Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 193: Kenworthy

Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:58

Thời tiết tháng 11 như bị trời nguyền, mưa rả rích cả tuần trong khi nhiệt độ ngày càng giảm thấp. Trận Quidditch mở màn mùa giải giữa Gryffindor và Ravenclaw diễn ra giữa cơn mưa giông bão bùng như thế, trận đấu bay chổi đã hóa thành cuộc thi giữ chổi sao cho không bị mưa gió hất tung đi. Giữa tiết trời như thế thì dù có là người yêu Quidditch đến mấy cũng mong sao trận đấu nhanh chóng kết thúc để cả đám cầu thủ lẫn khán giả có thể kéo lại vào trong tòa lâu đài ấm cúng. Có lẽ vì tiếng lòng của bọn nhỏ lớn quá làm phiền đến ông thần Quidditch đang nghỉ ngơi, nên ông phật ý buộc trận đấu kéo dài đến tận 5 tiếng đồng hồ.

Vâng, 5 tiếng bay trong mưa gió bão bùng, tầm nhìn chẳng thấy được gì ngoài những giọt mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt.

Còn sở dĩ tại sao lại kéo dài đến 5 tiếng, bốn phần là vì điều kiện thời tiết, còn sáu phần là vì hai tầm thủ ngang tài ngang sức, tranh nhau bắt trái Snitch vàng chẳng ai nhường ai. Tầm thủ Gryffindor dĩ nhiên là Matt, còn Ravenclaw á? Bất ngờ (mà cũng chẳng bất ngờ gì) chính là cô nàng mới chuyển trường Veronica Girard. 

Nol ngay khi vừa nhận ra ai là tầm thủ mới của Ravenclaw là đã nghiến răng với Matt: “Cậu mà giả vờ hào hoa chơi đẹp nhường trái Snitch cho cô nàng thì c.h.ế.t với tớ!” Nhưng rõ là tóc nâu lo xa vì Matt còn cay cú vụ Veronica dùng chiêu trò thắng hiểm trong trận đua chổi tốc độ ở Koldovstoretz, dễ gì nhường trái Snitch mà năm nào cũng vào tay cậu cho học sinh mới.

Nhưng tiếc thay các màn thể hiện kỹ thuật điêu luyện của hai tầm thủ thực lực đã bị mưa mù che khuất, đến cả chính cầu thủ trên sân còn không thấy được nhau thì làm sao khán giả chiêm ngưỡng được cú bay vòng xoắn ốc của Matt hay cú bẻ cua chổi khét lẹt của Veronica. Đến cuối cùng, sở dĩ trái Snitch vàng nằm gọn trong tay Matt cũng chỉ vì 5 tiếng bay chổi giữa thời tiết cực đoan đã rút sạch năng lượng của Veronica, cô gái đuối sức dần nên mới lơ là để vụt mất trái banh trị giá 150 điểm.

Dù Gryffindor đã thắng trận đầu tiên nhưng cả Matt và Nol đều không quá vui. Matt thì vì chú Edwy bặt vô âm tín, cậu lo lắng chú mình xảy ra chuyện gì, đến nỗi phải phiền đến ông Bivaris gửi cú cam đoan là vị Cục trưởng Cục Thần sáng chỉ vì bận tối tăm mặt mày mà thôi. Còn Nol buồn vì chẳng hiểu tại sao Ive lại buồn. Cô bé như copy tình trạng của Matt tháng trước, không chỉ lơ đễnh trong các tiết học (một hiện tượng chưa từng thấy bao giờ) mà còn im lặng đến độ từ bỏ luôn sở thích châm chọc thằng bạn đầu đất của mình. Không chỉ Nol mà cả đám bạn đều nhận thấy tình trạng bất thường của Ive, đã thử mọi cách từ hỏi trực tiếp đến dò la gián tiếp mà chẳng thể nào tìm ra nguyên nhân. 

Giselle không nhớ mình đã từng nói điều này hay chưa, nhưng chuyện bí mật cỡ nào ở ngôi trường Hogwarts này thì cũng chẳng còn là bí mật nữa. Và càng khốn khiếp hơn khi người tuyên truyền nó lại chính là thủ phạm.

Giữa những câu chuyện ăn chơi đàn đúm ở đêm Halloween Slytherin được truyền tai nhau, Nol bỗng nghe thấy thằng nào đó trong cặp song sinh khoe khoang với đám bạn rằng: 

“Ấy chà, thứ đồ chơi Muggle đó tưởng không ngon mà ngon không tưởng đấy.” Rồi giữa những cái cười mà chỉ đám nam sinh mới hiểu, nó nhấn giọng: “Và khi tao nói đến đồ-Muggle thì cũng bao hàm gốc-Muggle.”

Những tiếng cười hùa theo chợt tắt ngắm khi Noland Rogers, cao 1m72 nhà Gryffindor từ góc hành lang phóng vụt tới với cây đũa phép lăm lăm trên tay mà hét lên: “Everte Statum.”

Eddy Fernandes chẳng kịp phản ứng, trúng bùa đ.ấ.m giữa ngực, ngã văng ra sau 2m. Trong khi đó Tienne Fernandes đáp trả: “Eldrkonungr Logi.”

Ngọn lửa xanh lam từ đầu đũa phép phóng ra thành hình một con rồng lửa tí hon, con rồng gầm rú bay thẳng đến chỗ Nol. Nol thực hiện cú né đòn đến cả giáo sư Steffensen thấy cũng không thể nào tìm ra được điểm chê trách, nhưng đáng tiếc Eldrkonungr Logi không phải là lửa thường, đối tượng né đến đâu con rồng lửa như ma đuổi đến đó. Nol rú lên “Glacius!” khi lửa xanh đốt cháy hết ống tay áo nó, l.i.ế.m lên làn da khét lẹt. Song làn khí lạnh băng chỉ đủ để ngăn cản con rồng lửa tí hon được vài ba giây. 

Và như giáo sư Steffensen đã nói, chừng đó thời gian cũng đủ làm biến chuyển trận đấu. Eddy Fernandes bật dậy sau cú đ.ấ.m bất ngờ, nổi giận niệm “Sectumsempra (*)!” giữa những tiếng học trò la hét xung quanh.

“Salvio Hexia!” Nol dựng màn chắn đáp trả, lời nguyền cắt sâu mãi mãi chạm đến tấm màn phòng hộ chủ động đó, bị dội ngược chệch hướng. Nhưng cái chệch hướng này là chệch hướng đến ngay cần cổ thằng em song sinh. 

Tienne Fernandes dính một vết d.a.o cứa gần 1 inch chếch xéo cổ, m.á.u chảy ra ròng ròng.

Đến khi Giselle Matt và Ive chạy đến, Tienne đang được cấp cứu ở bệnh xá, thằng anh Eddy nằng nặc đòi phải tận mắt trông chừng nên tạm thời giáo sư Morton chưa thể trách phạt được. Còn Nol thì trở thành Gryffindor đầu tiên mà giáo sư Hynkel phạt trong nhiệm kỳ của thầy, bị trừ 100 điểm Nhà, phạt một mình nó lau dọn hết tất cả các cầu thang lớn nhỏ ở Hogwarts từ đây cho tới Giáng Sinh.

Nol ra khỏi phòng giáo sư chủ nhiệm với ngọn lửa giận dữ vẫn cháy âm ỉ trong mắt, nạt nộ vào mặt những ai lân la hỏi thăm cơ sự rằng: “Thấy hai tụi nó khó ưa!”

Mối thù hằn giữa nam sinh hai Nhà kể từ đó càng nặng nề hơn, vì giờ đây tụi sư tử đã phân biệt được hai thằng song sinh nhờ vào vết sẹo mờ-nhưng-vĩnh-viễn trên cổ Tienne Fernandes. Đó là chưa kể vết sẹo có thể còn rõ hơn nữa nếu bà Maya không kịp thời đắp lên đó tinh chất bạch tiễn (**).

Sự xuất hiện của lời nguyền cắt sâu mãi mãi Sectumsempra thổi bùng lên cơn tò mò lẫn khiếp sợ về nghệ thuật hắc ám trong lứa học sinh Hogwarts vốn lớn lên giữa thời bình êm ấm. Và dù giáo sư Steffensen có ra sức trù dập Nol và Gryffindor đến cỡ nào thì cũng không thể che đậy được sự thật rằng Slytherin tự chuốc thêm tiếng xấu cho Nhà mình chứ chẳng ai khác. 

Giáo sư Morton trừ thẳng tay 150 điểm, bắt hai đứa nó lau dọn Phòng Cúp từ đây đến Giáng Sinh và hủy bỏ tư cách đi thăm làng Hogsmeade trong niên học này của tụi nó. Matt vô cùng bất bình vì hình phạt quá nhẹ, theo cậu thì phải đình chỉ học hoặc ít nhất bắt tụi nó xin lỗi Nol công khai. Còn Giselle thì thấy sống mãn kiếp cũng không được một lần chứng kiến tụi Slytherin công khai nhận lỗi đâu.

Dù vậy có vẻ Ive đã dần lấy lại tinh thần, mấy lần cô thấy Nol kè kè đi theo Ive nói luyên thuyên đủ thứ trời ơi đất hỡi để chọc cô bé vui, tụi nó lại cùng nhau đi thư viện, chơi ném tuyết ngoài sân hay chơi trượt xe kéo trên mặt Hồ Đen đã đóng băng.

Đến gần cuối tháng 11, Matt thì thầm với cô rằng chú Edwy đã tra hỏi Humphreys rõ ngọn ngành, phải đến tận giờ mới có kết quả vì thần trí của người này đã bị Giám Ngục ăn mòn quá sâu sau 15 năm mọt gông ở Azkaban.

“Đúng là Humphreys đã truyền lại lời tiên tri cho Morgenstern, dù đã gần điên rồi nhưng hắn ta vẫn đôi khi thì thầm lẩm bẩm sau song sắt. Giờ ghép nối lại hóa ra Humphreys quên gì chứ cũng không bao giờ quên lời tiên tri đó.”

Hai đứa im lặng nhìn nhau rồi ngắm những bông tuyết rơi dày bên ngoài dãy hành lang. Thế giới này sao mà đẹp đẽ, sao mà điên cuồng đến vậy.

“À chú Edwy còn nói,” Matt khẽ nói tiếp, “Bộ ngày càng lơ là cảnh giác, càng tin rằng chẳng có Morgenstern nào sống lại cả mà chỉ là vài Sứ giả Thần c.h.ế.t nhung nhớ ngày cũ nên dàn cảnh như thế để cố ý gây kích động sợ hãi thôi. Dường như ông Bộ trưởng đã bắt đầu tin vậy rồi.”

Công bằng mà nói ông Bộ trưởng cũng có lý của mình. Dù là với thế giới phù thủy tái sinh cũng không phải là một câu chuyện thường gặp, không tận mắt chứng kiến nên không tin là chuyện bình thường. Lại thêm việc Morgenstern sống lại 4 5 tháng rồi mà chẳng ai thấy bóng áo chùng của ông ta hiện ra nữa chứ nói gì thấy tận mặt người.

“Có lẽ Morgenstern lựa chọn im lặng là vì vậy, để Bộ mất hết cảnh giác rồi mới làm một cú comeback ngoạn mục,” Giselle khẽ khàng.

“Nhưng ông ta muốn làm gì mới được chứ? Chúng ta chẳng có manh mối nào cả.”

“Vậy nếu là cậu cậu sẽ làm gì?” Cô chợt hỏi.

“Cái gì cơ?” Matt không hiểu.

“Nếu cậu là Morgenstern là chúa tể hắc ám thì trong trường hợp này cậu sẽ làm gì?”

“Hừm,” tóc đen ngẫm nghĩ một hồi mới đáp, “Tớ sẽ âm thầm tập trung lại lực lượng, sau đó chờ thời cơ thích hợp đến tấn công Bộ Pháp thuật trả thù.” 

Song cậu lại lắc đầu: “Không, cũng không đúng, tớ biết rõ an ninh ở Bộ Pháp thuật mạnh cỡ nào, tấn công vào đó tự chuốc thiệt vào thân mình thôi. Tấn công Hogwarts hay Beauxbatons cũng không được, trường học bảo an cũng không kém Bộ đâu.”

“Vậy rất có thể là Hẻm Xéo, tấn công một nơi nhiều phù thủy lui tới để gây thiệt hại chấn động nhất, làm thế giới phải chú ý đến tớ một lần nữa.”

Thấy Giselle chỉ im lặng nghe, cậu hỏi: “Vậy cậu thì sao Selly? Nếu cậu là Morgenstern cậu sẽ làm gì?”

“Tớ sẽ tấn công Muggle,” cô lặng lẽ đáp, “Gây ra cái c.h.ế.t hàng loạt hoặc trên diện rộng, ngụy trang không làm lộ Bí mật Pháp thuật để không bị Wizengamot nắm thóp, nhiêu đó là đủ để thế giới phép thuật nhớ đến tớ rồi. Như vậy tớ còn thu được lòng trung thành của mấy gia tộc thuần huyết mà những năm qua phải chịu nhường nhịn sống chung với phù thủy gốc Muggle. Lúc Morgenstern debut cũng là tấn công thủ tướng Muggle.”

Matt bàng hoàng nhìn cô bạn, chợt nắm lấy tay cô: “Selly đừng lo! Gia đình Muggle của cậu không sao đâu...”

Bàn tay cậu ấm áp bao lấy đôi tay lạnh lẽo suốt ngày của cô, nhưng hơi ấm đó chẳng thể truyền qua da thịt đến an ủi nỗi lòng cô. 

Cô lo cho gia đình mình, dĩ nhiên rồi, nhưng cô cũng đau đớn thay những gia đình vô tội sẽ bị tai họa rơi trúng đầu vì sự hoành hành của Morgenstern và bè lũ của ông ta. Mà hơn hết, chính cô đã tiếp tay cho sự hoành hành ấy.

Đến ngày đi thăm làng Hogsmeade cuối tháng 11, Giselle quyết định ở lại trường tiêu diệt thêm một hàng chờ trên checklist đọc sách của mình. Nhưng chưa đến thư viện, chỉ mới đi ngang qua sân Biến hình thì cô đã gặp giáo sư Alba Kenworthy đang làm phép đưa những cái lồng chứa chồn sương (ferret) từ ngoài bay vào lớp học.

Có lẽ là đạo cụ chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Hừm, đúng rồi, tụi nó sắp học đến bài biến chồn sương thành chổi lông gà (Ferret to Feather Duster) rồi.

“Ah trò Gibson! Merlin phù hộ, tôi đang trông xem không biết có ai ngang qua giúp tôi một tay không đây.”

“Vâng em đây, giáo sư cần phụ mang mấy cái lồng này vào ạ?”

“Đúng rồi, vẫn còn nhiều lồng chồn sương ở bên ngoài, tôi cần ra đó di chuyển chúng vào.”

“Vậy chỗ này cứ để em ạ!” Giselle hăng hái, tưởng phải vận động thể lực gì thì không nổi chứ đứng gọi dăm ba cái phép bay lơ lửng thì dễ ợt.

“Được rồi, chỗ này giao lại cho trò nhé!”

Không biết giáo sư Kenworthy tìm đâu ra đến mấy chục con chồn nhốt vào mười mấy cái lồng sắt. Đám chồn này không phải là sinh vật huyền bí nên Giselle không rõ cách chăm lắm, nhưng cô biết Muggle đang có trào lưu nuôi loài này làm thú cưng.

Còn việc di chuyển mấy cái lồng thì đơn giản thôi, dùng Wingardium Leviosa là được. Thật ra có thể dùng Accio một lượt để gọi mười mấy cái lồng từ ngoài trường bay vào trong lớp luôn, nhưng như vậy lồng sẽ bị xốc nảy xoay tròn làm bọn chồn chóng mặt dễ hoảng, nên Wingardium Leviosa nhấc bổng từng lồng là hợp nhất.

Loáng cái là xong việc, thế là giáo sư Kenworthy mời Giselle vào văn phòng bà uống trà, nhân tiện khen luôn bài luận về các yếu tố quyết định đến sự thành bại của một Phép thuật Biến mất của cô.

“Trò uống trà nhé? Từ chỗ giáo sư Khan tôi biết trò rất thích trà hoa hồng ngọt nhỉ?”

“Ơ... vâng ạ, cảm ơn giáo sư.”

Alba Kenworthy ở độ tuổi của chú Edwy, đã là khá trẻ trong dàn giáo chức Hogwarts. Tuy không được yêu mến vì ngoại hình nổi bật như Bà Mèo nhưng trình độ giảng dạy của cô thì khỏi phải bàn.

“Anh trai tôi lúc nào gửi thư cũng phải khoe khoang đồ ăn thức uống ngon hết sẩy ở nhà bếp Hogwarts, còn cười nhạo tôi ở trường sẽ thèm c.h.ế.t đồ ăn quê nhà!”

Giáo sư đưa cho Giselle một tách trà rồi vừa nhâm nhi tách của mình vừa mỉm cười nhớ lại.

Khắp văn phòng treo các tranh ảnh về thiên nhiên châu Phi, thi thoảng có ảnh chụp tòa lâu đài trông sừng sững không kém Hogwarts với phong cách thổ dân khác lạ.

Thấy Giselle nhìn đến, cô Kenworthy giải thích: “Đó là Uagadou, trường tôi theo học, sau khi ra trường thì tôi làm nghiên cứu thực nghiệm ở vùng đó luôn. Tính ra lần này tôi trở về Anh cũng là sau 17 năm đi xa ấy chứ.”

Nhớ lại những gì nghe được về nhà Kenworthy, Giselle ngập ngừng hỏi: “Anh trai của giáo sư đã...?”

“Đã hi sinh trong một trận chiến với Morgenstern,” giọng cô thoáng buồn, thả hồn về tận nơi nào, “Dù tôi chẳng bao giờ hiểu được niềm kiêu hãnh Gryffindor của anh ấy, nhưng tôi cho rằng giữa thời cuộc rối ren năm đó, anh ấy sẽ tự hào vì có một cái c.h.ế.t trên tiền tuyến hơn là c.h.ế.t già ở hậu phương.”

Giselle bất chợt run lên, vì cô nhận ra Matt Nol có lẽ sẽ lựa chọn tương tự, những Gryffindor quả cảm sẵn sàng đối mặt hiểm nguy để chiến đấu vì lý tưởng của mình. 

Còn cô sẽ chọn thế nào? Sống chui lủi hèn nhát, sợ chuyện và trốn tránh. Không bao giờ cô tin rằng chiếc Nón Phân Loại nhìn ra tí ti dũng cảm nơi mình.

Ngó thấy mặt Giselle hơi tái đi, giáo sư Kenworthy bỗng nói: “Tôi đã nghe cô hiệu trưởng kể về đêm đó ở Rừng Cấm. Có lẽ trò cũng như mấy người ở Bộ cho rằng trò chỉ không may bị cuốn vào mà thôi. Nhưng đôi khi đó thực sự là bàn tay sắp đặt của số phận.”

Bàng hoàng hiện lên trong mắt khi cô nhìn vị giáo sư Biến hình: “Ý cô là sao... thưa giáo sư?”

Alba Kenworthy hớp tiếp một ngụm trà, chậm rãi đáp: “Tôi cho rằng nhiều người đã nói trò trông rất giống chị Sophia Liu rồi nhỉ?”

“Vâng ạ, Phố Bát Giác còn cho em thừa kế căn nhà Liu để giúp hương hỏa nữa.” Giselle dè dặt đáp: “Nhưng cũng không có bằng chứng gì về việc em có liên hệ với bà ấy cả.”

Và rồi Sophia Liu có liên quan gì đến giáo sư Kenworthy chứ?

“Có thể ở thế giới Muggle người giống người là chuyện bình thường, nhưng với phù thủy chúng ta thì điều đó chỉ rõ một mối ràng buộc vô hình, không bao giờ có chuyện ngẫu nhiên với phép thuật cả.”

Không bao giờ có chuyện ngẫu nhiên với phép thuật cả.

Không bao giờ có chuyện ngẫu nhiên với phép thuật cả...

Tồn tại ắt hợp lý.

Chuyện xảy ra đều có lý do của nó.

Hoặc có thể nói năng lượng ma pháp xuất hiện hay biến mất đều có động lực thúc đẩy, năng lượng phép thuật của một cá thể phù thủy sẽ tương tác với sự vật sự việc xung quanh, ghi dấu ấn của người đó lên những sự kiện có liên quan. Rồi từ sự kiện đó biến thiên ra sự kiện khác, dấu ấn cũng lan truyền đi. Như hình dung của Giselle về một sợi dây vô hình, mỗi phù thủy từ khi sinh ra đã sở hữu sợi dây đó, tương tác với thứ gì thì sẽ như buộc sợi dây của mình vào nó.

Vì thế mà cô mới có thể “nhìn thấy” những thứ không thể nhìn bằng mắt thường, vì chỉ cần bắt lấy sợi dây đang buộc chặt trên vật thể đó rồi lần ngược theo sợi dây để truy tra nguồn gốc. Như khi cô chạm tay vào giáo sư Palatine là cô đã chạm vào đoạn dây mà Humphreys đính lại, chỉ cần nắm lấy nó và lần theo ngược thời gian là có thể nhìn thấy chính sự kiện đó.

Nếu nói như vậy, ngoài nguyên tố phép thuật tồn tại trong bầu khí quyển, trước mắt mình cũng là một mạng lưới dây nhợ đan xen lẫn nhau, từng sợi dây đại diện cho từng phù thủy, va chạm, tạo nút thắt rồi chia tách, rồi trói buộc lấy từng vật thể vô tri. Nó cũng như khái niệm về “dây tơ hồng” của văn hóa Trung Quốc hay là biểu hiện của sợi dây nhân quả giữa người với người.

Cô thấy mình như đã khám phá ra một chân trời mới...

Đến khi Giselle lấy lại tinh thần thì mới nhớ ra mình đang ở giữa cuộc trò chuyện với giáo sư Kenworthy.

“Axx, xin lỗi giáo sư em lỡ để suy nghĩ đi hơi xa...”

“Những giây phút chểnh mảng thú vị! Đó là dấu hiệu của một bộ óc giàu trí tưởng tượng đấy trò Gibson ạ.” Giáo sư Kenworthy bật cười, vẫn nhìn cô bằng đôi mắt như nhìn thấy cố nhân, “Chắc trò đang nghĩ xem Sophia Liu có liên hệ gì với tôi mà tôi nhắc đến chị ấy. Well, chị ấy suýt nữa đã trở thành chị dâu của tôi rồi”

Trái tim Giselle đập hẫng mất một nhịp, hóa ra Orson Kenworthy là Xiao Xiongmao, là Little Panda trong cuốn sách nhỏ Chú giải huyền bí về các con số. 

Orson, Orson gốc từ tiếng Latinh ursus cũng có nghĩa là gấu đấy thôi.

“Nếu anh Orson còn sống, hai người họ kết hôn thì có lẽ con của họ cũng bằng tuổi trò đấy trò Gibson ạ. Đứa trẻ ấy chắc cũng giống hệt trò, mang một bộ óc tò mò của Ravenclaw và một trái tim quả cảm của Gryffindor.”

Thật vậy chăng, đó có phải là cuộc đời đã mất của cô? Cô sẽ là kết tinh của một tình yêu đẹp từ thuở học trò, sẽ lớn lên dưới sự bảo bọc của cha mẹ phù thủy, có một người cô làm việc xa ở châu Phi thi thoảng về thăm cùng những câu chuyện phiêu lưu ly kỳ, kể cho cô nghe về một nền văn hóa phù thủy khác biệt. Cô cũng có một người chú bên ngoại vui tánh, sẽ dẫn cô đi thăm thú hết các quán xá ở Phố Bát Giác, kể cho cô nghe về những sinh vật tai dài khó chịu hách dịch ở ngân hàng yêu tinh bằng giọng điệu hài hước. 

Cô sẽ gặp những người biết rõ nguồn gốc xuất thân của cô, những ông bà phù thủy sẽ hỏi:

“Con gái nhà Kenworthy đây hả? Lớn bộn rồi nhen. Còn mấy năm nữa nhập học Hogwarts đây?”

Có lẽ Matt Nol sẽ là bạn chơi cùng từ thuở nhỏ với cô, tụi nó qua nhà nhau chơi hàng tuần, cùng chơi Shuntbumps bằng chiếc chổi đồ chơi bé xíu mà ba mua cho cô.

Đó có phải là cuộc đời mà cô đã bỏ lỡ không?

-----

(*) Sectumsempra: Trong vũ trụ Harry Potter lời nguyền này do thầy Snape sáng tạo ra, còn trong truyện mình vì không có nhân vật này nên xếp nó vào một phép Nghệ thuật Hắc ám luôn.

Trong tình huống này do hai đứa song sinh mới biết dùng Sectumsempra chưa lâu nên phép thuật khá yếu, lại bị Salvio Hexia làm chệch hướng nên chỉ gây ra vết sẹo mờ thôi.

(**) Dittany: có chỗ dịch cây Bạch tiễn, có chỗ dịch cây Bạch chỉ, trong truyện mình dùng là Bạch tiễn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.