Sao Băng Qua Trời - Chương 229: Gãy Thêm Nhịp Cầu - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:02
Chiếc điện thoại trên tay Hạo Nhiên rơi luôn xuống đất bởi nghe rõ tiếng la thất thanh từ phía bên kia. Bần thần cả đỗi, anh vội nhặt lên gọi lại nhưng không hề kết nối được.
Đường cùng, anh đành liên lạc cho Lưu Nhược Bân, nhờ hắn chạy tới trụ sở Nam Thành xem tình hình Tử Hương thế nào vì có linh tính chẳng lành.
- Hạo Nhiên, xuống ăn cơm đi anh.
Sau tiếng gọi vẫn thấy anh ngồi như bất động, Tử Hân vội vàng chạy đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay đang run rẩy cấu chặt điện thoại của anh.
- Anh làm sao vậy? Anh chưa cắt cơn được ư? – Cô lo lắng hỏi.
- Tử Hương cô ấy…
Vừa nói tới đó thì chuông đã đổ, nhìn tên của Lưu Nhược Bân hiện lên, Hạo Nhiên gấp gáp nhấn nghe. Tử Hân cũng hồi hộp chờ đợi.
- Cậu…chủ, Tử Hương…ngã lầu…chết…chết rồi. – Tiếng Lưu Nhược Bân nghẹn ngào.
Hạo Nhiên cắn chặt môi, cơ mặt anh co dúm, cô gái ấy thế mà từ giã cõi đời này thật rồi. Giây phút cô bộc bạch nỗi lòng, nói lời yêu thương anh cũng là thời khắc cô buông mình trôi vào cõi hư vô.
Tấm chân tình ấy, anh không có cách nào đáp lại bởi trái tim đã lấp đầy bóng hình người vợ yêu quý. Đã vậy rồi, còn liên lụy đời cô.
Vì ngồi sát cạnh nên Tử Hân cũng đã nghe tất cả. Cô cũng bất ngờ đến mức cứng lưỡi, chẳng thốt nổi nên lời.
Vòng tay run run ôm lấy đầu anh, giọt lệ sầu thương cho phận kiếp hồng nhan thánh thót rơi rớt, thấm ướt mái tóc người đàn ông.
- Là anh hại cô ấy, Tử Hân à. – Hạo Nhiên đ.ấ.m n.g.ự.c than trách.
Trong cơn tức tưởi, anh kể cho Tử Hân nghe mọi chuyện, là tại anh gọi điện nói sự thật với Tử Hương nên cô ấy mới thành ra nông nỗi.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Hạo Nhiên vẫn cứ thất thần ngồi dưới sàn, chẳng nhúc nhích mặc dù Tử Hân đã dâng cơm tận miệng cho anh.
- Hạo Nhiên, anh như vậy sẽ bệnh đấy, ăn một chút đi. – Cô bật khóc năn nỉ.
- Tử Hân, anh cảm giác bản thân thật tội lỗi.
- Không phải anh hại Tử Hương. Hạo Nhiên, chuyện này sớm muộn gì cũng phơi bày, một khi anh tố cáo ông ta thì cô ấy sẽ biết. Em hiểu anh lo cô ấy ở cạnh tên dã thú sẽ nguy hiểm nên mới tiết lộ cho cô ấy rời xa. Anh à, nếu như có thể biết trước mọi chuyện thì chúng ta sẽ đến bước đường này sao?
Thấy Tử Hân nước mắt ngắn dài, Hạo Nhiên vội kéo cô ôm vào lòng. Anh nào biết Tử Hương phản ứng thái quá và kích động như vậy. Giờ thì quá muộn màng để hối hận rồi.
Tuy chẳng nghe tiếng Du Thiên Thành nhưng vì câu nói cuối của cô mà anh biết giây phút cô kết liễu cuộc đời, ông ta đã đứng ngay đó.
Bóng đêm tĩnh mịch luôn bao che cho tội ác lên ngôi và nhấn chìm những mảnh đời bất hạnh xuống vực sâu tăm tối. Trong căn phòng chỉ còn lại âm thanh nức nở của đôi vợ chồng khổ mệnh.
Những ngày tiếp theo, tuy Hạo Nhiên vẫn đưa Tử Hân đi siêu thị, bách hóa mua đồ và âu yếm, quan tâm, phụ giúp nhưng cô nhận thấy tinh thần lẫn thể chất anh sa sút hẳn. Bữa cơm nào cũng ăn nửa chén đã bảo no rồi về phòng nằm như thể c.h.ế.t trôi.
Hôm nay, là ngày đưa Tử Hương về nơi an nghỉ cuối cùng. Hạo Nhiên chẳng thể liên lạc được với Lưu Nhược Bân nên phải gọi qua Lục Vấn Sinh để biết thông tin.
Tuy cảnh sát cũng có điều tra nhưng kết luận cuối cùng là phu nhân Nam Thành vốn có vấn đề về tâm lý sau tai nạn lần trước thành thử dẫn tới sự cố thương tâm, không hề có dấu hiệu bị sát hại.
Mặc dù chẳng thể tiễn cô ấy một đoạn vì cách trở đôi đường nhưng hai vợ chồng Hạo Nhiên vẫn mặc đồ đen và đứng lặng để tưởng nhớ người đã khuất. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi đầy, cùng một khung cảnh với đám tang u buồn bên kia cố hương.
Hạo Nhiên xót thương cho kiếp người ngắn ngủi bị bủa vây bởi cay đắng, ngậm ngùi của cô. Tuổi thơ bất hạnh, thiếu thốn tình thân, tình duyên trái ngang, chưa ngày hạnh phúc. Mong rằng nơi cõi vĩnh hằng, cô tìm thấy bình yên giữa thiên thu.
- Tử Hương, chốn cơ cầu này, cô đừng lưu luyến nữa. – Anh khẽ thì thầm.
Khi giờ hạ huyệt đã qua, tiếng chuông điện thoại trên bàn đột ngột réo vang khiến cả hai giật thót, vội lao đến xem vì đều có cảm giác bất an.
- Hạo Nhiên, Lưu Nhược Bân c.h.ế.t rồi. – Lục Vấn Sinh run run thông báo.
- Cái gì? Cậu nói lại xem nào? – Hạo Nhiên quát to.
- Tôi nói Lưu Nhược Bân, tài xế của cậu đã c.h.ế.t rồi. – Lục Vấn Sinh gào lại.
- Sao? Làm sao…làm sao có thể chứ? Cậu ấy…cậu ấy bị gì?
Đôi chân Hạo Nhiên đã hết trụ vững, lảo đảo suýt chút thì ngã, cũng may có Tử Hân đưa tay giữ kịp và dìu đỡ anh ngồi xuống ghế. Bên kia đầu máy, Lục Vấn Sinh phải mất cả đỗi mới kiềm nén cơn xúc động và kể rõ ngọn ngành cho thằng bạn nghe.
Rằng là sáng nay, hắn cùng bác hắn đến nghĩa trang để đưa tiễn Tử Hương. Nào ngờ trong lúc Lục Giang đang đứng xớ rớ cạnh Lý Hạo Nam an ủi thì Lưu Nhược Bân xuất hiện với khẩu s.ú.n.g trên tay và chĩa thẳng về phía họ.
- Cậu ấy bị những vệ sĩ của Lý Hạo Nam b.ắ.n c.h.ế.t với lý do chính đáng là bảo vệ an toàn cho ngài cục trưởng. Bốn phát đạn, c.h.ế.t ngay lập tức.
Lục Vấn Sinh vừa dứt câu, Hạo Nhiên đã ngất lịm trong vòng tay vợ, phần vì quá sức đau lòng, phần vì mấy hôm liền anh ăn uống trật vuột, sức khỏe suy yếu.
Tử Hân nước mắt ngắn dài, cố sức đưa anh về giường và đặt nằm xuống. Cô hiểu anh đã hết chịu đựng nổi rồi. Lưu Nhược Bân đối với anh mà nói, có thua gì anh em ruột thịt. Tuy giai cấp, thân phận cách xa nhưng anh chưa bao giờ xem hắn giống kẻ hầu.