Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 195: Gương Mặt Hogwarts

Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:58

Người ta bảo đen tình thì đỏ bạc nhưng Giselle thấy mình xui đủ đường, mà nguồn cơn của cái sự xui xẻo này chính là tờ báo nhảm nhí The Midnight Murmur. Sau vụ oanh tạc bằng hình chụp cô với Matt trao nhau cái nhìn tình tứ dưới khung cảnh tuyết trắng đẹp vô thực, sang tháng chạp, tờ này tuyên bố tổ chức cuộc bình chọn Gương mặt Hogwarts để chuẩn bị cho số đặc biệt Giáng Sinh.

Còn bình chọn như thế nào á? Học sinh cả trường được quyền bỏ phiếu bầu chọn bốn nữ sinh đại diện cho bốn mùa, một nữ sinh được yêu thích nhất và một nữ sinh bị ghét nhất. Bên phía nam sinh cũng sẽ chọn ra sáu người tương tự. Và sẽ có thêm giải học sinh được giáo sư yêu thích nhất, dựa trên sự bình chọn của chính dàn giáo chức Hogwarts.

Thà rằng tụi nó tự tổ chức tự bình chọn thì không nói, Giselle có thể mặc kệ sự đời lo mà cày cuốc trong thư viện mình mình, nhưng không, vì là gương mặt bị bế lên trang bìa The Midnight Murmur quá thường xuyên, cô tự giác nhận ra mình là ứng cử viên tiềm năng của giải nữ sinh bị ghét nhất. 

Hầu hết đám con gái trong trường đã nhận định cô là nữ sinh không ra gì, không những toàn thích dây dưa với các nam sinh phù thủy thuần chủng mà nhờ sự ra sức tuyên truyền của đám con gái Slytherin và mấy đứa tị nạnh bên Ravenclaw, cô trở thành gương mặt “trà xanh” chính hiệu thường xuyên tỏ vẻ yếu đuối ngây thơ ngoan hiền để được giáo viên yêu mến.

Yếu đuối thì coi như cũng có lý đi, vì nhìn cô nhỏ bé mỏng manh không phù hợp với quan niệm thẩm mỹ về các cô gái mạnh mẽ tràn đầy sức sống ở phương Tây, nhưng còn ngây thơ là sao? Cô tự nhận mình đâu có gây thù chuốc oán gì với đám con gái trong trường đâu (à trừ mấy đứa con gái Slytherin ra) mà tụi nó cứ liếc ngang liếc dọc mỗi khi cô đi qua.

Thực tế có nhiều nữ sinh rất thích Giselle, như chị Isla Hall bên Hufflepuff, chị Kara Ravenclaw chủ nhiệm câu lạc bộ sinh vật huyền bí, các nữ sinh cùng khóa ngoại trừ Slytherin, Eda và hội chị em bạn dì Gryffindor. Họ sẵn sàng đứng ra nói giúp nếu nghe ai đó nói lời không hay về cô, nhưng sở dĩ lời đồn tám nhảm có thể trường tồn là vì nó len lỏi qua mọi ngóc ngách, xen giữa những cuộc trò chuyện, giữa những tiếng nói thì thầm.

Cuối cùng cô cũng nghiệm ra rằng vì Hogwarts là trường nội trú khép kín, thanh thiếu niên có hoạt động gì nhiều ngoài cách bà tám và mấy bữa tiệc tụ hội đâu, cho nên tin thiệc hay tin đồn đều có thể trở thành món ăn tinh thần giữa giờ nghỉ giải lao.

Năm nào cũng vậy, càng gần đến Giáng Sinh là tụi học trò càng không có tâm trạng học hành gì cả, chúng chỉ đếm ngược những ngày còn lại để được về nhà nghỉ lễ. Kể cả tụi năm 5 cũng tạm quên đi nỗi lo về O.W.L mà tận hưởng không khí lễ hội ấm cúng nơi ngôi trường phù thủy cổ lão này. 

Mấy con quỷ lùn giám thị chẳng hiểu sao nảy ra cái ý tưởng thiên tài là mặc đồng phục Giáng Sinh, nhìn chúng giờ đây dễ thương như mấy bức tượng thần lùn giữ vườn của Muggle, như bảy chú lùn trong truyện Bạch Tuyết. 

Khi chỉ còn 5 ngày nữa là nghỉ lễ, sáng đó Tèo sà xuống đưa cho cô chủ một phong thơ có con dấu niêm phong hình chữ triện quen thuộc. Tèo đã lớn bộn, hai má phình ra tròn vo trông đáng yêu vô cùng, nó đập cánh chào hỏi Milo rồi vui vẻ cho mấy người bạn của cô chủ vuốt ve, ưỡn n.g.ự.c nhận những lời tán thưởng về bộ lông mướt mượt oai vệ của mình.

Trong khi đó Giselle mở thư ra đọc.

“Selly thân mến,

Mấy tháng qua không tiện liên lạc với cậu vì tớ cần sắp xếp cuộc sống hậu tốt nghiệp. Trước đây không ngày nào tớ không hi vọng sớm ra khỏi trường, vậy mà giờ được tự do không phải ngày ngày lên lớp, không phải bị bắt làm luận hàng tuần tớ lại thấy ôi sao nhớ trường quá. Đúng là con người ta không bao giờ biết trân trọng những gì mình có mà.

Gần đây tớ nghe thấy Anh và cả châu Âu không được yên ổn lắm, may mà cậu vẫn còn đi học ở Hogwarts an toàn. Tớ nghe bạn bè nói ở Mỹ cũng không bình yên, các phong trào đấu tranh giữa thế giới phân cực càng làm chia rẽ sâu sắc hơn. Tớ thấy sau khi tốt nghiệp cậu nên đi cùng tớ đến các quốc gia có cộng đồng phù thủy ôn hòa tạm lánh nạn một thời gian.

Chúc cậu Giáng Sinh sớm vui vẻ nhé Selly! À đừng gửi thư hồi đáp cho tớ, tớ đổi địa chỉ mới rồi. Sau Giáng Sinh sẽ có bất ngờ dành cho cậu.

Bạn của cậu,

Ryu-chan”

Kèm theo đó là một cặp kính tròn gọng to trông vô cùng bình thường mà Giselle không biết nó để làm gì, Ryu-chan chỉ đính thêm một mảnh ghi chú: “Để cậu vẫn nhìn thế giới bằng đôi mắt ngây thơ”.

Phải nói ngoài cô Nhị Tâm thì Ryu-chan là người dùng từ ngữ thi vị nhất mà Giselle quen biết ở kiếp này. Cô đeo kính lên, ồ hóa ra là kính đổi màu sao cho phù hợp với ánh sáng môi trường để giúp mắt điều tiết thoải mái nhất. Nếu người bị cận thị nó sẽ tự điều chỉnh với độ cận tương ứng. Nó còn có các chế độ chỉnh màu bên ngoài nếu người đeo muốn người khác nhìn vào thấy mình đang đeo kính màu gì.

Một vật dụng phép thuật thật hữu ích.

Nhưng Ryu-chan đang làm gì nhỉ, sao cậu ấy không cho mình địa chỉ gửi thư, lại còn khoe sau Giáng Sinh sẽ có điều bất ngờ dành cho mình nữa. Hơn hết bất an ở Anh và châu Âu đã lan đến các quốc gia khác rồi sao, cả cậu ấy cũng nhận thấy nữa. Mỹ cũng không an toàn, băng The Squid Raid vẫn hoành hành, chỉ là hơn một năm nay có vẻ sóng yên biển lặng thôi.

Nếu là người nhạy bén sẽ lựa chọn như Ryu-chan nói, tạm lánh sang các quốc gia nhỏ và ôn hòa hơn, sống ẩn dật giữa thế giới Muggle. Phù thủy có phép thuật nên dù sống ở rừng thiêng nước độc cũng chẳng khó khăn gì, tạm tránh biến động thời cuộc vài năm rồi quay trở về.

Giselle sao mà không muốn như thế. Thậm chí cô còn muốn đưa nhà Gibson sang Úc hoặc New Zealand, vẹn cả đôi đường, nhưng cô vẫn sợ Morgenstern còn đang nhắm tới mình. Cô chỉ có tác dụng với mặt cây thôi, còn khi ông ta đã sống lại có một đoàn tùy tùng tùy ý ông ta sai khiến, thì bận tâm gì đến một đứa con nít ranh như cô. Nhưng tư duy của mấy kẻ phản diện bạo ngược Giselle không chắc mình đoán đúng, lỡ mà sai lầm thì sao...

Giselle vừa đi vừa nghĩ như thế, tụi học trò chạy giỡn khắp hành lang, mấy đứa nhỏ năm 1 năm 2 thì rủ nhau chơi chọi tuyết ngoài sân trong, tụi nó được mấy đứa lớp lớn truyền cho phép ếm quả cầu tuyết tấn công đối phương. Cái phép này gần như là truyền thống của học sinh Hogwarts, mùa đông năm nào cũng có lớp lớn truyền dạy lại cho lớp nhỏ để tiếp nối lịch sử oanh tạc nhà trường. Mấy con quỷ lùn giám thị trong bộ đồ Noel đỏ chót đã từ bỏ việc bắt phạt bọn nhóc ếm bùa lên quả cầu tuyết, mà thực ra đám quỷ lùn đã từ bỏ việc bắt phạt các trò đùa nghịch của học sinh trong 3 ngày cuối cùng rồi.

Vậy mà khi Giselle rẽ đến góc hành lang thư viện thì bỗng nhiên lại bị ai đó bắt lấy cổ tay, ôm ngang eo cô kéo vào phòng học trống. 

“Buông tớ ra! Cậu làm gì vậy?”

Von đẩy cô vào tường, bóng người cao lớn ép sát, giam cô vào một không gian chỉ có thể đối diện với cậu. Rồi cũng chẳng để cô kịp nói thêm gì, môi cậu sấn tới, bao phủ lấy đôi môi mềm mại của cô. Giselle cắn mạnh, mùi m.á.u tràn ra nhưng Von chẳng suy suyển gì, cứ ép buộc hôn như vậy. Cô không đáp lại cậu cũng mặc, chỉ cần chạm lấy đôi môi mê say của cô, nuốt lấy tất cả không khí trong khoang miệng.

Khi Giselle cắn lần thứ hai lưỡi cậu lập tức len vào, nút lấy lưỡi cô. Đến khi thỏa mãn buông ra còn làm động tác l.i.ế.m lấy môi dưới rướm m.á.u của mình.

“Nghỉ Giáng Sinh 2 tuần lận,” cậu lại tỏ vẻ cún con đáng thương với cô.

Tay Giselle vạch lấy cổ áo len Gryffindor mình đang mặc, kéo xuống để lộ vết bầm tím còn chưa tan hết nơi vai. “Chắc cậu chưa quên đâu hả?” May mà trời lạnh cô toàn mặc áo len cao cổ che kín hết.

Mắt Von tốt tăm, tay chạm lên những vết tích do chính mình gây ra: “Tớ có c.h.ế.t cũng không quên được. Chắc cậu không tin nhưng tớ cũng đau đâu kém gì cậu...”

Không, Giselle không tin. Nhưng cô chẳng buồn tranh cãi nữa. “Cậu hôn xong rồi vậy tớ đi được chưa?”

“Selly, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho tớ sao?”

Nói không bao giờ thì hơi quá, nhưng giờ cô vẫn chưa muốn nhìn thấy gương mặt này. “Tớ không biết, nhưng giờ tớ không muốn nhìn thấy cậu. Cậu đừng tìm tớ có được không?”

“Tớ muốn tận tay tặng cậu quà Giáng Sinh,” Von chuẩn bị lấy thứ gì đó từ trong túi áo chùng thì Giselle xô cậu ra:

“Tớ là con điếm của cậu à? Cậu muốn fuck thì ngoắc đến, muốn hôn thì kéo lại hôn, xong thì tỏ vẻ hào phóng đền bù quà cho tớ? Cậu thiếu gia Montgomery chơi đĩ thoải mái ghê ha!”

Và như để chứng thực lời cô hơn, hành lang bên ngoài vọng đến những tiếng nói cười, mà lần này như có ai đó đang đứng lại trò chuyện sát ngay cánh cửa phòng.

“Tớ dám đem bộ bi Gobstones nước mắt người cá của tớ ra cược với cậu, con điếm Giselle Gibson đó chắc chắn sẽ là nữ sinh bị ghét nhất. Cô ả Veronica Girard đứng thứ hai nhưng số phiếu thì thua xa.” Một giọng con gái nói.

“Này mà cá cược gì nữa, là điều chắc chắn rồi. Hôm kia tớ còn nghe Amelia Beaufort sẽ tặng miễn phí 1 năm báo Nữ Phù Thủy Sành Điệu cho bất kỳ ai bỏ phiếu bình chọn mà.” Một giọng nữ khác cười xùy, Giselle nghĩ là mình đã đi ngang qua nữ sinh có giọng nói này rồi.

Thấy Von chuẩn bị đẩy cửa phóng ra dần cho đám này một trận, cô ghìm cậu lại, đưa mắt cảnh cáo.

“Thiệt chẳng hiểu tụi con trai thích gì ở con nhỏ suốt ngày tỏ vẻ ngây thơ đó. Đến cả huynh trưởng Arin Gagnon mấy lần còn khen nó cái gì mà “cô gái Gryffindor có bộ óc Ravenclaw” nữa chứ.”

Giọng nữ đầu tiên có vẻ thuộc nhà Ravenclaw, anh Arin Gagnon năm nay được bầu làm Huynh trưởng.

Giselle phải gắng gồng lắm mới giữ được Von đứng im sau cánh cửa.

“Xì... đó chỉ là bề ngoài thôi,” giọng nữ thứ hai tiếp, “Tớ nghe được rằng con nhỏ Gibson đó thường xuyên không ngủ lại phòng ký túc xá.”

“Gì chứ, con nhỏ lẳng lơ đó ngủ ở phòng nam sinh Slytherin luôn à? Hay là phòng nam sinh Gryffindor?”

“Ai mà biết được, có khi cả hai. Hai-tư-sáu ở Slytherin, ba-năm...”

Cô ta chưa nói hết câu thì la oái lên: “Oái! Ai chọi tuyết tới vậy?”

“Oái! Dừng! Tụi này không chơi!” Hai cô xua tay phủi lấy đống tuyết cứ từ trên đầu đổ xuống, tưởng ai đang chơi khăm mình nên vội chạy ra khỏi hiện trường.

Giselle chán nản không ghìm tay Von nữa, lưng ỉu xìu tựa lại vào tường. Nhưng vừa mới chạm tường là cả người cô lại bị kéo lấy, rơi vào vòng tay ôm chặt của người đối diện. Mùi bạc hà thanh lãnh tràn vào khoang mũi, hơi thở cậu len lỏi trong từng lọn tóc xõa dài của cô.

“Selly cậu đừng nghĩ quẩn. Lần trước đối với cậu như vậy là tớ không đúng...”

Cậu buông cô ra, cầm lấy tay cô nâng lên rồi từ từ đặt nụ hôn xuống, thành kính như đang nâng niu một bảo vật vô giá.

“Tu es l’unique amour de ma vie, mon éternelle étoile.”

Cuối cùng Von cũng tháo được cái vòng nhẫn trên tay trái của Giselle xuống để đeo vào một chiếc mới, kiểu dáng không khác mấy nhưng đính đá sapphire màu twilight blue (xanh chạng vạng) chứ không còn là ngọc lục bảo như cái cũ nữa.

Đeo vào xong xuôi cậu lại cầm lấy tay cô ngắm nghía một vòng, đắc ý vì khả năng chọn quà của mình rồi hôn xuống lần nữa, sau đó lại hôn chụt lên má rồi mới thỏa mãn bước ra khỏi căn phòng học trống.

Đếm ngược chỉ còn 2 ngày nữa là nghỉ Giáng Sinh thì tờ The Midnight Murmur số đặc biệt rốt cuộc cũng phát hành. Trên khắp hành lang, sảnh đường, thư viện (à đâu có đứa nào giờ này còn đi thư viện nữa), phòng sinh hoạt chung rồi thậm chí cả trong lớp học, đâu đâu cũng thấy tụi học trò cầm tờ báo trên tay.

“Selly Selly, xem nè cậu được giải đó!” Amy với Linda giở ra trang báo đang đăng chình ình gương mặt ngán ngẩm của Giselle (đó là cô nhận thấy thế) cùng nhiều gương mặt nữ khác.

“Tớ được giải nữ sinh đáng ghét nhất à,” cô chọc chọc tô súp gà nấm của mình.

“Không! Sao mà cậu bị ghét nhất được. Cậu đoạt giải Nữ thần Mùa thu nè!” Linda đọc to: 

“Một vẻ đẹp dịu dàng mong manh, 

một đôi mắt thăm thẳm như chứa cả sao trời, 

làn gió cuốn tới

lá cây xào xạc 

thổi mái tóc nàng thơ thẩn giữa chiều thu.”

Giselle muốn ói hết món súp gà đã tọng vô họng.

“Ồ nghe cũng được đó,” Nol ngồi bên cạnh hăng hái, “Vậy mấy mùa khác là ai?”

“Amelia Beaufort là Nữ thần Mùa xuân, Veronica Girard là Nữ thần Mùa hè còn Nữ thần Mùa đông thì không có, chẳng ai đủ số phiếu bầu,” Amy đáp.

“Vậy ai bị ghét nhất?” Giselle hỏi.

“Amelia Beaufort! Tin được không, chị ấy vừa là gương mặt mùa xuân vừa là nữ sinh bị ghét nhất Hogwarts!” Linda vô tư nói.

“Nếu vậy tớ dám cá đứa nào bên Slytherin là nam sinh bị ghét nhất,” Nol hào hứng chen vô.

“Tớ đoán là Steffensen,” Douglas tiếp lời, nhưng Fitz kế bên thì lắc đầu, “Tụi nó không dám bỏ phiếu Steffensen đâu...”

“Là Steffensen chứ còn ai nữa!” Linda giở tới trang gương mặt nam sinh rồi giơ lên cho cả đám bạn cùng xem. Chẳng hiểu đám phóng viên The Midnight Murmur chụp lén ra làm sao mà cái góc chụp này thằng Steffensen trông khó ưa hết sức.

À mà có góc nào nó không khó ưa đâu.

“Ủa có cậu nữa nè Matt!” Nol ngó qua rồi vỗ vỗ vai Matt đang cho Milo ăn bên cạnh.

“Nam thần Mùa xuân đó, xịn chưa!” Linda với Amy cùng reo lên trong khi tóc đen nhún vai không để ý. Cậu đã nhận biết bao lời tán thán trong cuộc đời rồi, mỗi lần thắng Quidditch là một lần được vỗ vai chúc mừng. Có gì mà lạ.

“Eddy Fernandes là gương mặt mùa hè, Montgomery mùa đông còn mùa thu thì chẳng có ai.”

“Nam mà đại diện mùa thu cái gì, nhìn ẻo lả sao chịu nổi,” mấy cô gái bình luận.

“Mau xem ai là học sinh được giáo sư ưa thích nhất.”

“Là Ive với Arin Gagnon, cái giải dành cho Ravenclaw mà!”

Đám bạn vừa ăn vừa bàn luận rôm rả, còn Giselle thì thầm nghĩ tờ The Midnight Murmur này chắc nhận hối lộ rồi. Thiệt chứ sinh ra tờ báo lá cải này để làm gì, toàn đưa tin ngồi lê đôi mách là giỏi.

Vậy mà mỗi gương mặt đại diện lại nhận được một phần quà lưu niệm từ tờ báo trường nữa chứ. Của Giselle là một chiếc chặn giấy mô hình Hogwarts mùa thu, không những đúng tới từng chi tiết của tòa lâu đài mà đến cây cối bãi cỏ xung quanh khuôn viên đều giống hệt. Ngôi trường mùa thu, gió thi thoảng thổi tới cuốn theo lá cây bay xào xạc, trên bãi cỏ ướt sương phủ một tầng lá vàng.

Đẹp thật.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.