Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 198: Ryu-chan

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:18

[BREAKING NEWS] CƯỚP NGỤC AZKABAN: 13 TÙ NHÂN TRỐN THOÁT

Azkaban, nhà tù phép thuật được xem là an ninh nhất thế giới phù thủy, đã bị tấn công vào tối ngày 30/12. Lợi dụng lúc bảo an lỏng lẻo nhất, ít nhất 15 Sứ giả Thần c.h.ế.t đã ập đến. Dù phản ứng kịp thời ngay khi nhận được báo động, Thần Sáng vẫn không thể ngăn chặn vụ vượt ngục xảy ra. Tổng cộng 13 tên tù nhân nguy hiểm đã trốn thoát, 3 tên tử vong vì đạn lạc. Trong số 3 người tử vong có Hendrix Humphreys, một cái tên nổi tiếng trong vụ xét xử các Sứ giả Thần c.h.ế.t 15 năm trước, cùng đầu não Số 3 của The Squid Raid.

Trang 2 đăng đầy đủ hình ảnh và danh tính của 13 tên tù nhân vượt ngục.

Bộ trưởng Sheppard nhận hoàn toàn trách nhiệm về mình, tuyên bố việc đuổi bắt 13 kẻ vượt ngục là ưu tiên hàng đầu của Bộ. Trong khi đó Arthur Ashworth, Phó Bộ trưởng về các vấn đề an ninh phù thủy, đề nghị mọi người nâng cao cảnh giác, hạn chế đi lại trong thời gian này. Hướng dẫn Tự vệ Gia đình được đăng tải ở trang 5.

Giám ngục cũng được cho phép tham gia cuộc đuổi bắt và sẵn sàng dùng vũ khí cuối cùng nếu đối tượng chống cự.

Còn tại sao có thể tập hợp lực lượng 15 Sứ giả Thần c.h.ế.t đến cướp ngục, ông Sheppard khẳng định Caitlyn Jocelyn, bí danh Bà Mèo, đã trở thành lãnh đạo mới của nhóm Sứ giả Thần c.h.ế.t còn lẩn trốn ngoài vòng pháp luật, muốn dấy lên ngọn cờ chủ nghĩa Morgenstern một lần nữa.

“Cái ác không c.h.ế.t theo cùng một người, chúng vẫn luôn cháy âm ỉ như tàn tro, chờ ngày thổi bùng lên mạnh mẽ.”

-----

Mãi đến trang 10, nằm lọt thỏm giữa những lời kêu gọi cộng đồng phù thủy đoàn kết, Giselle mới đọc thấy một mẩu tin nhỏ:

“Sứ Giả Thần Chết Đứng Sau Cái Chết Của Một Cặp Vợ Chồng Muggle

Cũng trong tối ngày 30/12, một cặp vợ chồng Muggle sống ở Little Clifton bị phát hiện đã tử vong tại nhà riêng, các dấu hiệu cho thấy là do Lời nguyền Giết chóc. Hai người thân còn lại của họ may mắn sống sót.”

Vậy là vẫn che dấu việc Morgenstern sống lại. Giselle thở dài không muốn nghĩ nữa, mà mình nghĩ cũng chẳng có ích gì, nhắm mắt dựa vào ô kính toa tàu. Matt Nol nhìn cô đầy lo lắng nhưng không dám làm phiền, Ive thậm chí còn bỏ dở nhiệm vụ của thủ lĩnh nữ sinh để đến an ủi cô.

Chuyến tàu Tốc hành Hogwarts trở về trường sau kỳ nghỉ Giáng Sinh này vô cùng nặng nề, bớt những tiếng nói cười hơn hẳn, ai cũng mang vẻ mặt ủ dột khi đã ý thức được rằng tử thần đang rình rập quanh mình, thế giới hỗn loạn sẵn sàng g.i.ế.c c.h.ế.t những ai lơ là.

Vẫn đang nhắm mắt dựa vào cửa kính Giselle bỗng bật dậy vì bên má lạnh quá...

Cái lạnh nhanh chóng lan khắp toàn thân, không gian tối đi như trời sắp chuyển mưa, cả đoàn tàu như bị đóng băng...

“Là giám ngục!”

“Lại là giám ngục...”

“Ai đó làm gì đó đi chứ...”

Cô thấy Ive chạy ù ra giúp đỡ đám lớp dưới, thấy Nol bật dậy đỡ lấy chính mình đang sắp ngã khỏi băng ghế, thấy Matt cầm đũa phép hét lên:

“Expecto Patronum!” Nhưng chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra rồi tắt lịm.

...Giselle lại quay lại căn nhà số 13 đường số 4 tối hun hút, thấy ba má nằm úp sấp không động đậy trên sàn, thấy anh Harris ngã gục xuống. Tiếng cười ghê rợn vọng lên từ 19 tầng địa ngục:

“Là vì mày, vì mày họ mới chết...”

“Tại mày... tất cả là tại mày...”

Ánh sáng xanh lá của lời nguyền g.i.ế.c chóc bay vùn vụt trong không gian trước mắt cô, đánh trúng ai là người đó ngã xuống bất động.

Ba má... anh Harris... giáo sư Conner... chú Chong...

Và cô thấy mình cũng sắp gia nhập vào hàng ngũ những người ngã xuống, khi hơi thở sự sống dần trôi tuột khỏi người mình, tất cả niềm vui của thế gian đã không còn... ba má c.h.ế.t rồi... gia đình đã mất... mình sống để làm gì nữa...

“Expecto Patronum!”

“Selly! Selly!”

“Selly tỉnh dậy!”

Cô từ từ mở mắt ra, thấy mình yếu ớt như thể đã nằm viện lâu ngày mà điều hòa lại bật suốt mùa đông. Có thứ gì đó đưa đến bên miệng: “Há miệng ra!” Giọng nói rất quen, cô nghe lời há miệng ra.

“Nuốt xuống đi Selly!” Cằm bị nâng nhẹ lên để thứ gì đó trong miệng trôi tuột xuống cổ họng.

Socola trong bụng dần tỏa nhiệt, Giselle mới tỉnh táo được đôi chút. Phát hiện ra mình đang trong tình cảnh y hệt trên chuyến tàu đầu năm, cô vẫn đang nằm trong vòng tay Von. Nhưng lần này cô thấy yếu ớt hơn gấp bội, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không nổi.

“Cậu ăn thêm socola đi,” Von lại bẻ từng mảnh nhỏ đút cho cô. Ăn hết một phong to cô mới lấy lại được giọng nói của mình.

“Là ai đuổi giám ngục đi vậy?” Rồi nhìn quanh, khoan trống trơn.

Cậu nhướng mày lên: “Tất nhiên là tớ rồi!”

“Matt Nol đâu rồi? Không ai bị thương chứ?” Cô định ngồi dậy nhưng bị ghìm chặt.

“Nằm im nào. Tụi nó cần gì cậu quan tâm. Có Thần hộ mệnh mà cũng không gọi được, đồ vô dụng!” Vẫn là cái giọng mình ta thượng đẳng hơn hết thảy đó.

Thấy đã đỡ hơn cô đủ sức đáp trả: “Vậy tớ cũng vô dụng à? Tớ có gọi được Thần hộ mệnh đâu.”

Cậu bẻ phong socola khác vừa đáp: “Yên tâm tớ sẽ dạy cậu.”

Cô ngẩn người nhớ lại nguyên lý hoạt động của bùa Thần hộ mệnh, buồn rầu nói: “Chắc tớ không làm được...”

Von xốc Giselle lên ôm chặt vào lòng, trán cậu áp lên trán cô, ý đồ truyền hết tất cả nhiệt độ của mình sang cho cô. “Selly, cậu còn có tớ!” Rồi nhẹ đặt nụ hôn lên trán, giữ chặt cô trong vòng tay vững chãi của cậu.

-----

Ở Hogwarts ai biết chuyện đều đến chia buồn với Giselle. Bạn bè hỏi thăm không nói, thậm chí đến cả giáo sư Khan, giáo sư Hynkel và giáo sư Kenworthy đều gọi cô đến văn phòng an ủi. Có hôm đụng mặt giáo sư Palatine bà còn bảo đã nhìn thấy sự chia ly ấy trong tách trà của cô chứ không phải chỉ là “khó khăn thử thách” không thôi.

Tiếc là lời hứa dạy bùa Thần hộ mệnh của Von không thể thực hiện được. Sau kỳ nghỉ Giáng Sinh dường như có một thứ gì đó quét qua các học sinh nhà Slytherin, chúng trở nên cáu gắt và hung hăng hơn rất nhiều, lăng mạ học sinh gốc Muggle và không ngại ngần thảo luận các phép thuật hắc ám với nhau. Mà sự thay đổi rõ nhất chính là đám rắn, mỗi khi chúng xuất hiện cùng nhau, bầu không khí đè nén áp lực lên các học sinh khác càng mạnh.

Nỗi sợ về Sứ giả Thần c.h.ế.t và tù nhân vượt ngục Azkaban đè nén bên ngoài, còn bên trong những bức tường Hogwarts lại đang thầm lặng diễn ra một sự thay đổi tư tưởng.

Hay nói chính xác hơn, giờ là lúc chọn phe.

“Niên học trước tụi mình nghi ngờ tụi nó âm mưu tụ hội thì chỉ là giả mạo. Còn năm học này tụi mình biết tỏng tụi nó tụ tập mà lại không làm được gì.” Nol đang xoa xoa cái cổ bị đụng trúng vào cạnh bàn vì bùa Depulso của Steffensen con.

Khi đám rắn ngày càng hung hăng hơn trong mỗi phép bùa mà chúng đánh ra, cùng với sự bao che của Rhodes Steffensen, đám nhóc sư tử ngày càng thể hiện sự hụt hơi trong các tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Học kỳ trước đám nam sinh Gryffindor miễn cưỡng có thể đánh ngang tay Slytherin nhưng đến giờ thì tỷ lệ bị thương của Gryffindor nhiều hơn hẳn.

“Tớ nghĩ mình sẽ thực hành tốt hơn nếu là giáo sư Conner dạy,” Fitz đáp, trên mặt cũng dính mấy vết bầm tím.

“Phải rồi ha!” Matt bỗng reo lên, “Chúng ta tổ chức học thêm Phòng chống nghệ thuật hắc ám đi!”

“Nhưng ai dạy đây? Một tuần gặp Rhodes Steffensen một lần là quá đủ rồi.”

“Không, chúng ta tự học tự thực hành với nhau,” Matt nói với chúng bạn, “Các cậu tham gia câu lạc bộ đấu tay đôi đi!”

“Ơ được không Matt?” Nol nghi ngờ, nó vẫn chưa quên việc bị từ chối hồi năm 3.

“Được! Tớ là Phó Chủ nhiệm mà, tớ có thể thay đổi điều lệ. Câu lạc bộ đấu tay đôi sinh ra dành cho những thời khắc như thế này cơ mà!”

“Nhưng chẳng phải trong câu lạc bộ có Slytherin sao? Chúng sẽ biết hết.”

“Chẳng còn Slytherin nào trong câu lạc bộ cả,” Matt đáp, “Tia Dale đã thoát ly từ hồi đầu năm rồi. Mũi anh ta thính nhất đất.”

Từ khi trở về trường sau cuộc thi ở Koldovstoretz, Tia Dale không ngại thể hiện mình đứng cùng hàng ngũ đám rắn, chẳng thèm giả vờ trước mặt Gryffindor nữa.

“Có lẽ nên chia ra từng nhà,” Matt ngẫm nghĩ, “Mỗi nhà tự tổ chức sinh hoạt riêng, chứ số lượng nhiều quá gom chung không hiệu quả.”

“Chắc gì mấy đứa nhà kia đã muốn thế,” Fitz không cho là vậy, “Đám Ravenclaw bợ đ.í.t Slytherin rõ rành rành, còn Hufflepuff được mấy ai giỏi giang đâu.”

“Nhưng Matt là Phó Chủ nhiệm câu lạc bộ, cậu ấy không thể thiên vị thế được,” Nol đáp.

“Quyết định vậy đi, tớ sẽ ủy quyền cho anh chị thâm niên trong câu lạc bộ đảm nhiệm dẫn dắt hai nhà kia, nhận bao nhiêu người hay dạy gì là quyền của họ, còn chúng ta lo bên Gryffindor là được.”

Tin tức về câu lạc bộ đấu tay đôi được hưởng ứng khá tốt, trong buổi tuyển chọn đầu tiên ở căn phòng Tứ Diện Đồng Ca đã có đến hai chục đứa Gryffindor xuất hiện. Vì lo sợ có tay trong của Slytherin, Ive đã nghĩ ra kế sách rất hiệu quả, nhưng cũng làm nhiều đứa ớn lạnh: Một dạng khế ước.

Ai tham gia sẽ ký tên vào một tờ giấy, trên đó ghi rõ ràng dòng chữ “Tôi cam kết không tiết lộ bất kỳ thông tin gì của câu lạc bộ”. Tờ giấy khế ước còn nghiêm ngặt và nguy hiểm hơn loại chỉ ghi tên thành viên dưới thời chị Tabitha McMillan. Và kết quả rõ ràng là rất nhiều đứa đã từ chối.

Dĩ nhiên không phải đứa nào từ chối cũng là Slytherin cài cắm vào, tụi nó từ chối vì khế ước là một dạng phép thuật phi chính thống. Mà sở dĩ người ta gọi là phi chính thống là vì rủi ro của những phép thuật dạng này rất cao, độ nguy hiểm lớn, không phù hợp với thực hành phép thuật hiện đại. Nhất là tụi nó còn viện dẫn, chỉ là tham gia một câu lạc bộ thôi, đâu cần thiết phải dùng đến khế ước như vậy. Hay lỡ tụi nó bị Slytherin bắt được, tra tấn để moi thông tin về câu lạc bộ đi, không lẽ bị tra tấn đến c.h.ế.t cũng không thể tiết lộ.

Dĩ nhiên đó đều là những băn khoăn có lý, nhưng Matt Nol sau khi bị Tia Dale chơi một vố đau hồi cuối năm ngoái đã không chịu thỏa hiệp. Chất lượng hơn số lượng, nên cuối cùng câu lạc bộ đấu tay đôi chi nhánh Gryffindor được thành lập với 16 thành viên.

Giselle hoàn toàn không tham gia vào việc này, dù đám bạn tỏ vẻ tin tưởng, nhưng cô biết đôi khi chấp nhận lùi bước để bảo vệ tình bạn là điều nên làm. Nhất là trong mắt cả trường, ai có liên quan đến Slytherin nhất thì rõ ràng là cô.

Những cơn mất ngủ triền miên bắt đầu hành hạ trở lại. Ngồi lỳ ở thư viện đến tận lúc bà Todd thủ thư đuổi ra, rồi cô lại ủn m.ô.n.g trên chiếc bàn khuất nhất ở phòng sinh hoạt chung làm bài tập, đọc sách hoặc ôn tập bùa chú cho đến khi chỉ còn cô là người duy nhất ngồi lại. Nhiều đêm ngả lưng lên giường lúc 2 3 giờ sáng, nhưng nhắm mắt là lại thấy xác ba má đang nặng nề nằm đó, cô kêu gào trong tuyệt vọng mà họ chẳng đáp lại. Như thể có một con giám ngục đang trú ngụ nơi cột giường, chỉ chực chờ bay vào ăn mất những giấc chiêm bao của Giselle.

Nhiều lần Matt Nol bắt gặp cô ngủ luôn nơi chiếc bàn hay sofa nào đó ở phòng sinh hoạt chung khi tụi nó thức giấc, và những lần như thế tụi nó đều tỏ ra lo lắng trước tình trạng của cô. Nhưng bao lời khuyên nhủ an ủi động viên cũng đã nói hết rồi, nỗi đau quá lớn chỉ có thể chờ thời gian nguôi ngoai.

Thời gian cứ thế trôi đi cho đến ngày thăm làng Hogsmeade cuối tháng 1. Giselle  không định đi nhưng đám nữ sinh nằng nặc kéo cô đi, với lý do là phụ các cô nàng sắm sửa cho Lễ Tình nhân sắp tới. Hogsmeade lần này trông ảm đạm hơn hẳn, lệnh truy nã 14 tên tội phạm nguy hiểm dán đầy khắp nơi, phù thủy trưởng thành nếu có mua sắm cũng vội vã đi nhanh chứ không còn cà kê hỏi thăm lẫn nhau. Và có một số lượng đáng ngạc nhiên các nhân viên của Bộ Pháp thuật đi tuần tra đảm bảo an ninh. 

Tình hình như vậy nhưng tụi học trò vẫn còn tâm trạng đùa giỡn. Chúng vẫn đổ ra khắp hang cùng ngõ hẻm ở Hogsmeade í ới gọi nhau. Không phải chỉ mấy đứa bạn không thôi, mà hình như đám nữ sinh Hogwarts ai cũng có nhu cầu mua sắm cho ngày lễ đặc biệt, con hẻm thời trang mà cô từng dành nhiều tiếng liền window shopping hồi năm 3 được các cô nàng ưu ái ghé thăm nhiều nhất.

Giselle tự giác làm tốt vai trò phụ xách đồ và cung cấp đánh giá những lúc cần thiết, đến đầu giờ chiều sau khi ngồi nghỉ hết mệt ở quán Ba Cây Chổi, các cô lại rủ rê nhau đến Zenko Hideaway.

Ban đầu cô nghĩ ai chọn vị trí ở tít cuối một con ngõ cụt thế này chắc cũng không mong bán đắt hàng, nhưng ngặt nỗi mấy cô gái tuổi teen có niềm đam mê bất tận với trai đẹp, nên Zenko Hideaway đến tận giờ vẫn hút khách đến lạ.

Từ đầu con ngõ đã thấy cửa tiệm với phong cách trang trí khác biệt hoàn toàn so với những cửa hiệu vốn có của Hogsmeade, cả căn tiệm được thay áo bằng dạng ván gỗ kiểu châu Á, phía trước treo bảng hiệu viết “Zenko Hideaway” bằng kiểu chữ thư pháp bay bổng mà Giselle cảm giác quen quen.

Có một tiếng chuông leng keng vang lên khi tụi nó bước qua bậc cửa để vào quán. Và cũng bất thình lình như thế, Giselle bỗng thấy như có thứ gì đó cố gắng xâm nhập vào đầu óc mình, hệt như mấy lần mặt cây dùng Chiết tâm bí thuật với cô. Và cũng ngay lập tức, con rắn Veles mở mắt chộp tới cắn vào luồng năng lượng xa lạ.

“Ôi...” Tiếng hô khẽ vang lên, xuất phát từ người thanh niên đang đứng ở quầy thu ngân. Khi Giselle nhìn đến cô mới nhận ra là ánh mắt người này không có tiêu cự.

Thật đáng tiếc cho một đôi mắt đẹp, đó là ý nghĩ thứ hai của cô.

Ý nghĩ thứ ba là người thanh niên này cười lên trông cũng rất đẹp. Và anh ta đang mỉm cười với cô.

“E hèm,” Ive tằng hắng một tiếng, còn Linda Amy cười khúc khích với vẻ mặt hóng hớt.

Anh chàng mỉm cười kiên nhẫn giới thiệu mấy món đồ nhỏ xinh trong tiệm cho Linda Amy, nghiêm túc bàn bạc với Ive về quy trình chế tạo huy hiệu mới cho MCPA. 

Giselle cũng theo các bạn quan sát xung quanh tiệm, tò mò với các tạo tác tinh xảo nơi đây là một nhưng thán phục người chủ quán đến mười. Đúng là chẳng thể ngờ một người khiếm thị lại có thể tạo ra chúng.

Nhưng cô nhận thấy người này luôn dõi theo mình trong khi vẫn chăm chú bàn luận với Ive. Anh ta không dùng bất kỳ phép bùa nào mà dùng chính khả năng điều khiển năng lượng ma pháp xung quanh của mình. Chỉ có một người Giselle từng thấy làm được như vậy là gã hồ ly Shaikh, hắn ta đứng từ xa đã nghe được Ive và Nol đến tìm cô, nhận biết người đối diện nói thật hay nói dối. Còn người này thì dường như kiểm soát được không gian xung quanh quán, cho phép anh ta không nhìn bằng mắt mà nhìn trực tiếp bằng não bộ.

Đến khi các cô gái hài lòng chuẩn bị ra về thì Giselle cười nói: “À các cậu về trước đi, tớ còn định mua một vài thứ nữa.”

Đám bạn nháy mắt cười như hiểu rõ rồi mới chịu rời đi. Giselle quay sang người chủ, hơi bĩu môi:

“Ryu-chan tại sao anh không cho em biết anh ở đây chứ?”

Chàng trai cười vô cùng vui vẻ: “Anh định tạo bất ngờ cho em. Nào ngờ cả nửa năm em chẳng thèm ghé quán anh lấy một lần, thật là kinh doanh thất bại mà...”

Ryu-chan cao ngang Matt Nol, dáng gầy, mặc bộ quần áo phù thủy lấy cảm hứng từ kimono tương tự các phù thủy trường Mahoutokoro. Mắt đen tóc đen, một gương mặt châu Á thuần túy không lẫn đi đâu được giữa quốc gia phương Tây này. Với người quen nhìn mặt châu Á như Giselle thì cô thấy anh cũng chỉ được tính là thanh tú chứ không hẳn đẹp trai ngời ngời như mấy cô gái mê mệt. Nhưng có lẽ vì thẩm mỹ Đông Tây khác biệt.

“Em mà biết là cửa hàng do anh mở em sẽ chạy tới đây ngồi lỳ suốt ngày cho anh khỏi buôn bán gì luôn kìa,” cô nháy mắt. Nhìn anh bước đi vô cùng tự nhiên ra cửa chuẩn bị lật lại cái biển “Mở cửa / Đóng cửa” cô vội nói: “Ơ sao lại đóng cửa, em sắp về...”

“Không sao đâu, anh muốn mời em uống trà mà,” cái biển “Đóng cửa” được treo lên, xong anh vẫy đũa một cái, cửa quán dần dần khép lại. Cửa này là cửa Shoji.

“Tại sao anh lại mở quán ở làng Hogsmeade này chứ?” Giselle thắc mắc khi theo Ryu-chan đi lên lầu hai của căn nhà. Nơi này đã không còn tý bóng dáng gì của cửa hàng rùng rợn Spooktacular Spellbound mà bọn nó ghé chơi hồi năm 3. Kiến trúc Nhật Bản làm không gian thoáng đãng, ánh sáng phong phú xua tan đi cái vẻ tối tăm u uẩn nơi mấy con ma và sinh vật ếm nguyền ngự trị.

“Nơi này kinh doanh tốt ấy chứ,” anh đưa cô lên lầu hai, vẫn là cửa Shoji. Giselle  vội cởi giày ra, anh đứng trước không cần quay đầu nhìn vẫn biết được, lại cười, “Em mang giày vào cũng được, không sao cả.”

“郷に入っては郷に従え” (Gō ni itte wa gō ni shitagae)

Cô giả vờ khoe khoang chọc cho Ryu-chan bật cười lớn. 

Tầng hai toàn bộ được lát bằng chiếu Tatami, từ cửa bước vào là phòng trà, phía sau có lẽ là phòng ngủ của gia chủ.

“Lần gần nhất em ghé đây, nơi này có một con yêu ma quậy phá, một bộ xương bị ếm nguyền, một bầy quỷ pixie hung hăng với một đám quỷ lùn phá hoại. À còn có một bức tranh...”

“Nếu quý cô đang nói tới tôi, thì tôi vẫn còn ở đây nè,” cái giọng điệu khó ưa của ông Irish Irwin vang đến.

Miệng Giselle méo xệch, đang nói xấu người ta mà bị bắt gặp hà. Thấy bức tranh của ông Irish Irwin vẫn chình ình chỗ cũ, ngay cái vị trí có thể quan sát Ryu-chan đang làm gì trong phòng này, cô bất bình:

“Anh mua cái căn nhà này làm gì cơ chứ!” 

“Không phải tôi không muốn chuyển đi, mà là vì tranh của tôi bị...” Lại bắt đầu bài ca tố khổ.

“Thôi được rồi ông Irwin,” chủ mới lên tiếng làm bức tranh im bặt.

Ruy-chan bình thản đun nước pha trà, bộ dụng cụ trà đạo hệt như của Muggle, cũng kiên nhẫn chờ ấm nước sôi trên chiếc đèn cồn.

Chúng ngồi quỳ Seiza đối diện nhau qua chiếc bàn gỗ, nước trong ấm chẳng mấy chốc là sôi, anh từ tốn rót vào bình trà. Giselle không hiểu hết mấy động tác cầu kỳ này, cô thấy pha trà uống là được rồi cần gì phải màu mè nhiều bước.

Rồi Ryu-chan mở hộp đựng trà ra, múc lá trà vào tách đưa cho Giselle, anh làm mẫu đưa lên mũi ngửi, cô cũng bắt chước theo.

“Thơm thật,” là trà ngũ hoa mà trước đây chúng từng thư từ chỉ nhau làm. 

Ruy-chan cười, nụ cười thật dễ mến: “Anh đã trông chờ biết bao lâu để có thể uống chén trà này với em,” rồi rót nước sôi vào tách. Khói bốc lên nghi ngút, hòa cùng hương thơm của trà ngũ hoa thấm đượm không gian yên bình tĩnh lặng này.

“Em tưởng phải đến khi em tốt nghiệp cơ, vậy mà anh vừa tốt nghiệp xong đã sang đây rồi.”

“Anh không chờ được.” Giọng anh nhẹ nhàng thoang thoảng len giữa mùi thơm của trà hoa.

Giselle ngượng, đây đã là lần thứ hai cô nghe nam sinh nói với mình câu này, dù mang hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau (hoặc chí ít cô cho là vậy). Cô không biết đáp thế nào đành chuyển chủ đề:

“Bức tranh ông Irish Irwin ở đây vậy con ma Jack The Joker đâu rồi? Sao nó chịu dọn ra khỏi căn nhà này được?”

“Cái con ma thấp kém đó ư, nó đáng phải chịu như thế vì sự hỗn xược của mình,” ông Irish Irwin ngồi trên cái ghế lưng cao của mình, lấy từ đâu ra một tách trà rồi làm bộ thưởng thức cùng tụi nó, nhưng nghe đến kẻ thù tranh giành sổ đỏ là lại nhảy dựng lên.

Ryu-chan rót trà vào tách, không thèm quay đầu lại mà chỉ nói nhẹ nhàng: “Ông Irwin à, ông đã quên thỏa thuận rồi sao?”

“Xin lỗi, xin lỗi,” ông pháp sư trong tranh làm động tác kéo miệng không nói nữa, tập trung vào tách trà như thể đang chiêm ngưỡng tuyệt tác nghệ thuật.

Giselle buồn cười, lại nhớ tới bức phù điêu người cá ở phòng tắm huynh trưởng, nhớ tới con ma Amon trong ấm trà nên đề nghị: “Em thấy anh nên ếm bùa bịt hết các giác quan của ông ấy cho rồi.”

Tách trà trên tay Irish Irwin run lên, ông ta vội xua tay với Giselle nhưng không dám phát ra âm thanh nữa. Ryu-chan pha xong trà, đưa tách sang cho cô: “Không sao, chúng không thể tiết lộ bí mật của gia chủ đâu.”

Nói vậy có nghĩa là đã ếm bùa lên bức tranh và con ma Jack The Joker rồi. 

Mùi hoa cúc, hoa oải hương và hoa hồng là nồng đậm nhất, Giselle uống một hơi tách trà của mình, lặng người cảm nhận dư vị ấm nóng trong dạ dày từ từ lan ra toàn thân. Nó xua đuổi đi cái dư âm lạnh lẽo mà giám ngục để lại, hàn gắn chút ít vết thương vì Crucio và trong một chốc, Giselle bỗng bớt khổ sở hơn vì cái c.h.ế.t của ba má.

“好茶!” (Hǎo chá)

“Mừng vì em thích nó,” chúng cùng đặt tách trà xuống.

------

Lời tác giả: Mình đổi xưng hô sang anh-em nhen, gặp mặt trực tiếp rồi Ryu-chan lớn hơn Selly.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.