Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 200: Lễ Tình Nhân Năm 5

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:39

Niềm vui vì có người bạn tâm giao ở sát gần mình đến vậy đã làm vực dậy tinh thần Giselle đôi chút. Sang tháng 2, tòa lâu đài được đám quỷ lùn giám thị trang trí bằng những chiếc nơ bướm, sợi ren tua rua màu hồng phấn, mấy con tiên nhí giả làm thiên thần vờn trên đầu đám học trò trên khắp các hành lang, và sảnh đường thì ngập tràn các loài hoa tươi thơm ngào ngạt. Dường như mỗi năm khả năng thích ứng với lễ hội của đám quỷ lùn lại được nâng cấp lên, không chỉ điểm tô thêm màu sắc cho từng ô gạch xám xịt ủ dột mà chúng còn có trò mỗi con cài thêm một bông hoa tulip trắng hồng trên n.g.ự.c áo. Nhìn hệt như đám quỷ lùn được người ta thuê tung bông trong các đám cưới phù thủy.

Thật khó để mà tập trung học hành giữa bầu không khí xốn xang như vậy. Và càng khó để Giselle tàng hình trong mắt học sinh toàn trường khi mà tờ The Midnight Murmur tiếp tục làm đúng chức năng của mình: Kể lại drama tình ái chấn động dẫn phát cuộc chiến trong lớp học Bùa chú năm ngoái. Dĩ nhiên sau một năm thì câu chuyện đã bị tam sao thất bản tới tận đẩu tận đâu rồi, đến cả người trong cuộc là Giselle khi đọc đến cũng không hiểu ra làm sao. 

“Slytherin và Gryffindor lao vào vật lộn cào cấu, đến cuối cùng cả hai đều phải nằm ở bệnh xá nửa tháng để chữa trị tổn thương tinh thần. Trong thời gian ở bệnh xá vậy mà hai người phát triển được mối cảm thông lẫn nhau, cảm thấy mình bị cô nàng dắt mũi nên sau khi xuất viện đã tự động lui binh. Chàng trai Gryffindor giờ đang vô cùng hạnh phúc bên nàng thơ Ravenclaw mới, còn bản tính của cô nàng Gryffindor vẫn không đổi, nghe đâu một anh chàng Hufflepuff năm 6 nào đó vừa bị bỏ bùa.”

Vầy mà cũng viết ra được nữa?!

Nhưng thế mà lại làm Veronica Girard tìm đến Giselle. Cô nàng hẹn gặp cô ở Nhà thuyền nhìn ra Hồ Đen vào buổi chiều thứ sáu, mai là Valentine rồi. Khi Giselle thủng thẳng bước xuống cả trăm bậc thang để xuống Nhà thuyền, cô gái đã đứng chờ sẵn. Hoàng hôn nhuốm lên mái tóc đỏ tinh nghịch, thả bóng người thiếu nữ mộng ảo in lên mặt hồ, cái dáng dong dỏng cao của cô nàng như một nét chấm phá mà người họa sĩ điểm tô thêm cho khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, làm cho bức tranh mặt trời khuất lặn nơi ranh giới giữa nước hồ và mây ngàn thêm phần sống động.

Veronica Girard hay cười, đuôi mắt cong cong như mang cả tiết trời mùa hè vào nụ cười của mình, quả là Nữ thần Mùa hè danh xứng với thực.

Cô nàng đang đứng ngắm mặt Hồ Đen gợn sóng, nghe tiếng bước chân thì mỉm cười quay lại. “Chào em Gibson.”

“Chào chị Veronica...”

“...Vera.”

“À chị Vera, gọi em là Selly đi ạ. Chị hẹn em ra đây có việc gì không?”

“Tụi nó đồn cũng có một phần đúng, đúng là em hay giả ngốc thật.”

Giselle quê độ. “Nếu chị hỏi em chuyện tờ The Midnight Murmur đăng thì đừng tin, tờ đó toàn đăng bậy đăng bạ.”

Đối diện mỉm cười, nheo mắt nhìn cô: “Học gần hết một năm ở Hogwarts rồi, chị biết tờ báo đó thế nào chứ. Nhưng chị cũng biết rằng,” cô nàng nhẹ giọng, “Matt vẫn luôn có tình cảm đặc biệt với em.”

“Chị đừng hiểu lầm, Matt chỉ có bạn thân khác giới là em với Ive thôi, nên đôi khi chúng em thân thiết quá.”

“Chị không hiểu lầm gì cả. Matt với Ive là bạn thân, đúng, nhưng với em, Matt luôn có một tình cảm đặc biệt. Chị đã nhận thấy điều đó ngay từ khi nhìn thấy em đứng cạnh cậu ấy ở Koldovstoretz rồi.”

Giselle im lặng, trực giác của nữ giới thật đáng sợ, mà còn là nữ phù thủy mang dòng m.á.u Veela nữa chứ.

“Nhưng chị ở Hogwarts cũng biết rồi đó, em với cậu ấy là không thể nào.”

Đôi mắt xanh dương của Veronica nhìn vào ai cũng như mang đến một dòng suối thư thái mát lạnh. Khi đôi mắt đó nhìn thẳng vào Giselle dưới ánh tà dương nơi Hồ Đen trải rộng, cô không khỏi thầm cộng thêm 1 điểm vào thước đo nhan sắc cho cô nàng. Bảo sao từ Durmstrang đến Hogwarts, Veronica đi đến đâu cũng có một dàn fan hâm mộ theo sau. 

“Em có biết vì sao chị năm 6 rồi mà vẫn muốn chuyển đến Hogwarts không?” Cô gái thôi không đối mặt với Giselle nữa, quay người nhìn ra mặt Hồ Đen ươm vàng bởi tà dương.

Rõ ràng câu hỏi này không chờ trả lời, cô im lặng lắng nghe.

“Durmstrang là trường tốt, nhưng không tốt với người không đam mê nghệ thuật hắc ám. Sau sự cố ở Koldovstoretz, gia đình chị đã nhận thấy những chuyển động ngầm rất đáng quan ngại, Durmstrang không còn là nơi thân thiện với các gia tộc xám như Girard nữa.”

Hóa ra Girard là gia tộc trung lập. Cũng phải thôi, cô nàng có chơi với đám rắn nhưng vibe không giống, có lẽ chọn vào Ravenclaw cũng là vì vậy.

Nhưng như vậy thì vấn đề là: “Vậy... vậy chị và Matt, chẳng khác nào tuyên bố Girard đã chọn phe rồi sao?”

Những giọt nắng cuối cùng của ngày lưu luyến trên đôi má hây hây của người thiếu nữ khi cô thở ra câu nói đầy triết lý: 

“Không ai đứng ở vùng xám mãi được cả. Chị lớn lên với sự chở che của gia đình, luôn được dạy phải biết dựa bên này nhờ bên kia, không thể làm phật lòng ai. Đó là truyền thống của họ nữ tiên Escoffier rồi. Nhưng chị không muốn đến đời mình cũng như vậy, gặp người trước mặt thì tay bắt mặt mừng, nhưng sau lưng thì khinh bỉ Girard vì chân đạp hai thuyền.”

Cô gái à, chân đạp hai thuyền không phải dùng như vậy...

Nhưng có người chỉ muốn ở vùng xám như Giselle thì cũng có người muốn đứng hẳn sang một bên như Girard...

Thứ bảy 14/2 là một ngày nắng đẹp, đám học trò bước vào Đại Sảnh Đường ngập tràn hoa cùng mùi socola thơm ngào ngạt. Mấy đứa có đôi có cặp không ngại ôm ấp nhau giữa bàn dân thiên hạ, còn đám độc thân thì cũng vui vẻ chịu đựng, còn thuận miệng bàn luận rôm rả về tin tức yêu đương mà tờ The Midnight Murmur thu thập được. 

Không khí tình yêu tuổi học trò ai cũng thích, ngoại trừ mấy đứa đầu đất chưa chịu lớn như Nol. Nó cứ càu nhàu tại sao phải tặng hoa tặng socola cho nhau làm gì, rồi lại lớn tiếng than thở ôi người ta chế ra cái ngày phiền phức này để làm gì.

Nhất là khi nó thấy bưu cú gửi hoa và socola cho Ive, mà lại đến có đến ba người tặng mới ác, cô bé chẳng biết là ai nhưng cũng vui vẻ mở socola ra ăn cùng đám bạn. Rồi lại nhìn thấy thằng nhóc Theo hí hửng chạy lại tặng socola cho chị Selly của nó, còn tự hào khoe là socola Bỉ nổi tiếng mà nó mua trong chuyến du lịch cùng gia đình hồi Giáng Sinh. 

Mở hộp socola chia cho đám bạn, Giselle véo má thằng nhóc:

“Em không tặng socola cho bạn gái mà tặng cho chị làm gì!”

Nhóc Theo nháy mắt tinh nghịch: “Thì chị Selly là người iêu của em mà...”

“Nói bậy nói bạ!” Cô xoa lấy mái tóc vàng xoăn của Theo, chất tóc mềm nhưng lại bù xù giống tóc Matt, bị xoa vài cái là thành cái ổ rơm ổ gà luôn.

“Haizzz phải mà anh với chú mày có được cái miệng dẻo dẹo như nhóc Theo là có bạn gái lâu rồi,” anh Eli thở dài đánh thượt, nhưng tốc độ tiêu diệt socola của anh cũng có kém ai.

“Nè đừng quơ đũa cả nắm chứ!” Nol trợn mắt, “Anh là không kiếm được bạn gái, còn em là lựa chọn độc thân. Chúng ta không cùng đẳng cấp.”

Phụt... Ai đang ăn uống gì cũng mắc nghẹn hết trong cổ họng.

“Tụi tớ thông cảm cho cậu Nol à,” Fitz vỗ vai Nol ra chiều cảm thông cho thằng bạn dữ lắm. Nhưng tóc nâu bực bội đẩy tay bạn ra:

“Ai cần mấy cậu thông cảm. Tớ nói thật mà mấy cậu không tin.”

Linda uống mấy ngụm nước ép rau diếp thông cổ rồi cười nhạt: “Như cậu nói là nếu cậu không chọn độc thân thì cậu đã có bạn gái rồi à?”

“Tất nhiên rồi!” Nol ưỡn ngực.

“Vậy cậu nói đi bạn gái cậu là ai?”

“Ý là các cậu không tin tớ có thể có bạn gái phải không?” Mái tóc nâu xù lên, “Mấy cậu cứ chống mắt mà coi!” Rồi đập bàn bỏ ra khỏi sảnh đường.

“Tớ nghĩ Nol giận rồi,” Douglas ngó mái tóc nâu đi xa dần mà thì thầm lo lắng.

“Xùy giận gì chứ, Nol bốc phét rồi tự quê độ thôi,” anh Eli bĩu môi, “Năm 5 rồi mà cứ như trẻ con.”

Không biết Nol làm sao để có bạn gái chứ tin Matt với Veronica chính thức trở thành một đôi đã bị tờ The Midnight Murmur lan truyền nhanh hơn tên lửa trong số ra tối hôm đó. Tờ báo còn tỏ vẻ nghi ngại khuyên đội Quidditch Gryffindor nên tranh thủ thời gian tuyển mộ tầm thủ mới, mà nếu là nữ thì càng tốt vì sẽ không bị nhan sắc của tầm thủ Ravenclaw ếm bùa mờ mắt. Điều này làm nhóc Theo phật ý hết sức, nó quăng tờ báo chẳng thèm đọc nữa, vì theo nó vị trí tầm thủ kế nhiệm Matt đã là của nó, tuyển nữ cái gì chứ.

Trong khi đó, khi Von bước vào Phòng Yêu Cầu quen thuộc thì đã thấy Giselle đang uống socola sữa vừa đọc cuốn “Các thành tựu của Giả kim thuật phương Tây” mà giáo sư Khan ký duyệt cho cô mượn từ thư viện giới hạn.

Mái tóc mây bồng bềnh xõa dài đến tận lưng, cô chăm chú đọc đến độ có người tiến vào mà không hay biết, hai chân mày hơi nhíu nhẹ. Sắc đỏ của chiếc áo Gryffindor làm da cô trông càng nhợt nhạt hơn, hai má hõm sâu nhìn mà đau lòng.

Đang chăm chú đọc Giselle bỗng thấy nệm ghế bên cạnh chùng xuống, đưa mắt lên là nhìn đến mái tóc chói lòa. Cô bỗng nhiên có cái xúc động muốn sờ vào tóc Von. Thế là cô đặt sách xuống bàn, tự nhiên nhích sát gần rồi đưa cả hai tay lên luồng vào mái tóc ấy.

Cứng, lạnh và sờ chẳng đã tay chút nào. Không được một góc tóc của nhóc Theo nữa.

Cái bĩu môi chê bai của cô làm chủ nhân mái tóc nhướng mày lên: “Sao, cậu không ưng ư?”

“Không ưng!”

“Giờ cậu ưng hay không ưng cũng chẳng còn lựa chọn nữa.”

Von ôm lấy cô ngã người xuống sofa, để cô tì lên n.g.ự.c cậu tiếp tục nghịch tóc mình. 

“Đồ Slytherin khoe mẽ!”

Hứng thú của Giselle xẹp xuống nhanh, cô để tay xuống nằm lên n.g.ự.c cậu, cho phép vòng tay cậu ôm chặt lấy mình vào lòng. Ngửi thấy mùi bạc hà thanh mát tràn ngập trong không khí, thần ngủ biến mất bấy lâu bắt đầu xuất hiện. Bờ n.g.ự.c Von rắn chắc quá, vòng tay cậu vững chãi quá, cô thấy mình như một đứa trẻ nhỏ an toàn được cậu nâng niu giữ gìn trong lòng.

Thật kỳ lạ, trong khi cô mới là người lớn tuổi hơn ở đây. Trong khi chỉ mấy năm trước cô còn xem người trước mắt chỉ là đứa nít ranh miệng còn hôi sữa.

Vậy mà giờ đây chính cô lại dần thiếp đi trong vòng tay ấy, lại cảm thấy cả thế giới ngoài kia đầy bão tố, chỉ có trong lòng cậu là yên bình.

“Chuyện lần trước cậu còn giận tớ không?”

“Còn! Rất nhiều!” Mấy ngày đầu nghỉ Giáng Sinh cô vẫn còn đau đớn lắm, nhưng nỗi đau cũng có cân đo đong đếm, so với đớn đau khi ba má c.h.ế.t đi, anh em chia lìa hay cái đau cắt da cắt thịt của Lời nguyền Tra tấn thì cái đau Von gây ra hóa ra cũng không âm ỉ đến vậy.

Thấy cô chuẩn bị ngủ mất, cậu lay lay: “Này đừng ngủ chứ. Cậu chưa nhận quà của tớ mà. Còn ăn socola nữa.”

“Socola gì chứ? Hôm nay tớ ăn socola đến no rồi,” cô mơ màng.

Nghe thế cậu bật ngồi dậy, xốc cô dậy luôn, một bên ôm cô ngồi trên đùi một bên bóc hộp socola có nhãn hiệu là Lunétoile, bao bì màu nâu đen với nhiều ngôi sao bay qua lượn lại. Nếu xét về bao bì phép thuật thì tính ra bao bì của hãng này khá là đơn giản.

“Mấy loại socola đó sao so được với của tớ. Hừm năm sau tớ phải tặng cậu từ sáng sớm chứ không thể để cậu ăn socola của đám nhóc đó được.”

Rồi Von bẻ từng phong nhỏ ra đưa cho Giselle trong khi vẫn bế cô ngồi như vậy, Giselle kháng nghị: “Bỏ tớ ra tớ tự ăn được! Tớ không phải là con nít.”

“Cậu không phải là con nít nhưng cậu suốt ngày cứ bỏ bữa. Xem cậu gầy hóp đi rồi này,” rồi bàn tay đang ôm eo bỗng luồng vào trong áo len, chạm lấy xương sườn của Giselle, “Ôm chẳng đã gì cả...”

Nhưng cả người cô đã căng cứng, ký ức về đêm hôm đó cũng ở căn phòng này tràn về, chỉ mới 2 tháng trước chứ mấy...

Thấy mặt cô càng tái hơn, lại cứng đờ không dám động đậy, ký ức hai người giao thoa, tay cậu thôi không chạm vào da thịt cô nữa, lại đưa tới từng miếng socola bẻ nhỏ rồi nhìn cô chầm chậm ăn hết.

Xong cậu trai lấy từ đâu ra một cái hộp nhung xanh hình trái tim...

Hình trái tim???

Giờ đến lượt cô chê bai, đúng như anh Hai nói thẩm mỹ của tên nhóc này không được mà. Thời giờ tặng đồ 14/2 mà còn phải dùng hộp trái tim nữa...

Lại thấy vẻ chê bai sinh động trên mặt cô, Von bật cười: “Lại không ưng à?”

“Không ưng! Quê c.h.ế.t đi được!” 

Khóe môi cô vểnh lên là cậu chộp tới, hôn chụt lên đó: “Vậy là tụi nó gạt tớ, Eddy bảo nữ sinh tầm tuổi này thích đồ trái tim cẩm hường lắm...”

Nhưng cái hộp trên tay cậu là trái tim màu xanh sẫm tối thui tối hù mà cậu Montgomery...

Von mở nắp hộp ra: “Selly tặng cậu lễ tình nhân.” Đó là hai chiếc mặt dây chuyền locket cùng một sợi dây chuyền bạc đơn giản hệt như sợi dây chuyền lồng chiếc nhẫn của Von mà cô đang đeo giữa ngực.

Hai mặt locket đều có hình ovan bạc, một cái ở giữa chạm khắc nổi hình con sư tử Gryffindor đang ôm lấy một viên ngọc đỏ, cái còn lại thì là hình con rắn bạc chạm khắc uốn vòng quanh một viên ngọc xanh. 

“Đẹp quá,” Giselle tròn xoe mắt, cầm lấy mặt locket ngọc đỏ, bấm vào cái gờ bên cạnh trái thì locket bật mở ra, một nửa trái tim đang để hình chụp hai đứa ở thư viện, nửa bên kia thì khắc con số “7:7 7.7.1999”.

Thấy cô gái mân mê mặt locket thích thú không nỡ rời tay, cậu trai hớn hở nhủ thầm sau này tự mình chọn quà là được không cần hỏi ý kiến thằng nào. “Để tớ đeo vào cho cậu,” rồi cậu đưa tay ra sau cổ cô, nhẹ tháo khớp sợi dây chuyền.

Sau khi lồng thêm mặt locket vào cạnh chiếc nhẫn M thừa kế của mình, cậu đeo lại cho cô. Tự đắc biết bao khi trên người cô đeo toàn là đồ của cậu.

“Cái này để tớ đeo cho cậu.” 

Giselle cũng lấy mặt locket Slytherin treo vào sợi dây chuyền trơn trong hộp, sau đó rướn người luồng tay ra sau cổ Von cài khóa. Nhưng cô không quen thuộc mấy khóa đồ này, loay hoay một hồi chưa cài được, trong khi trước mặt thì cậu trai cứ cố tình đùa giỡn, thả rơi những chiếc hôn khắp má mũi môi.

Đến khi cô cài được khóa cũng là lúc môi cậu chính thức xâm lấn môi cô, chúng trao cho nhau chiếc hôn dịu êm. Lần này Von không ép buộc nữa, cậu nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô mút máp, đến khi thả ra thì thì thầm bên tai:

“Chúng ta đã đeo dây ràng buộc lẫn nhau rồi...”

Thật vậy chăng, có phải chúng sẽ mãi chẳng chia lìa chăng?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.