Sao Băng Qua Trời - Chương 227: Vui Sáng Sầu Chiều - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:02

Buổi sáng mùa đông, nước B ngập tràn trong sắc trắng của tuyết, trước cổng trung tâm cai nghiện, Tử Hân đi đi lại lại, đôi mắt háo hức hệt đứa trẻ nhìn lom lom vào bên trong. Hơn nửa năm trời, cô mới có thể đến đây, không phải thăm nom mà là để đón chồng cô về.

Từ phía xa, nhác thấy dáng người cao mảnh của Hạo Nhiên đang lướt đi trên nền tuyết phủ, sống mũi cô bất giác cay xè. Anh ra đến cổng, cúi chào cảm ơn nhân viên bảo vệ rồi lách người bước qua.

Giữa màu xám trắng ảm đạm thê lương, vợ anh đang đứng đó, như đóa hoa xuyên tuyết mạnh mẽ vươn mình khoe sắc làm lòng anh ấm lại. Đôi chân từng chút, từng chút tiến gần về phía cô.

-        Tử Hân em…

Hạo Nhiên nói và kéo cô ôm siết thật chặt. Cuối cùng, anh có thể đối diện cô một cách đường hoàng rồi.

Sáu tháng ròng rã với anh dài như sáu năm, bao nhiêu đớn đau, uất nghẹn anh đã ghim hết vào Du Thiên Thành, nếu không bắt ông ta phải lãnh án tử, thì anh tuyệt đối chẳng cam lòng.

Hình ảnh vợ mình nắm bất động với thân thể bầm dập đã ám ảnh anh suốt bao đêm, vậy nên, người đó phải chết.

-        Mình về nhà thôi, hôm qua, em đã về lại nhà của chúng ta và dọn dẹp đón anh đấy. Em cũng nấu cơm cả rồi. – Tử Hân đẩy anh ra, nhỏ giọng.

-        Ừ. Về thôi, anh thèm ăn cơm em nấu lắm luôn.

Dứt lời, anh mở cửa ghế phụ cho cô ngồi vào còn mình thì cầm lái. Một thời gian khá dài chưa ôm vô lăng, thành thử cũng có hơi chút là lạ nhưng anh nhanh chóng quen dần.

Đến nơi, Tử Hân mau mắn xuống mở cửa và xách đồ đạc của Hạo Nhiên lên lầu. Anh mỉm cười nhìn theo cái dáng tất bật lo toan của cô. Cô đã giữ đúng lời hứa và ở yên đây chờ anh quay lại.

Sau bao tháng ngày xa cách mới dùng cơm chung làm cả hai mừng tủi nghẹn ngào, cứ người này gắp cho người kia mà chẳng tập trung ăn thành thử hai cái chén vung cao.

Mãi lúc cái đùi gà rơi từ chén Tử Hân xuống mặt bàn thì màn chăm sóc lẫn nhau mới chấm dứt.

Kết thúc bữa ăn đoàn tụ, đôi vợ chồng dắt tay về phòng, đến ngồi bệt gần khung cửa kính trong ra ngoài và ngắm tuyết rơi.

Tử Hân dựa hẳn vào lòng Hạo Nhiên, mơ màng nhìn những cánh hoa trắng lả tả, cô nhớ cái ngày cùng anh chơi ném tuyết trên đỉnh non cao, lúc đó thật sự có thể tạm buông bỏ mọi chuyện mà vui vẻ thật sự.

-        Hạo Nhiên, anh Kelvin và Mộc Linh đang hẹn hò đấy, anh ấy có nói với anh chưa? Anh ấy còn lộ diện thân phận chủ tịch của Wine Life để khè cô ấy nữa. – Tử Hân phì cười.

-        Kelvin chỉ nói với anh về việc hẹn hò thôi, còn danh chủ tịch kia thì anh chưa biết luôn. Đúng là không ngờ mà. Anh ấy thông báo với vẻ mừng lắm, y hệt lúc anh cưới được em vậy. Tử Hân à, anh đã từng ước bạn em và anh Kelvin thành đôi ấy, nếu vậy thì em và cô ấy có thể quan tâm nhau dễ dàng hơn. – Hạo Nhiên dịu dàng cất tiếng.

-        Hạo Nhiên, anh thích em từ bao giờ? – Cô cầm bàn tay anh, mân mê dò xét.

-        Từ ngày đầu tiên anh nhìn thấy em. – Anh cưng nựng hôn nhẹ đỉnh đầu thơm mát.

-        Ôi trời, anh yêu sớm vậy hả? Khổ thân em, lúc ấy cứ nghĩ anh là trẻ con, chẳng đề phòng gì, tên sắc lang. – Cô quay ngoắt lại, nghiến răng.

Bộ dạng quá sức đáng yêu này khiến Hạo Nhiên mê mẩn ngắm nhìn, dường như anh muốn lưu trữ lại gương mặt của cô vào sâu đáy mắt. Vì chẳng thấy anh trả lời trả vốn gì, cô đưa tay véo vào má anh, lay nhẹ.

Cuối cùng, vì cô là kẻ nhóm lửa trước nên anh thôi ngần ngại, kéo cô sát gần và nhẹ nhàng hôn lên bờ môi xinh cho thỏa nhớ nhung qua bao tháng dài ngăn cách.

Ngọt ngào, êm dịu là tất cả những gì Tử Hân cảm nhận được trong phút giây này, cô nhiệt tình đón nhận cũng như đáp trả anh. Họ thể hiện tình cảm dành cho đối phương bằng những môi hôn nồng nàn, thắm thiết.

Bàn tay cô đặt trên n.g.ự.c trái anh, cách lớp áo sơ mi nhưng nghe rõ nhịp tim người đàn ông đang đập loạn vì mình.

-        Tử Hân, anh có thể yêu em không? – Hạo Nhiên hỏi trong hơi thở dồn dập.

Gương mặt Tử Hân ửng hồng, đôi mắt long lanh thoáng chút sương mù ươn ướt e thẹn liếc nhìn sang chỗ khác và khe khẽ gật đầu. Cô hiểu rõ từ yêu mà anh nói có ý nghĩa gì.

Được vợ đồng tình, Hạo Nhiên liền gấp gáp vươn tay kéo màn và bế bổng cô lên, quay trở vào. Bên ngoài, những bông tuyết tinh khôi vẫn hồn nhiên tung mình làm lạnh giá thinh không, thế nhưng, bên trong, người đã sưởi ấm người.

Mãi đến bảy giờ tối, Tử Hân mới giật mình tỉnh giấc, cô vội vàng nhảy khỏi giường và chạy xuống bếp chuẩn bị bữa ăn.

Hạo Nhiên chờ vợ khuất bóng mới vươn tay lấy điện thoại và gọi cho Tử Hương vì muốn xem cô có ổn thật hay không, hơn nữa, có những chuyện liên quan mà anh buộc phải nói cô biết bởi trước sau gì, anh cũng phải khiến chồng cô trả giá đắt.

-        A lô, Tử Hương nghe. – Giọng nữ bên kia dịu dàng cất lên.

-        Là tôi đây.

-        Hạo…Hạo Nhiên, ôi, cậu ổn chứ? – Cô rối rít hỏi, vẫn giữ xưng hô như thể anh là con chồng vì đã hay chuyện gì đâu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.