Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 196: Nhà Số 13 Đường Số 4
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:58
Giselle chỉ muốn ăn rồi ngủ trong suốt 2 tuần nghỉ lễ Giáng Sinh và 7 ngày nghỉ đầu tiên cô đã làm y hệt. Ngoại trừ việc bà Matilda hơi càu nhàu rằng cái trường học phù thủy gì mà chiếm hết 11 tháng của cô con gái ra thì Giselle chỉ việc ăn rồi ngủ rồi nằm ườn trên sofa đọc hết tất cả sách báo Muggle trong tầm với.
Đến ngày 30 tháng chạp thì Harris thấy không thể để cô em phí phạm những ngày lễ hiếm hoi ru rú trong nhà như hai ông bà bô được, nên lôi Giselle ngồi lên chiếc xe Ford cà tàng để anh chở đi chơi vài vòng.
Chiếc Ford này là chiếc xe duy nhất của gia đình Gibson, thường thì ông Hanz lái nó đi làm, viện dưỡng lão nơi bà Matilda làm khá gần nhà nên bà di chuyển bằng xe bus. Anh Harris thì chê bai thậm tệ chiếc xe cũ rích này, anh lên London hay sang thành phố nào khác làm việc đều nhờ bạn bè chở hoặc đi phương tiện công cộng. Thật ra ba má có thể mua cho Harris một chiếc oto nếu anh thích, nhưng cậu chàng từ chối để dành tiền cho cô em vẫn còn cắp sách đến trường. Kinh tế Anh đã dần phục hồi sau cuộc Đại Suy Thoái 2009, tình trạng việc làm khởi sắc cùng nhiều ngành nghề mới xuất hiện nhờ sự phổ biến của Internet và công nghệ, mảng quay dựng video làm phim mà Harris theo đuổi cũng có thu nhập tương đối. Điều này làm ông bà Gibson bớt căng thẳng về nghề nghiệp của cậu con trai, cuối cùng cũng chấp nhận cậu chàng sẽ chẳng chịu ngồi yên ở văn phòng làm việc như người ta được.
Little Clifton là khu dân cư vùng ven điển hình của Anh, từng ngôi nhà san sát với bãi cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, người dân có văn hóa và thu nhập ổn định, quan tâm chăm lo cho con cái gia đình. Không gian dần lên đèn, lời bài hát Auld Lang Syne văng vẳng phía xa. Cái lạnh giao mùa xen kẽ giữa không khí ấm cúng của những căn nhà sáng đèn, ô cửa sổ hắt lên hình bóng các thành viên gia đình quây quần với nhau.
“Em với thằng nhóc đó sao rồi?” Anh Hai vừa lái xe chầm chậm ngắm phố xá lên đèn vừa hỏi.
“Thằng nhóc đó là thằng nhóc nào?” Cô không hiểu chủ đề của anh lắm.
“Thì thằng nhóc năm trước đứng giữa sân nhà mình đó,” anh cười xùy, “Năm nay không thấy nó tặng quà Noel cho em, em không chơi với nó nữa à?”
“Sao quà Giáng Sinh của em mà anh soi dữ vậy?” Cô giả vờ trợn mắt, “Hai lại tính chôm kẹo đủ vị của em nữa à.”
“Thì em cũng có ăn đâu anh ăn cho đỡ phí,” anh nháy mắt, “Mà đừng đánh trống lảng! Vậy là em quen thằng nhóc khác rồi hả? Là nó tặng cái vòng tay mới này cho em à?” Ý chỉ cái vòng nhẫn sapphire trên tay trái cô.
Đúng là không gì qua mắt được anh hai mà.
“Không vẫn là cậu ấy thôi, này là quà Giáng Sinh cậu ấy tặng em á,” cô bĩu môi đành phải nói thật.
“Thẩm mỹ thằng nhóc này không được,” anh vừa lái xe vừa lắc đầu, “Chỉ biết tặng vòng vèo chẳng có tý sáng tạo gì cả.”
Giselle không khỏi nhớ lại vẻ mặt tự luyến của Von khi cầm tay cô săm soi chiếc vòng mới, còn vào tới miệng Harris thì lại thành quá xấu.
“Tại cậu ấy thấy chiếc vòng charm anh tặng em hồi trước nên bắt chước theo á.”
Harris chép miệng, giờ mà chê nữa thì thành ra anh cũng không có mắt thẩm mỹ sao. Thế là anh đổi chủ đề:
“Will nó cứ nhắc em quài, bảo chở em lên London chơi. Bữa còn đòi tặng em điện thoại di động chứ đi học nội trú gì mà như ở tù, chẳng liên lạc được gì hết.”
2015 rồi mà không xài smart phone đúng là chỉ có người trên núi xuống.
“Thôi xài điện thoại mệt thêm chứ được gì đâu. Khoa học còn nói sóng điện thoại có hại với não bộ kìa, em mới không xài đâu.”
“Sau này em đi học đại học nhất định phải xài, à còn laptop nữa, em còn chưa biết xài laptop...”
“Hai đừng coi thường em! Em biết xài laptop chứ bộ!”
Thấy cô em giận dỗi Harris cười xùy: “Rồi rồi em cái gì cũng biết hết, cô em thiên tài của tôi.”
Chiếc Ford rẽ vào đường Số 4, ô cửa sổ các nhà hắt ra ánh đèn êm dịu cùng âm vang bài hát năm mới. Mùi vị bánh nướng ngọt ngào bay trong gió.
Nhưng càng đi tới càng thấy kỳ lạ...
“Ủa sao nhà mình chưa bật đèn? Ba má đi đâu vậy ta?” Harris chồm tới để xem rõ hơn căn nhà tối thui duy nhất giữa những dãy nhà sáng đèn với bóng người vui cười.
Tim Giselle bắt đầu đập nhanh, một nỗi bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng...
Harris đỗ xe ngay bên đường trước căn nhà số 13 đường Số 4, “Để anh vào bật đèn cho, thiệt tình ba má đi đâu mà không báo trước một tiếng gì cả...”
Anh xuống xe thì thấy cô em cũng xuống theo, màn đêm đã nuốt chửng khuôn mặt cô nên anh không thể thấy rõ nét bất an hiện đầy trên đó.
Anh băng qua bãi cỏ đã được ông Giselle tận dụng ngày nghỉ cuối tuần tỉa tót lại, càu nhàu: “Giờ này còn đi đâu vậy ta...”
Rút chìa khóa từ trong túi ra định tra vào ổ, thì bỗng: “Ủa sao lại không khóa? Thiệt là... Dù nhà có lắp camera cũng phải cẩn thận chứ.”
Ngay khi tay Harris xoay cái nắm cửa thì vạt áo anh bị kéo lại:
“Hai để em vào trước cho Hai...”
Anh chau mày nhìn cô em gái đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng đứng trước bậc tam cấp, giọng cô nghẹn trong cổ họng còn trên tay đã cầm sẵn cây đũa-không-phải-để-ăn. Harris như nhận ra điều gì đó mà cũng không hiểu điều gì, nhưng tay đã vặn nắm cửa, mở cửa bước vào trong.
“Gì mà tối hù vầy nè! Bữa nay ba má đi đâu mà để nhà cửa vầy...”
Anh theo thói quen lần đúng công tắc nhà, bật lên nhưng không được. “Ủa cúp điện à? Hay công tắc hư rồi?”
“Hai đứng ở đây đi để em vào trong...” Cô run run níu lấy ống tay áo anh như thể không muốn anh rời xa mình.
Nhưng Harris thì tưởng đó là vì cô em sợ tối. “Là em đứng đây chớ, để anh lên lầu coi công tắc trên đó có bị hư không...”
Rồi anh lấy điện thoại trong túi áo ra định bật đèn pin lên thì: “Sao điện thoại tắt ngúm rồi? Cái ngày quỷ gì vầy nè!”
Ngay lúc đó, trước mắt Giselle tuy không thấy gì nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó đang phóng đến. Một cảm giác vô cùng quen thuộc mỗi khi có phù thủy nào đó tấn công cô. Và những lúc như thế, không bao giờ bản năng của cô trật nhịp.
Bùa khiên hiện lên trước mặt hai anh em, chắn lấy bùa phép gì đó đánh tới. Cả hai bùa đều vô hình trong mắt Harris nhưng xung chấn năng lượng ngay trước người anh cảm thấy rõ ràng, quát lớn:
“Ai đó? Cái gì đó? Mấy người xâm phạm gia cư...”
Nhưng chưa nói hết câu, tay em gái vẫn đang nắm lấy mép áo anh bỗng dùng lực, kéo Harris chệch sang bên trái, bên tai thì nghe thấy: “Bombarda!”
Bùa lửa nổ màu đỏ va phải thứ gì đó cách hai người hơn 1m, nổ bùm một tiếng thật mạnh. Sức nóng và sóng lực đẩy Harris loạng choạng xém té, nhưng anh vẫn vô thức đứng chắn trước mặt em mình.
“Hai đi ra ngoài! Nhanh! Stupefy!”
Là bùa phép hay con vật gì đó cứ từ trong bóng tối đen như mực xông tới, Giselle chỉ có thể theo bản năng đánh bùa ra. Lần này Stupefy không gây nổ lớn như Bombarda, đánh trúng lên kẻ tấn công chỉ gây ra tiếng động nhỏ.
“Cái gì? Em đi với anh!”
Harris kéo Giselle chạy ra phía cửa, nhưng cửa đã đóng tự bao giờ, nhốt chúng lại trong phòng khách tối hù với những thứ gì đó cứ bay tới tấn công.
“Protego Maxima!”
Mẹ kiếp tại sao Bộ Pháp thuật còn chưa phát hiện ra có trẻ mang Dấu Hiện làm phép vậy nè, sao còn chưa phái ai tới xem.
“Chuyện gì vậy Selly? Ba má...”
“Pro... ặc...” Giselle há miệng ra, lưỡi bị cuộn cứng trong cổ họng hệt như hôm bữa Von ếm Mimblewimble lên cô. Protego avant-gardium chẳng thể gọi lên được.
Stupefy!
Bùa choáng không lời đã là khả năng niệm không lời cao cấp rồi, nhưng bùa choáng chỉ đón đỡ được cho cô, còn những thứ khác từ trong hắc ám vụt ra đánh lên khiên Protego Maxima đùng đùng. Khiên vỡ, thứ gì đó kéo Harris tuột khỏi tay Giselle.
Tay anh em họ không còn nắm lấy nhau được nữa...
Trái tim Giselle c.h.ế.t lặng, muốn la lên gọi tên anh nhưng chỉ có những tiếng ú ớ ngắc ngứ. Harris hét lên vài từ đơn trước khi thứ gì đó b.ắ.n tới đầu anh, anh ngất lịm, ngã uỵch xuống sàn.
Một ngọn lửa xanh lá từ vùng tối hiện lên, bay dần lên giữa phòng khách nhà Gibson, ánh sáng khiêm tốn chiếu lên gương mặt cô gái trắng bệch, chiếu lên đôi mắt đỏ au của người đứng đối diện cách cô một chiều dài căn phòng.
Áo choàng hòa cùng màn đêm hay bóng đêm đã trở thành một phần của ông ta, chỉ có đôi mắt đỏ tươi khát m.á.u gặm nhấm sự bất lực của con mồi.
Ánh sáng le lói ít ỏi đủ để Giselle thấy ba thân thể đang nằm dưới sàn nhà bóng loáng mà sáng nay cô vừa phụ má hút bụi. Chân nặng như chì, cô lê lết đi đến, rồi khuỵu xuống bên cạnh ông Hanz Gibson đang nằm úp sấp. Ngón tay cô run rẩy đưa đến gần mũi ba, còn tay kia thì cố gắng tìm ra hơi ấm nơi làn da ông.
Không còn hơi thở, không còn độ ấm.
Trước mắt Giselle nhòe đi, bài ca năm mới Auld Lang Syne như vọng từ xa xăm lắm, cô chồm sang đưa tay lên mũi má, cố níu kéo hi vọng mong manh. Nhưng tấm thân người nằm đó đã rời xa cô rồi.
Nỗi đau hóa thành cơn sóng cuộn trào, bốn ngọn lửa ma lực bản nguyên bắt đầu thiêu đốt, năng lượng phép thuật không kiểm soát ào ra ngoài, phá tan luôn lời nguyền cuộn lưỡi.
“Tại sao? Tại sao chứ? Họ có làm gì ông đâu? Ông đã hứa sẽ tha mạng cho họ mà...”
Cây đũa phép gỗ thủy tùng trên tay Giselle b.ắ.n ra liên tiếp những bùa phép mọi màu sắc, cứ tiếp nối phóng đến bóng người đứng đó. Những tiếng sao xẹt rồi pháo nổ ì đùng vang lên khi năng lượng phép thuật va tới màn chắn xung quanh Morgenstern, ông ta chỉ đứng đó thưởng thức nỗi đau đớn của con mồi, chỉ gọi lên một quả cầu như Protego bảo vệ là có thể hóa giải hết mọi bùa phép của cô phù thủy nhỏ.
“Tại sao chứ? Ông bắt tôi làm túi máu, ông muốn tôi lấy chiếc Chuông Hufflepuff cho ông, tôi đã lấy được rồi. Tôi chỉ xin ông một điều là tha mạng cho ba má tôi...”
Cô khóc không thành tiếng, cả người lạnh lẽo đông cứng như thể chính cô đang cảm nhận thấy t.h.i t.h.ể của ông bà Gibson, những tế bào biểu bì chỉ mới mấy tiếng trước đây thôi còn ấm nóng.
“Ngươi dám nhận hai kẻ Muggle làm cha mẹ ư? Ngươi dám làm vấy bẩn dòng m.á.u phù thủy cao quý của mình để gọi hai kẻ ngu muội là cha mẹ à?”
“Họ là cha mẹ của tôi! Họ nuôi dưỡng tôi! Họ cho tôi một gia đình!” Cô lại khuỵu xuống sàn, hai chân đã không thể chống đỡ nổi cơn đau đớn đang đè ép thân thể.
Giselle bò đến ôm lấy thân thể lạnh lẽo của ba má, những mong có thể truyền tí hơi ấm còn sót lại của mình cho họ. Cô mặc kệ kẻ đứng trước mặt mình là phù thủy hắc ám hùng mạnh nhất mọi thời đại, cũng mặc kệ ông ta có muốn lấy mạng mình hay không.
Morgenstern cười khẩy: “Chúng nuôi dưỡng ngươi, nhưng ngươi có chắc đó là xuất phát từ chính ý muốn của chúng hay không?”
“Ông muốn nói gì?” Giselle run rẩy, rồi chợt lắc đầu, “Ông đừng bịa đặt phỉnh lừa! Họ là cha mẹ tôi... Tôi đã cầu xin ông rủ lòng thương...”
“Ồ ngươi đã cầu xin ta sao? Sao ta không nhớ nhỉ?”
Bóng áo chùng của ông ta từ từ quét trên sàn nhà, bắt đầu đi vòng quanh trận mạc mà mình vừa dành chiến thắng. Hai xác người, một thân người bất tỉnh cùng một cô gái bé con đang ôm lấy ba má mà khóc hết nước mắt.
“Tôi đã cầu xin ông...”
“Thật là một nỗi ô nhục. Phù thủy cầu xin cho Muggle, phù thủy gọi những kẻ mọi rệp m.á.u tanh là cha mẹ... Crucio!”
“ARHHHHH!”
Giselle run lên, tay không thể ôm lấy má nữa, cả người xụi lơ trong cơn đau đớn tuyệt vọng.
“ARHHHHH!”
Xương tủy cô như bị bẻ gãy, từng ngón tay ngón chân như bị vặn ra, người mềm oặt ngã xuống sàn, như hàng ngàn hàng vạn cây kim đang đ.â.m vào từng tấc da thịt.
Không nói nổi nữa, cô chỉ có thể nằm đó nhìn lấy thân thể ba má mình...
Áo chùng đen kêu sàn sạt rồi dừng lại bên người chàng trai bất tỉnh.
“Ta quên mất, vẫn còn một con sâu bọ ở đây.”
“Đừng... làm hại... anh ấy,” Giselle thều thào trong cổ họng. Cô cố nâng người dậy nhưng mọi cơ quan đều đau đớn lật tung lên, chẳng thể nào chống đỡ nổi thân thể nữa.
“Đừng... anh Harris...”
“Sao, ngươi không muốn tên này c.h.ế.t à?”
“Đừng... làm hại... Harris...”
“Đó là thái độ cầu xin của ngươi đấy sao?”
“Xin, xin ông, đừng hại... Harris...”
Bàn tay dài lạnh lẽo như xác c.h.ế.t nâng lấy cằm Giselle, bắt cô phải ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào gương mặt quỷ dữ đó. Đôi mắt đỏ sọc chỉ cách mặt cô có vài inch, tiếng rắn chát chúa dội vào ốc tai:
“Thái độ của ngươi đấy à. Ngươi đang cầu xin ai?”
Bàn tay quăng mạnh ra, cô lại ngã oạch xuống sàn lần nữa. Giselle chống người dậy, quỳ bò đến bóng áo chùng của ông ta, run rẩy:
“Xin Chủ... rủ lòng thương... tha mạng cho anh ấy...”
“Và ngươi lấy gì để đổi lại?” Giọng nói mang âm vực từ tận sâu địa ngục, đang vui sướng vì con mồi đau đớn trước gông xiềng tra tấn của mình.
“Bất cứ thứ gì... Bất kỳ điều gì...”