lắm không?”

Tần lão phu nhân đưa tay ra, Phùng phu nhân dắt Bình An đến trước mặt bà.

Bà cũng nắm lấy tay Bình An, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Khác biệt cũng không lớn nhưng cũng rất lớn.”

Dù sao cũng đã mười năm cách biệt, quả thực đã trưởng thành một đại cô nương rồi.

Tần lão phu nhân hỏi: “Hài tử, chuyện trước kia con còn nhớ được bao nhiêu?”

Bình An khẽ lắc đầu. Nàng nhớ không nhiều, thỉnh thoảng có thể nhớ lại vài mảnh vụn ký ức, nhưng phần lớn thời gian đều mờ mịt trống rỗng.

Bên cạnh, Tiết Hạo vội vàng chen vào: “Thưa Tổ mẫu, Nhị muội muội không còn nhớ gì về những chuyện cũ cả.”

Trong thư hắn đã viết, lẽ ra mọi người đều đã biết rõ điều này.

Song, Tần lão phu nhân vẫn hỏi Bình An: “Cháu còn nhớ được chuyện năm xưa nào chăng?”

Phùng phu nhân vội khẽ nói: “Mẫu thân…”

Tần lão phu nhân liếc nhìn con dâu, Phùng phu nhân đành nén lời muốn nói vào trong lòng, đôi mày liễu khẽ nhíu lại vì lo lắng.

Bình An nào hay biết sự khác thường ấy, nàng chỉ chăm chú nhìn bàn tay gầy guộc của lão phu nhân.

Trong đầu nàng bỗng hiện lên ký ức về giây phút từ biệt, Chu thị đã dặn dò kỹ lưỡng: “Bình An, dù kinh thành như thế nào, con chỉ cần nhớ kỹ: có gì thì nói đó, nghĩ gì thì nói đó.”

Thường dân đột nhiên bước vào gia đình quyền quý, nhất định sẽ cẩn thận dè dặt, thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến hành vi cử chỉ. Chu thị lại làm điều trái ngược, muốn Bình An bộc bạch mọi điều chân thực trong lòng.

Bởi vì Bình An tâm tư thuần khiết như ngọc không tì vết, lại vốn kiệm lời. Người ở kinh thành không thể tường tận tâm tư của nàng, nếu nàng cứ im lìm chẳng chịu mở lời, một khi bị hiểu lầm e rằng khó lòng giải bày minh bạch.

Vả lại, nếu đã là đích nữ Quốc Công phủ, mà nói thẳng lòng mình, giãi bày chân tình lại khiến Quốc Công phủ phật ý, thì nơi ấy cũng chẳng đáng để nàng lưu lại.

Cuối cùng Chu thị còn nói: “Dù sao đại ca của con cũng ở đó, nếu chịu ủy khuất thì hãy quay về Hoàn Nam.”

Trương Đại Tráng nghe xong, vỗ n.g.ự.c cái đôm đốp: “Ta quyết không để muội muội phải chịu bất kỳ ủy khuất nào!”

Lúc đó, Bình An muốn hỏi, như thế nào mới được gọi là bắt nạt.

Là không cho ăn cơm sao?

Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Chu thị, nàng đành nén câu hỏi lại trong lòng.

Lúc này, đối mặt với câu hỏi của Tần lão phu nhân, Bình An khẽ chớp mắt. Đôi mắt nàng trong veo như ngọc nho đen, hàng lông mi dài cong vút tựa cánh bướm khẽ run, tựa hồ sắp sửa bay lên.

Có gì thì nói đó.

Những ký ức còn sót lại của nàng thuở xưa, chỉ gói gọn trong ba chữ: “Ăn rễ cây.”

Nghĩ vậy, nàng lập tức thốt lên.

Lần này, đừng kể Phùng phu nhân và Tiết Hãn, đến cả Tần lão phu nhân cũng đều sửng sốt ngơ ngẩn.

Thánh Tổ triều Đại Tề đặt hiếu đạo lên hàng đầu. Phép tắc này tại kinh đô lại càng được xem trọng hơn gấp bội. Bởi thế, những kẻ ly hương luôn chỉ báo hỷ không báo ưu. Bởi vì nếu nói ra những khó khăn, sẽ bị cho là khiến bậc trưởng bối phải ưu lo sợ hãi.

Năm đó Tiết Hãn được điều đến Tây Bắc nhậm chức, ngày ngày phải đối mặt với gió cát mịt mù. Nhưng trong thư gửi về cho Tần lão phu nhân, y cũng chưa từng nửa lời than thở khổ cực.

Giờ đây, hành động của Bình An, thật sự là điều họ chưa từng hình dung tới, nhưng ánh mắt của tiểu nha đầu này lại trong trẻo đến thế, không hề vương chút oán hận hay cố tình nào.

Nàng chỉ đáp lại câu hỏi của tổ mẫu, và đem những chuyện mình còn ghi nhớ mà bộc bạch.

Ba chữ ấy thốt ra thật quá đỗi giản dị, giọng điệu nàng không hề mang chút biến đổi nào, thậm chí có thể nói là hoàn toàn bình thản, tựa như nàng tuyệt nhiên không xem đây là một “khó khăn” đáng để than thở.

Tuy nhiên, càng như vậy, lại càng khiến người nghe thêm phần xót xa đau đáu. Tiểu nha đầu này phải chịu bao khổ sở như vậy, há chẳng phải đều do Quốc Công phủ ta để nàng lưu lạc mười năm trời hay sao!

Suốt mười năm đằng đẵng ấy, họ chẳng thể hình dung nổi tiểu Bình An đã sống như thế nào.

Phùng phu nhân quay người lau đi những giọt lệ chực trào nơi khóe mắt.

Tần lão phu nhân lấy lại bình tĩnh, khẽ vỗ mu bàn tay Bình An, ôn tồn cất lời: “Con đã chịu quá nhiều khổ ải rồi, hài tử đáng thương của ta.”

Bình An chỉ cảm thấy mu bàn tay khẽ được vỗ về đôi ba lần.

Nghĩ gì thì nói đó.

Nàng ngẩng mắt lên, nhìn thẳng vào Tần lão phu nhân. Vị lão nãi nãi trước mắt nàng chính là tổ mẫu của mình, tổ mẫu là mẫu thân của phụ thân, cũng là mẫu thân của nương.

Sau đó, nàng nhìn mẫu thân của phụ thân ta, rồi cất lời: “Tổ mẫu cũng đã chịu khổ.”

Tiết Hãn và Phùng phu nhân đều sửng sốt, Bình An lời lẽ thật không phải phép!

Tần lão phu nhân năm nay sáu mươi lăm tuổi, đã được xem là thọ khang. Trước khi tằng tổ phụ và lão thái gia về cõi tiên, bà là người có phúc phận nhất kinh đô, vô cùng hiển hách, danh giá. Năm đó khi Thái tử phi xuất giá gả đi, còn đặc biệt sai người đến thỉnh bà chủ trì lễ vấn tóc.

Giờ đây, cả tằng tổ phụ và lão thái gia đều đã quy tiên, Tần lão phu nhân ngoại trừ mấy năm gần đây sức khỏe có phần suy yếu, phần lớn thời gian đều được an hưởng phúc thọ, con cháu đề huề, hiếu thuận vẹn toàn. Vậy còn có nỗi khổ nào đáng kể chăng?

Phùng phu nhân sợ Bình An chân ướt chân ráo đặt chân đến, chưa thấu tường tình hình Quốc Công phủ, sẽ gây nên họa lớn. Lòng bà như lửa thiêu, đang định mở miệng hòa giải, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo lại đột ngột cất lên từ phía đám tiểu bối:

“Nhị tỷ, tổ mẫu khổ ở điểm nào?”

Sắc mặt Phùng phu nhân tối sầm.

Kẻ vừa cất lời, chính là vị tam cô nương của Quốc Công phủ, Tiết Thường An.

Bình An nhìn theo tiếng nói, liền trông thấy một cô nương dung mạo diễm lệ, trang phục cũng lộng lẫy.

Kỳ thực, trong mắt Bình An, tất cả mọi người trong phòng đều mang vẻ đẹp rạng ngời.

Lại nghe Phùng phu nhân vội vàng nói: “Bình An còn nhỏ, chỉ là nàng còn quá nhỏ, chưa hiểu sự đời…”

Tần lão phu nhân ngắt lời Phùng phu nhân, bà hơi nheo đôi mắt đã phủ đầy sương khói thời gian, cũng hỏi Bình An: “Khổ ở điểm nào?”

Mọi người trong phòng đều im lặng, đến độ ngay cả tiếng trầm hương cháy lụi trong lư Bác Sơn cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Tiết Chú, Tiết Tĩnh An ngay cả một tiếng thở mạnh cũng chẳng dám cất. Phùng phu nhân còn muốn nói gì đó thì bị Tiết Hãn ngăn lại.

Tất cả mọi người đều nhìn Bình An.

Bình An cúi đầu, trầm ngâm giây lát.

Thiếu nữ trưởng thành vẫn giữ nguyên nét ngây thơ thuở nhỏ, ngũ quan ngày càng tinh xảo, tựa như cốt cách vốn dĩ chẳng hề đổi khác. Từ một tiểu tiên đồng tinh nghịch đã hóa thành một tiên nữ thoát tục, giữa đôi mày ngài lại ẩn chứa vẻ ung dung, khí chất thoát tục tự nhiên toát ra, đôi mắt càng trong veo, tựa hồ có thể nhìn thấu vạn vật thế gian.

Nàng khẽ ngước đôi mắt trong veo lên, thong thả cất lời, giọng nói nhỏ nhẹ, từng chữ từng câu như những bong bóng cá vàng từ từ nổi lên:

“Dược khổ.”

Vì từng nếm qua vị thuốc, nàng thấu hiểu rằng thứ ấy quả thật đắng chát vô cùng.

Trong nháy mắt, Tần lão phu nhân bỗng bật tiếng cười khe khẽ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.