Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 197: Danh Tính Đã Mất

Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:42

Khi những người được gọi là Đội đặc nhiệm phản ứng A12 xuất hiện ở nhà Gibson, Giselle đang gục lên thân thể lạnh ngắt của má, tay thì cầm lấy bàn tay to lớn của ba từng dìu cô chập chững những bước chân đầu tiên, nhưng giờ đã không còn hơi ấm. Chiếc áo bà Matilda đang mặc thấm đẫm nước mắt cô, mái tóc nâu sáng của cô, mà ông bà tự hào là đặc điểm di truyền của gia đình Gibson, xõa dài phủ phục trên lưng má. Anh Harris vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ điều may mắn hiếm hoi là anh vẫn còn thở, còn hít chung bầu không khí với cô.

Nữ phù thủy duy nhất của Đội đặc nhiệm phản ứng gồm 5 người suýt tý nữa đã định dùng bùa làm hôn mê Giselle để kéo cô ra khỏi thân xác bà Matilda, nhưng chẳng ngờ cô chủ động đứng dậy, lặng nhìn họ xử lý hiện trường, giả tạo cảnh nhà Gibson bị mấy thành phần bất hảo đột nhập sát hại, đưa Harris về bệnh viện Thánh Mungo chữa thương và điều chỉnh trí nhớ, cuối cùng đem Giselle về Văn phòng Thần Sáng ở Bộ Pháp thuật.

Dù thần trí cô mơ màng đến đâu nhưng khung cảnh hiện ra ở Bộ Pháp thuật thật không thể ngó lơ. Hàng chục người đi qua đi lại, những người mặc đồng phục chiến đấu như Đội đặc nhiệm phản ứng không ít, mặt mày ai cũng nghiêm trọng, hàng trăm con hạc giấy bay đầy trên đầu và tiếng còi báo động liên tục vang lên.

Thật không giống một Bộ Pháp thuật nghiêm túc tĩnh lặng mà cô đã ghé qua để đáp Khóa Cảng đi xem Cúp Quidditch Thế giới hồi hè năm 3 tý nào. Cũng chẳng giống một cơ quan công quyền vào kỳ nghỉ Giáng Sinh năm mới chút nào.

Cũng chẳng khó khăn gì để cô nghe đến những từ như “Azkaban” “tấn công” “Sứ giả Thần chết”. Hóa ra Morgenstern có thể ung dung ghé nhà một gia đình Muggle tàn sát trong đêm như vậy là vì cũng trong thời gian đó, bè lũ tùy tùng của ông ta đang tấn công vào Ngục Azkaban giữa lúc ai cũng đang ở nhà nghỉ lễ. Nội việc huy động lực lượng phản ứng với vụ cướp ngục thôi đã làm những nhân viên Bộ Pháp thuật sứt đầu mẻ trán rồi, nên hơi đâu còn để ý tới nơi khu dân cư Muggle xa lạ có phép thuật hắc ám hiện quanh trẻ em mang Dấu Hiện. Đến khi họ rốt cục cũng phản ứng thì mọi chuyện đã rồi.

Giselle được đưa vào một căn phòng nhỏ có một chiếc giường đơn cùng vài ba cái ghế con. Và cứ thế, cô ngồi chờ nơi đó một mình, nghe thời gian ngừng trôi, thấy cả thế giới như đã dừng lại khi thân thể ba má được cảnh sát Muggle đưa đi.

Giữ nguyên một tư thế nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trơn đối diện, không biết đã qua bao lâu, cửa phòng bật mở, mái tóc bù xù của Matt chạy vọt tới ôm chầm lấy Giselle, vào sau là chú Edwy và chú Leopold.

“Selly Selly cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” 

Cô lắc đầu, hơi ấm từ Matt không thể nào truyền sang cô.

Chú Edwy và Leopold trông mệt mỏi vô cùng, quần áo đôi chỗ rách, trên mặt chú Leopold còn có một vết xước dài.

Matt cầm lấy tay cô: “Có tớ ở đây Selly.” Cậu nhìn vẻ mặt bàng hoàng c.h.ế.t lặng không nói nên lời của cô, chia chung nỗi đau của cô, vì rốt cuộc giờ đây tụi nó cũng giống như nhau, đều mồ côi cha mẹ, đều do một cá nhân gây ra.

“Anh trai cháu không sao đâu,” chú Leopold nói, “Chỉ là bùa bất tỉnh quá mạnh nên thời gian tỉnh lại hơi lâu. Người xóa ký ức (*) của bệnh viện Thánh Mungo đang điều chỉnh trí nhớ cho cậu ấy.”

“Có thể...” Cô mở miệng ra lần đầu tiên kể từ khi đến đây, giọng khàn đặc, “Xóa trí nhớ của anh ấy về cháu không ạ?”

“Selly!” Matt vội la lên, lay lay vai cô, “Xóa trí nhớ là anh cậu sẽ không biết mình có em gái là cậu đó!”

“Còn hơn thế nữa,” chú Edwy bước đến ngồi xuống trước mặt cô, để cô nhìn thẳng vào chú, “Giờ cha mẹ cháu đã mất, nếu xóa trí nhớ của anh cháu về cháu, có nghĩa là...”

“...có nghĩa là cô gái Muggle Giselle Gibson không tồn tại trên đời...” Cô khẽ nói thay lời chú.

“Không được Selly! Không được!” Matt nắm chặt lấy tay cô, “Như vậy là cậu không có cha mẹ, không anh trai, không gia đình...”

“Tớ sợ Morgenstern sẽ tìm tới nữa,” Giselle giải thích, “Không ông ta thì tùy tùng của ông ta, anh Harris sẽ không thể sống yên ổn được.”

“Nhưng như vậy cháu sẽ không có người giám hộ...” Chú Leopold nói chưa dứt câu thì có tiếng người phụ nữ vang lên:

“Tôi sẵn sàng làm người giám hộ cho cháu Selly!” Cô Nhị Tâm xuất hiện nơi cửa, bước qua chú Leopold và Edwy tới ôm chầm lấy cô. Nhưng hơi ấm của cô cũng chẳng thể truyền qua cho Giselle được tý nào.

“Selly thừa kế hai căn nhà Chong và Liu, về cơ bản đã là cư dân ở Phố Bát Giác chúng tôi rồi. Cộng đồng chúng tôi rất sẵn lòng nhận trông nom cháu đến khi đủ tuổi trưởng thành.” Cô Nhị Tâm nói với hai vị Thần Sáng.

“Đây không phải là một quyết định dễ dàng,” chú Edwy lựa lời, “Cháu cần thời gian suy nghĩ kỹ Selly à.”

“Selly cậu hãy nghĩ lại đi, sẽ không còn ai ở thế giới Muggle nhớ đến cậu nữa,” Matt vội khuyên, nghĩ đến cái viễn cảnh không còn ai biết có một Matthew Burrows trên đời đã thấy kinh khủng rồi.

“Cháu đã nghĩ kỹ rồi,” cô đáp.

“Thôi được,” chú Edwy thở dài đứng dậy, “Với trường hợp đặc biệt như cháu thì yêu cầu xóa ký ức hoàn toàn hợp lệ.”

“Cháu có muốn đến bệnh viện Thánh Mungo thăm anh trai lần cuối không?” Chú Leopold đã bước ra cửa rồi ngoái lại hỏi.

“Không ạ,” cô nhẹ lắc đầu, biết mình sẽ chẳng thể chịu nổi khi chứng kiến cảnh ký ức về chính mình bị xóa ra khỏi não bộ của anh Hai (**).

“Cháu nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, tý nữa sẽ có Thần Sáng đến lấy khẩu cung. Chỉ là thủ tục thôi, hiện trường gần như đã cho chúng ta biết mọi thứ rồi.”

“Vâng ạ.”

Cô Nhị Tâm an ủi Giselle một chốc rồi bảo quay về giúp sửa sang lại nhà Liu đôi chút trước khi Giselle vào ở. Cô từ chối bảo không cần sửa sang gì đâu, nhưng cô Nhị Tâm cứ nhất quyết phải thế, nói cái gì mà truyền thống người Hoa phải sửa sang nhà cửa mới đón chủ nhân mới. Thật ra cô Nhị Tâm muốn ở lại cùng Giselle cho đến khi cô được cho ra về, nhưng nhìn thấy Matt lo lắng cầm tay cô cháu gái suốt buổi bên cạnh, tưởng chúng là một cặp nên chừa không gian cho hai người.

Chỉ còn lại hai đứa, chúng im lặng cùng nhìn vào khoảng tường quét vôi trắng, để suy nghĩ thả trôi về tận phương nào. Một lúc lâu lắm, Matt mới từ từ lên tiếng:

“Hồi năm 1 năm 2 tớ còn thấy ghen tị với cậu, sao mà có gia đình hạnh phúc thế, cha mẹ viết thư hằng tuần, anh trai đi đâu cũng gửi ảnh chụp sợ cậu buồn... Thế mà...”

Giselle đã không còn nước mắt để khóc thương cho những bức thư nhà đong đầy tình cảm mà cô sẽ không bao giờ nhận được nữa. Những lá thư quan tâm cô ăn ngủ có đầy đủ không, gửi kèm những chiếc găng tay khăn choàng cổ mà má mua, những bức thư ba truyền dạy kiến thức khoa học hay mấy tấm ảnh chụp mọi nơi mà bước chân anh Harris đi qua. 

Ông bà Gibson cũng không bao giờ có thể đến dự lễ tốt nghiệp một cái trường lạ lùng của cô con út, hay lo lắng cùng cô chọn trường đại học. Hàng ghế dành cho song thân trong hôn lễ Harris cũng sẽ để trống, anh không còn được nghe lời ba má kêu ca về nghề nghiệp lông bông của mình, cũng quên đi trong đời từng có một cô em gái mà mình hết mực yêu thương.

“Giờ tớ với cậu... đều mồ côi cả rồi,” giọng cô vẫn khàn đặc.

“Và đều do một người gây ra,” Matt lặng lẽ đáp.

Tụi nó còn chia sẻ với nhau nhiều hơn thế, chứng kiến Morgenstern sống lại, phát hiện ra lời tiên tri bịp bợm...

Rất đột nhiên, Giselle bỗng cảm nhận một thứ gì đó, như một làn sóng năng lượng quét qua người cô rồi rút đi nhanh chóng. Chẳng kịp nghĩ gì, cô dồn ma lực bản nguyên vào mắt phải, thế giới trước mắt bỗng xuất hiện rất nhiều sợi dây ánh sáng, tràn ngập khắp vùng không gian, chói lòa nhức mắt. Nhưng cô cố tập trung nhìn kỹ, có một sợi dây màu trắng quấn lấy thân mình đang từ từ biến mất, tan ra trong thế giới vật chất vô hình.

“Á...” Hai tay Giselle bụm mắt, thấy nước mắt cay xè xốn xang chảy ra từ mắt phải, bên trái cũng bị liên đới mà chảy nước mắt luôn.

“Selly chuyện gì vậy? Mắt cậu làm sao thế?” Matt bật khỏi ghế chạy lại quan sát lấy mặt cô.

“Không sao,” cảm thấy mắt đã dịu lại cô từ từ bỏ tay ra, “Một thử nghiệm ma pháp thôi.”

Matt không an tâm nhưng tạm dừng chủ đề vì Giselle bị gọi đến phòng thẩm vấn. Đúng là như chú Edwy nói, chẳng có gì nhiều vì dấu vết hiện trường đã quá rõ ràng. Giselle chỉ kể lại lúc hai anh em trở về nhà, Morgenstern phóng bùa làm bất tỉnh Hai, tra tấn Giselle vì khinh thường dòng m.á.u gốc Muggle của cô. Còn tại sao không g.i.ế.c cô, Giselle trả lời là không biết.

Nhưng cô phù thủy họ Evans ghi khẩu cung, cũng là người của Đội đặc nhiệm phản ứng A12 đã kéo Giselle ra khỏi xác má, thì đưa ra dự đoán:

“Có lẽ ông ta cố tránh ít lấy mạng phù thủy nhất có thể, thời giờ sẽ không yên với dư luận nếu thật sự có phù thủy vị thành niên bị mất mạng đâu.”

Vậy là phù thủy c.h.ế.t thì không được, nhưng Muggle c.h.ế.t thì thỏa thích sao?

Chó má cái tư tưởng phù thủy là trên hết.

Nhưng còn tại sao một phù thủy hắc ám hùng mạnh lại đích thân đến lấy mạng cha mẹ Muggle của một đứa trẻ nít, thì cô Evans cũng như Cục Thần sáng cho rằng đơn giản là vì Morgenstern thích thế thôi, tìm hoạt động gì đó giải khuây trong thời gian chờ đám tông đồ của mình cướp ngục Azkaban.

Đúng là khi người ta luôn tìm được lý do nếu muốn hợp lý hóa mọi chuyện.

Cô Nhị Tâm quay lại định đón Giselle về Phố Bát Giác nhưng Matt đề nghị đưa cô bạn về nhà mình trong những ngày nghỉ còn lại. Cậu không yên khi để cô trong tình trạng tinh thần suy sụp thế này một mình ở căn nhà xa lạ.

Giselle không có chủ kiến, cứ để mặc cậu kéo vào lò sưởi.

---

Đám tang của vợ chồng Gibson diễn ra trong khung cảnh u ám. Bạn bè đồng nghiệp bàng hoàng khi năm mới vừa sang lại đón nhận tin tức đau thương đến vậy. Người ta cứ nói mãi về sự tận tụy của ông Hanz với sứ mệnh dẫn dắt thế hệ trẻ, hay sự quan tâm chu đáo của bà Matilda với người cao tuổi ở viện dưỡng lão.

Ông Marshall sụt sùi liên tục lau nước mắt bằng chiếc khăn tay, kể với những người đến viếng về tình bạn nửa đời người của họ. Bà Marshall đặt hai đóa hoa hồng trắng trước mộ bia bằng đá cẩm thạch, rồi thay Harris cảm ơn từng người khi họ ra về. Anh Will đi công tác tận Nam Phi không về kịp, chỉ còn chị Bella đứng cạnh an ủi anh. Gương mặt Harris hiện rõ vẻ đau đớn thất lạc trước sự bất hạnh bỗng nhiên ập đến, anh dường như cũng mất kết nối với thế giới hiện thực.

Ánh dương cuối chiều hắt lên bóng các vị khách lần lượt ra về, đến khi ba người nhà Marshall là những vị khách cuối cùng rời đi, nắng đã tắt hết nơi nghĩa trang Elderglow này. Harris vẫn đứng lặng trước hai mộ bia mới lấp, thì thầm những lời chưa kịp nói. Đến khi màn đêm bao trùm thế gian, chút ánh sáng le lói của mấy ngọn đèn không thể soi rọi lên hàng chữ trên bia mộ nữa, anh quỳ xuống khẽ chạm trán mình vào đầu bia, đôi vai run lên những đau đớn không nói thành lời.

Cuối cùng anh cũng cố vực người đứng dậy, từ từ lê bước ra khỏi cổng nghĩa trang, bóng dáng đơn độc dưới những ngọn đèn đường khi tỏ khi mờ.

Nghĩa trang Elderglow chìm vào tĩnh lặng, gió lạnh thổi rít từng cơn và không gian im ắng như thể nơi này thực sự là nơi yên nghỉ của những người đã từ giã cõi đời. Lâu lắm, trong màn đêm thăm thẳm có một bóng người dần hiện ra. Người đó cũng mặc màu đen như hầu hết những ai đến viếng thăm nơi sự sống dừng chân này, mái tóc buộc gọn đơn giản, từ từ tiến lại gần hai bia mộ mới.

Bàn tay nhỏ bé giữa cái lạnh căm căm lần sờ lên từng con chữ khắc trên bia, rồi sụp xuống khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.

--------

(*) Obliviator: người làm nghề điều chỉnh, xóa ký ức hoặc cấy ký ức giả. Nói chung là chuyên gia dùng các bùa chú ký ức. Mình thấy dịch là “người chỉnh trí nhớ” thì đúng hơn, nhưng thôi dùng “người xóa ký ức” để tôn trọng từ gốc.

(**) Không biết mọi người có để ý không, ai cũng gọi Harris là Harris, chỉ có Selly gọi anh là Hai, anh Hai... anh hai...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.