Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 194: Cãi Nhau

Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:58

Warning: 18+ Ngôn từ gây khó chịu!!!

Cuộc trò chuyện với giáo sư Kenworthy làm Giselle không hoàn thành được bất kỳ kế hoạch gì trong ngày hôm đó. Cô ngồi ở thư viện thì mơ màng, đi dọc hành lang thì thơ thẩn, đến độ hồn ma anh Patrick bay bên cạnh gọi 2 3 lần cô mới nghe. Tưởng cô lo lắng về O.W.L anh còn khuyên nếu thấy căng thẳng quá có thể uống vài giọt Draught of Peace giảm stress.

Giselle cũng thẫn thờ trên bàn ăn tối, cô như đang tồn tại trong thế giới của riêng mình, mọi âm thanh tiếng nói hay hoạt động của người khác đều bị tấm chắn vô hình quanh cô đẩy ngược ra. Và vì thế Giselle chẳng thể nhận ra mình lại trở thành tâm điểm chú ý một lần nữa, dãy bàn Gryffindor thì thầm, còn những đứa nhà khác vừa đọc tờ The Midnight Murmur vừa ngoái nhìn khi cô đi ngang qua.

Tâm trạng cô tệ đến nỗi không muốn về phòng sinh hoạt chung, cứ đi lang thang vô định trong tòa lâu đài tối muộn, nghe tiếng bước chân mình vọng lại qua từng khung tường. Những viên gạch lát nền mà cô đang bước lên đây mấy chục năm trước Morgenstern cũng từng bước lên, rồi cô gái Ravenclaw Sophia Liu cũng từng nắm tay cậu bạn Orson Kenworthy mà chạy chơi trên đó. Những bức tường những viên gạch này đã chứng kiến biết bao nhiêu số phận con người, thời gian là tuyến tính nhưng sợi dây nhân quả vận mệnh của mỗi người lại đan xen lấy nhau. 

Cô gái Ravenclaw mộng mơ năm ấy nào có biết rằng chàng trai Gryffindor Little Panda của mình sẽ vĩnh viễn rời đi, để lại cô với niềm đau muôn kiếp, với mối thù mà cô sẽ ôm hận đến tận dưới suối vàng. Cô nào có biết chính mình sẽ sinh ra một đứa con gái đến tận bây giờ vẫn không rõ cha nó là ai, sẽ bỏ mặc nó cho một gia đình Muggle xa lạ nuôi lớn, mặc nó bơ vơ giữa thế giới phép thuật điên cuồng, không nguồn cội, không điểm tựa. Cô nào có biết đứa con gái ấy cũng đang bước đi trên những viên gạch mà cô đã từng đi, m.ô.n.g lung nghĩ về suy nghĩ của mẹ nó khi bà quyết định sinh nó ra trên cõi đời này.

Cứ thế, Giselle cứ đi mãi như thế, cố gắng lắng nghe tiếng vọng từ một thời đã xa...

Nhưng có người cứ bắt cô phải sống ở thời hiện tại, khi cô va phải ai đó một cái đau điếng.

“Ui da...” Ngực gì mà cứng như đá vậy, “Sao cậu chắn đường tớ?”

Nơi này là góc hành lang bên cạnh sân trong, chỉ có trăng rơi ngoài bãi cỏ, ánh sao len lỏi qua các khung tường, hắt lên từng vệt sáng tối xen kẽ trên gương mặt người đối diện.

“Cậu đi có nhìn đường à?”

Các giác quan của Giselle vẫn đi chơi chưa về, chứ nếu không cô đã nghe ra cơn cuồng phong bão tố trong giọng nói ấy.

“Ủa mà tại sao cậu xuất hiện ở đây giờ này?” Hỏi rồi cô tính bước qua, “Thôi tớ đi về đây.” Cô muốn một mình suy nghĩ tiếp.

“Về đâu? Nay Tháp Gryffindor cũng biết di chuyển vị trí nữa hả?”

Giờ thì đồng hồ báo nguy bắt đầu cảnh báo rồi. “Nay cậu làm sao thế?”

“Tớ làm sao á?” Von rít từng chữ qua kẽ răng, “Cậu lại giả ngốc với tớ đúng không? Hay thật! Hay thật!”

Sau hai tiếng “hay thật” cậu chộp tới cũng là lúc Protego của Giselle hiện ra theo quán tính. “Này chuyện gì...”

“Cậu Protego với tớ à?” Von đứng trong vùng tối của bóng tường, gương mặt chìm sâu vào màn đêm vô tận, chỉ còn đôi mắt như con thú săn mồi chỉ chực trào chuẩn bị vồ tới cô. “Mẹ kiếp Protego! Hay thật!”

Cô chưa kịp lên tiếng, một cảm giác bất lực từ không khí xung quanh ép tới, mọi nguyên tố phép thuật quanh cô bỗng chốc biến mất. Bùa khiên triệt tiêu, năng lượng ma pháp trong người cô cũng không còn.

“Cậu làm vậy là sao hả? Lại mở ra lĩnh vực với tớ?”

Nhưng rồi trời đất quay cuồng, Giselle choáng váng thấy tầm nhìn của mình đã bị lật ngược 180 độ, cô đang bị Von vác trên vai, vắt ngang như vắt một cuộn vải.

“Von! Thả tớ ra! Buông tớ xuống! Ai cho phép cậu làm vậy hả?” 

Chẳng ích gì, cô vẫy đạp cứ vẫy đạp, cậu cứ ôm cô đi như vậy, còn chẳng thèm né đường mấy con ma với quỷ lùn giám thị, chẳng sợ lỡ có đứa học trò nào còn lang thang giờ này bắt gặp thấy.

Cậu không sợ nhưng Giselle thì sợ: “Thả tớ xuống! Cậu nói chuyện đàng hoàng không được hay gì? Cậu làm càn như vậy lỡ ai thấy thì sao?”

“Vậy cậu cứ la tiếp đi! La lớn lên để cả trường xúm lại xem luôn!”

Bị vắt ngang hông xốc nảy, thể lực trôi đi nhanh chóng, mất đi ma lực cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt, làm sao đọ nổi sức lực với một cậu trai cao gần 1m75 mà còn cơ bắp hơn cả bọn cầu thủ Quidditch như Matt Nol cơ chứ. 

Khi Giselle từ bỏ nỗ lực hô hoán cũng là lúc Von đã leo lên tới tầng 7, đứng đối diện với tấm thảm thêu Barnabas the Barmy dạy múa ba lê cho mấy con troll. Cậu đi qua đi lại 3 lần thì cánh cửa Phòng Yêu Cầu từ từ mở ra.

5 giây sau lưng Giselle đã va vào nệm giường.

“Rốt cuộc cậu bị sao vậy hả? Ai chọc giận gì cậu mà cậu mở lĩnh vực với tớ? Cậu muốn đấu tay đôi thì cứ nói một tiếng.”

“Ai muốn đấu tay đôi hả? Ai Protego trước? Cậu gọi bùa che chắn với tớ!” Thân người Von che khuất tầm mắt, bóng cậu cao lớn như áp lực ngọn núi đổ xuống Giselle. “Hóa ra tớ là kẻ thù của cậu à?”

“Thì bỗng nhiên cậu sấn tới làm bản năng tớ cảnh giác chứ bộ.”

“Bản-năng-cậu-cảnh-giác!” Rắn rít qua kẽ răng: “Cậu cảnh giác với tớ. Hay thật! Hay thật!”

Cô chẳng thấy mình có lỗi gì trong chuyện này cả. 

“Bộ tớ không thể cảnh giác với cậu à? Cậu nhìn cách cậu đối xử với tớ xem? Khi không nổi giận chẳng có lý do gì, ai chọc gì cậu? Rồi tự nhiên cậu mở lĩnh vực triệt tiêu ma lực của tớ. Cậu không cho tớ dùng bùa che chắn với cậu, nhưng cậu thích thì cứ mở lĩnh vực lồng giam với tớ như vậy thì được à?”

Cậu ta biết rõ Giselle chỉ có thể so đấu phép thuật với mình, còn so thể lực mạnh yếu cô sẽ đầu hàng ngay lập tức. Thế là cứ đem lĩnh vực ra đè ép cô.

F*ck Slytherin!

“Mẹ kiếp! Cậu thôi giả ngốc với tớ đi! Chứ cái gì đây hả? Hả!” Von quăng mạnh tờ báo vào Giselle rồi thở hổn hển quăng người lên sofa, mắt long sòng sọc nhìn cô gái ngồi trên giường.

Cô nhìn xuống tờ báo, trang bìa The Midnight Murmur in to tướng cảnh Matt đang cầm tay cô trên hành lang lúc chúng nói chuyện về kế hoạch của Morgenstern. Đúng ngay lúc Matt tưởng cô lo lắng về gia đình Muggle nên cầm tay an ủi. Nhưng nếu không biết bối cảnh đằng sau đó, chỉ nhìn tấm hình hai đứa nó đang tay trong tay, mắt hướng về nhau như thế này thì...

Giờ có nên khen tụi phóng viên The Midnight Murmur giỏi nghiệp vụ không nhỉ.

“Cậu thừa biết tờ báo này mà. Không thì đến hỏi tớ đàng hoàng không được sao? Cứ phải giận đùng đùng chạy đến chất vấn như vậy, tớ tưởng cậu muốn tấn công tớ thật.”

“Chuyện gì đến độ thằng Burrows đó phải cầm tay trìu mến nhìn cậu đến vậy? Chuyện gì mà cậu có thể kể cho nó nghe còn tớ thì không? Hả! Thế giới hai người của cậu còn tớ là người ngoài à?”

Giờ so ai nổi sùng hơn ai à!

“Tại sao tớ không được nói chuyện với Matt? Cậu nghĩ cậu là ai? Tớ với Matt mới là Gryffindor, là bạn thân từ khi tụi tớ ngồi trên Tàu tốc hành Hogwarts! Tụi tớ dĩ nhiên có thể chia sẻ với nhau mọi điều. Còn cậu nghĩ mình là ai mà có quyền cấm cản tớ trò chuyện với bạn thân tớ? Cậu nên nhớ cậu còn không phải bạn trai tớ! Cậu có hôn thê chưa cưới kia kìa! Đừng nói cái kiểu muốn bắt tớ làm gì tớ cũng phải nghe theo!”

“Let me show you who the f*ck I am!”

“Petrificus Totalus!” 

Ngay khi Von từ sofa phóng tới Giselle đã niệm ngay lời nguyền trói toàn thân mà không cần dùng đũa phép, nhưng vậy mà giữa những phần trăm giây đó cậu vẫn Protego chắn bùa được.

Cậu phóng đi Giselle cũng phóng đi, cô vụt xuống giường chạy đến cánh cửa, nhưng đáng lý ra cô nên hiểu rõ đừng trông mong gì vào cuộc đua thể lực. 

“Selly dừng lại! Stupefy!”

Von cũng biết rõ bùa choáng không bao giờ đánh trúng được vì bùa khiên của cô gần như tự động, nhưng để làm cô phân tâm chậm lại vài sát na cũng đủ.

“Depulse!” Giselle vẫn chạy còn đũa phép thì phóng bùa ra phía sau, cô cũng biết chẳng đánh trúng cậu đâu nhưng mong làm chậm lại để cô có thể chạy đi.

“Duro!” Lần này thì Von không phóng bùa lên cô gái nữa mà hướng đến cánh cửa ra vào duy nhất của căn phòng, biến nó từ cửa gỗ thành một bức tường đá.

Giselle còn chưa kịp cầm đến tay nắm cửa là cánh cửa đã biến thành đá.

“Finite...” Cô đang định niệm giải bùa thì đằng sau “Mimblewimble” vang lên. Và Giselle thấy lưỡi mình như bị cuộn ngược lại không thể nói nên lời.

Chắc giáo sư Steffensen tự hào lắm khi lời nguyền buộc lưỡi được học trò vận dụng hoàn hảo thế này.

Giselle có thể niệm không lời, nhưng với một số bùa chú đơn giản thôi, Finite Incantatem thì chưa được. Và vì thế cô chỉ có thể đứng nhìn khi rốt cuộc Von cũng chạy tới bắt lấy cô vác lên vai lần thứ hai trong đêm nay.

“Cậu chạy trốn tớ! Cmn hay thật!”

Và uỵch một cái lưng Giselle lại va phải nệm giường, đau đấy. Lưỡi cô vẫn bị cuốn cứng trong cổ họng, hai tay thì bị Von bắt lấy chỉ bằng một tay, cô chỉ có thể vẫy đạp đôi chân nhưng hoàn toàn là nỗ lực vô vọng.

Cậu lại mở lĩnh vực lồng giam một lần nữa.

Rồi tay phải Von cầm chiếc cà vạt màu xanh của Slytherin, bắt đầu buộc hai tay Giselle vào đầu giường. 

“Cậu định làm gì hả?” Mất đi nguyên tố pháp thuật cũng đồng nghĩa được giải trừ bùa, nhưng giờ miệng cô chỉ dùng để nói mà thôi.

“Von thả tớ ra... Chúng ta từ từ nói chuyện...” Cảm giác bị buộc chặt từ cổ tay truyền đến, Giselle bắt đầu thấy sợ.

Đó không phải là thứ sợ hãi khi cô đối mặt với hiểm nguy, khi cô phải chiến đấu với phù thủy hắc ám, với ma cà rồng hay đối diện với mặt cây. Mà đó là cảm giác sợ hãi khi rốt cuộc cô nhận ra mình chỉ là một cô gái nhỏ đang bị một người thanh niên khỏe mạnh cầm tù.

“Von... thả tớ ra... đi mà Von...” Cô lắp bắp có lẽ vì lưỡi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi lời nguyền vừa nãy, mà cũng vì cơn hoảng sợ dâng đến.

“Giờ cậu biết sợ rồi sao?” Trói tay cô xong cậu bắt đầu cởi đến từng khuy áo sơ mi mà cô đang mặc. Cũng vì tối rồi cô không khoác áo chùng bên ngoài nữa, chỉ mặc áo sơ mi thôi.

“Hôm nay để tớ cho cậu biết tớ rốt cuộc là ai.” Tiếng rắn rít qua kẽ răng còn bàn tay cậu lần xuống dưới, cởi khóa quần jeans.

“Von... tớ xin lỗi... chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?” Cô run run nhìn cậu.

Nhưng đôi mắt cậu tối tăm thâm trầm: “Xin lỗi? Không, cậu không biết mình có lỗi đâu, cậu chỉ giả vờ cầu xin tớ thôi.”

Quần jeans bị cậu thô bạo tuột ra, trên người Giselle giờ chỉ còn bộ đồ lót đơn giản màu đen. Da thịt tiếp xúc không khí run rẩy, còn cô thì run rẩy khi ánh mắt cậu trai quét trên từng lớp da mình.

“Tớ sợ lắm... Thật đấy Von... Cậu bình tĩnh nói chuyện với tớ được không...” Giọng cô nức nở.

Dường như không nghe thấy lời cầu xin ấy, bàn tay cậu từ từ sờ đến xương quai xanh của cô, rồi lần xuống ngực, nơi chiếc áo lót nâng đỡ lấy trái đào căng tròn. Một tay kia lần ra sau, chẳng hiểu làm thế nào mà một tay có thể cởi đi nút áo ngực.

“Cậu biết không Selly, thứ đồ thấp kém cỡ nào mặc lên người cậu cũng đẹp đẽ như vậy.”

Cậu ta thế mà cầm lấy áo n.g.ự.c của cô đưa lên mũi ngửi, hít lấy mùi hương cơ thể lưu giữ trên chiếc áo mới mặc 12 tiếng. Rồi cậu quẳng nó sang bên, bắt đầu ngồi quỳ lên người cô, dần dần cúi xuống hõm cổ cô.

Hơi thở cậu phả vào cổ làm cả người cô căng cứng, Giselle vẫn níu kéo trong tuyệt vọng: “Von... Đừng làm thế với tớ... Cậu nỡ nhìn tớ đau đớn vậy sao?”

Môi cậu lạnh lẽo cắn lấy cổ cô, rồi mới khàn đặc đáp lại: “Tớ thà rằng mình đau thay cậu... Nhưng tại sao chứ Selly? Cậu không bao giờ thật sự xem tớ là người duy nhất trong đời cậu.”

Nụ hôn nửa cắn nửa xé rơi dần từ cổ xuống xương quai xanh rồi xuống ngực, nơi trái đào tươi mơn mởn đã không còn gì che đậy, mặc sức bàn tay cậu trai chà đạp. Khi răng cậu cắn đến n.g.ự.c trái, cô uốn cong thân mình vì đau.

“Tớ như vậy còn không vừa lòng cậu nữa sao? Cậu muốn tớ chờ tớ chờ, cậu muốn tớ ở bên cậu tớ ở bên cậu bất chấp công kích. Bạn bè tớ có ai hiểu tại sao tớ cứ phải với cậu đâu.”

“Phải rồi, chúng muốn cô gái Gryffindor là của chúng, chúng ảo tưởng chính bàn tay chúng đang làm thế này đây với cậu.” Von một tay xoa lấy n.g.ự.c cô, tay kia thì lần xuống xoa lấy hông rồi men theo đường viền quần lót, chạm dần xuống dưới.

“Đó là cậu hoang tưởng thôi. Chỉ có cậu làm thế này với tớ... Cậu thả tớ ra, có mâu thuẫn gì chúng ta ngồi xuống giải quyết, được không Von?”

Giọng cô mềm dịu, từng âm vực run rẩy gợi lên lòng thương cảm. Phải mà là người khác chắc cũng sẽ chạnh lòng.

Nhưng cô không hiểu, cô không bao giờ hiểu được, thái độ yếu đuối van lơn, thân thể yếu ớt run rẩy trước gió đó của cô chỉ càng gợi lên những ham muốn bạo ngược nơi cậu. 

Von hôn xuống rốn, quanh eo rồi hôn dần đến thân dưới, qua lớp vải lót mà hít hà lấy mùi hương thuộc về cô. Giselle gồng người lên vì sợ hãi cậu cũng mặc, sau khi hôn vải chán chơi thì tuột lấy mảnh vải cuối cùng trên thân cô ra.

Cô gái hai tay bị trói chặt trên đầu, chân bị hai chân cậu ghìm chặt, không một mảnh vải nằm dưới thân cậu, đôi mắt đỏ lên vì khóc đáng thương nhìn cậu.

“Tớ nói với cậu tớ không ngại mang danh kẻ cưỡng bức chưa nhỉ?”

Và rồi khi cậu tiến vào, đau đớn xé toạc cô ra... Nỗi đau thân thể là một còn nỗi đau trong lòng thì gấp mười.

.

.

///---Đây là đường phân cách Selly đỏ mặt---///

.

.

Tình cảnh Giselle tỉnh lại nơi căn Phòng Yêu Cầu này 1 năm trước cũng tương tự. Cũng là trần rèm hình con rắn bạc, một chiếc giường cỡ to đậm phong cách Slytherin, cô cũng nằm im một lúc lâu nghe thời gian khẽ khàng bên tai. Hình ảnh mấy tiếng trước lần lượt chiếu chậm, cô mơ hồ nghĩ đây chắc chỉ là cơn ác mộng quá chân thực mà thôi. Nhưng toàn thân đau đớn đã kéo cô quay về với thực tại.

Mới hơn tháng trước cũng ở căn phòng này, chúng còn tình tứ nghiên cứu Bế quan bí thuật cùng nhau, hay mới chiều thứ năm tuần này, cậu còn trộm hôn lên má cô khi tụi nó đang cắm cúi làm bài dịch tiếng Runes trong lớp của giáo sư Ortega. 

Yêu thương nồng nàn cũng là cậu ấy, mà đày đọa đau đớn cũng là cậu ấy.

Cô vẫn không hiểu tại sao chỉ từ một bức ảnh chụp tào lao bí đao mà rốt cuộc dẫn đến tình cảnh này.

Thấy cô tỉnh dậy mà nằm im không nói gì, cậu cũng lặng thinh tập trung lau người cho cô bằng khăn ấm. Lau qua những dấu vết tím đỏ do chính cậu gây ra, thậm chí bên mạn sườn trái còn có một vết xước dài do chiếc nhẫn cậu thô bạo cứa vào. Má đùi trong trầy đỏ, còn khi khăn ấm chạm đến nơi giữa hai chân cô lại đau đến cong người lên.

Vết cà vạt thít chặt quanh tay đã được bùa phép làm dịu bớt, cậu vực cô ngồi dậy để tròng áo vào, đó là chiếc áo len thêu hình chữ S của cậu.

Nhìn bộ dáng cô vô tội đáng thương trong chiếc áo của mình, đôi mắt cậu lại tối đi...

“Chúng ta không gặp nhau một thời gian đi thôi,” rốt cuộc cô cũng lên tiếng, giọng khàn khàn đau đớn vì đã kêu la quá nhiều.

“Một thời gian của cậu là bao lâu?”

“Tớ không biết, nhưng giờ tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa.”

“Cậu xem tớ là con ch.ó cậu đuổi thì đi, cậu ngoắc lại thì vẫy đuôi chạy tới mừng à?” Von không bao giờ là người thỏa hiệp. “Giờ cậu chán tớ rồi thì vứt bỏ phủi sạch thế sao?”

“Cậu không hiểu cậu vừa đối xử với tớ như thế nào sao Von?”

“Làm đau cậu là tớ không đúng,” cậu dịu giọng, “Nhưng chuyện gì cũng có thể giải quyết...”

“Giờ cậu mới nói chuyện gì cũng có thể giải quyết à? Vậy khi nãy tớ van xin cậu như thế mà cậu...”

“Tóm lại là cậu đừng hòng bỏ qua tớ, hoặc là chúng ta thỏa thuận êm đẹp, còn không thì cậu cứ chịu tớ dây dưa tiếp đi!”

“Rốt cuộc giờ cậu muốn gì?”

Von nhích sát lại gần, vòng tay ôm lấy cô, cô cựa cỡ nào cũng không thoát ra được, hai cánh tay cậu như hai gọng kìm, kéo cô sát đến bên người cậu.

“Chuyện lúc nãy là tớ sai, Selly. Tớ không bao giờ muốn làm đau cậu, không bao giờ muốn đối xử với cậu như thế cả. Nếu cậu giận thì cứ phóng bùa lên tớ. Nhưng cậu đừng không để ý đến tớ, đừng xa cách tớ.”

Cậu dịu dàng hôn lên tóc cô.

“Tớ sẽ không thể chịu nổi khi thấy cậu hằng ngày xuất hiện bên dãy bàn Gryffindor mà giả vờ không quen biết gì tớ. Như thể chúng ta chẳng có liên quan gì nhau.”

Vô lý đến thế là cùng.

Cô từ bỏ nỗ lực thoát ra, cứ để cậu ôm lấy mình như vậy. Von dúi đầu vào cổ vào tóc cô, như thể cô trở thành không khí, trở thành nguồn sống của cậu, cậu không thể sống mà thiếu cô lấy một ngày nào.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.