Sao Băng Qua Trời - Chương 228: Vui Sáng Sầu Chiều - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:02
Chưa kịp nghe Hạo Nhiên trả lời thì thoáng thấy cánh cửa hé mở, Tử Hương vội hẹn anh lát nữa cô sẽ gọi lại rồi cúp máy, vờ như đang chỉnh trang lại đầu tóc.
Vì hôm nay, sau cuộc họp buổi sáng với khách hàng, Lý Hạo Nam sẽ đưa cô đi dùng cơm cùng họ nên bảo cô đến văn phòng ngồi chơi và chờ ông luôn.
Bản thân Tử Hương cảm thấy từ sau cái hôm cô cố tình ngã và sứt đầu mẻ trán ấy, Lý Hạo Nam dường như càng yêu thương hơn khi biết cô vì muốn cha con ông hòa thuận như xưa mới đánh cắp chìa khóa và lẻn vào khuyên nhủ Hạo Nhiên, để rồi khi anh giả vờ đồng ý thì nhẹ dạ mở khóa và bị anh hại thành nông nỗi.
- Mình đi thôi em. – Lý Hạo Nam vươn tay đến trước mặt cô, mỉm cười.
Tử Hương ngoan ngoãn để ông dắt đi. Bởi biết Hạo Nhiên hãy còn bình an sau ngần ấy tháng trời nên cô mừng lắm, nét tươi tắn làm ông chồng già cũng vui lây khi thấy vợ mình hạnh phúc.
Tới văn phòng, Lý Hạo Nam mở cửa cho Tử Hương vào ngồi uống nước trà, ăn bánh đợi ông rồi nhanh chóng lấy tập tài liệu sang phòng họp lớn. Chờ vị chủ tịch đi khá lâu rồi, cô mới dám rút điện thoại gọi lại cho Hạo Nhiên.
- Hạo Nhiên, tình hình cậu bây giờ thế nào? Cậu đang ở đâu? – Tử Hương gấp gáp hỏi dồn.
- Tôi vẫn ổn, tôi đang ở nước B cùng với Tử Hân, cô đừng lo nhé. Còn cô thì sao, ông ta có làm gì cô không?
- Ba cậu chẳng làm gì tôi cả, tôi lừa được ông ấy. Tôi đang trong văn phòng, chờ trưa đi ăn cùng đối tác đấy. – Cô nhỏ giọng tự hào.
- Tử Hương à, có chuyện này, tôi nghĩ…nên nói cho cô biết. – Hạo Nhiên thoáng chút ngập ngừng.
- Hả? Là chuyện gì? – Cô ngạc nhiên hỏi lại, vốn nghe cách xưng hô của anh thay đổi là cô đã lạ lùng rồi.
Chẳng để người con gái đáng thương chờ lâu, Hạo Nhiên đem tất cả bí mật năm xưa mà anh đã nắm được trong quá trình điều tra kể cho Tử Hương nghe về mối quan hệ giữa Du Thiên Thành với ba mẹ cô, về vụ hỏa hoạn đã thiêu rụi toàn bộ cơ sở của Hoa Tửu và công thức bí mật đã làm nên tên tuổi rượu vang Nam Thành.
Và điều đáng sợ là người đầu ấp tay gối hiện tại của cô chính là Du Thiên Thành chứ chẳng phải ba anh bởi ba anh đã tử vong trên du thuyền mười mấy năm trước.
- Hạo…Nhiên, những gì anh nói là…thật ư? – Tử Hương run run cất tiếng hỏi như muốn xác nhận thêm lần nữa.
- Phải, nếu như chẳng phải chính tai Tử Hân nghe và nói lại thì tôi vẫn cứ tin ông ấy là ba mình dù rằng trước đó, ông ấy đã nhẫn tâm tiêm ma túy vào người tôi, khiến tôi sống không bằng chết. Tử Hương à, nửa năm hơn, tôi đã ở trong trại cai nghiện, giờ mới được về và gọi cho cô đây. – Giọng anh chất ngất niềm oán hận.
Vừa lúc này, cửa phòng bật mở và Lý Hạo Nam xuất hiện vì ông đã quên mang tài liệu quan trọng.
Trông thấy cô vợ bé nhỏ mặt mày tái mét, tay chân lẩy bẩy, ông liền lo lắng lao tới nhưng cô đã vọt thẳng ra ngoài ban công, lắc đầu lia lịa, bàn tay vô tình ấn nhầm phím tắt khiến người bên nước B ngơ ngác gọi liên hồi.
- Đừng qua đây, tên sát nhân. Sao ông đối xử với gia đình tôi như vậy chứ?
- Tử Hương, em nói bậy bạ cái gì thế? - Lý Hạo Nam nhấc chân từ từ.
- Du Thiên Thành. Trời ơi, làm sao mà tôi lại có thể chung đụng cùng kẻ đã gian díu với mẹ mình và hại c.h.ế.t ba cùng ông nội tôi vậy?
Sau lời than van, Tử Hương xoay lưng và nhanh như một con sóc, cô leo lên những bậc thang đưa đến sân thượng trên tầng cao nhất.
Lý Hạo Nam hốt hoảng bám theo. Nhưng khi ông vừa phát hiện ra vị trí cô đứng thì cô đã mau lẹ cởi giày và đứng cheo leo trên vách tường.
- Tử Hương, làm ơn, có gì chúng ta từ từ nói, em hãy xuống đi. – Lý Hạo Nam nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Làm sao ông có thể làm thế với tôi khi biết tất cả? – Cô điên loạn hét lên.
- Anh sai rồi Tử Hương. Vậy nên anh đã cố gắng bù đắp và yêu thương em thật nhiều. – Ông bấn loạn, gật đầu thú nhận với mong muốn cô chịu xuống.
Cô bật cười chua chát, đưa mắt nhìn lên khoảng không xám xịt, chẳng còn chút cảm giác lạnh lẽo nào dù tuyết đã phủ trắng mái tóc mây.
Thôi thì đến đây nên kết thúc mọi chuyện rồi, cô ghê tởm chính bản thân khi chăn gối cùng kẻ từng là tình nhân của mẹ cô và là kẻ đã hại ba lẫn ông cô c.h.ế.t thảm.
Bàn tay run rẩy nhấn số liên lạc ban nãy, cô đưa lên tai để nghe tiếng người mình yêu lần cuối và thổ lộ tất cả nỗi niềm, tâm tình cùng anh vì đã là cơ hội sau cùng.
- Hạo Nhiên, có một điều em phải nói với anh, em…thật lòng rất thích anh. Em chấp nhận gả vào Lý gia là vì muốn nhìn thấy anh mỗi ngày, được làm người thân với anh. Em yêu anh, Hạo Nhiên à. Vĩnh biệt anh. Còn Du Thiên Thành, ông nhớ kỹ đây, hôm nay tôi làm ma để quấn lấy ông suốt kiếp.
Câu nói vừa dứt, Tử Hương nhắm mắt cho lệ trào và buông xuôi thả tấm thân mảnh mai rơi tự do giữa khoảng không lạnh buốt. Cô không muốn liên lụy Hạo Nhiên bởi cô biết anh là người có tình có nghĩa, nếu như kẻ ấy giữ cô làm mồi nhử thì anh sẽ sa bẫy.
Lý Hạo Nam thẫn thờ trông xuống dưới. Bàn tay ông cấu chặt vào tường, cơ thể run run bất lực. Hóa ra, cô đã lừa dối ông từ buổi đầu, vậy mà ông cứ ngỡ trong quá trình chung sống, cô mới phát sinh tình cảm với Hạo Nhiên.
Lúc Thiên Thuận cảnh báo có kẻ trong nội bộ đã bán đứng ông khi báo tin Tử Hân bị truy sát với Hạo Nhiên, ông đã chẳng nghĩ rằng đó là cô cho tới khi cô dàn dựng vở kịch tự làm tổn thương bản thân để thả người. Tuy thế, vì thương cô mà ông nhắm mắt cho qua mọi thứ, nào ngờ…