Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 202: Câu Lạc Bộ Quỷ Đàm

Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:22

Vài ngày sau đó, khi Giselle đang chong đèn trong thư viện, Ive quăng mình xuống cái ghế bên cạnh thở dài: “Không tìm thấy, vẫn không tìm thấy.”

“Cậu tìm cái gì vậy Ive?”

“Tớ tìm phản nguyền của Sectumsempra,” tông giọng cô bé trầm xuống, buồn bã nói, “Tớ sợ sau này có gì xảy ra, tụi mình đụng độ đám rắn bị dính Sectumsempra thì phải làm sao.”

Sau lần Nol để lại vết sẹo vĩnh viễn trên cổ một thằng Fernandes, rồi sau kỳ nghỉ Giáng Sinh, tụi học trò bắt đầu kháo nhau rằng chuyện đám rắn trở thành lứa Sứ giả Thần c.h.ế.t mới chỉ còn là vấn đề thời gian. Hoặc nếu không làm Sứ giả Thần c.h.ế.t chúng cũng trở thành mấy tay phù thủy thuần huyết cực đoan. Dĩ nhiên bọn học sinh chỉ dám thì thầm với nhau vì cứ cách chục ngày lại có đứa nào đó bị thương phải vào bệnh xá. Nạn nhân không chỉ là gốc Muggle hay con lai, đến cả mấy đứa nhỏ Slytherin hiền hiền gia đình không có thế lực cũng trở thành con mồi. Mà chẳng bao giờ chúng nó dám khai ra thủ phạm là ai, còn giám thị cũng chẳng bao giờ bắt được tại trận.

Nghe nói quan hệ giữa đám rắn và giáo sư Morton ngày càng căng thẳng, giờ đây chúng dám bật lại cả chủ nhiệm nhà nhờ có Steffensen cha chống lưng. Tụi học trò còn đồn đại rằng đám rắn đang đi đầu vận động kêu gọi đổi chủ nhiệm nhà, nhưng vài đứa tỉnh táo phản bác là giáo sư Steffensen chỉ đến Hogwarts thỉnh giảng, ông ta vẫn là nhân viên cơ hữu của Bộ Pháp thuật, không thể thay giáo sư Morton làm chủ nhiệm nhà Slytherin được.

Sau vấn đề chọn phe thì dĩ nhiên sẽ là vấn đề khi nào hai phe va chạm.

Với số sách mà Giselle đã đọc được, cô cũng không tìm thấy cách hóa giải Sectumsempra nào cả. Thậm chí lời nguyền Sectumsempra đó chỉ xuất hiện trong cuốn sách về nghệ thuật hắc ám nằm tít sâu trong khu vực giới hạn, mà một đêm năm 4 cô lẻn vào đọc trộm mới biết được, còn bình thường bà Todd không bao giờ cho mượn quyển đó.

“Còn chỗ nào cậu chưa tìm không, để tớ tìm phụ cho?” Cô hỏi.

Ive thở hắt ra: “Khu vực giới hạn.”

“Không, trong đó cũng không có đâu,” cô đáp, “Tớ đọc hết mấy cuốn về nghệ thuật hắc ám trong đó rồi.”

Nghe vậy Ive tròn mắt: “Cậu đọc hết rồi á? Tớ thấy cậu có mượn nhiều sách trong khu giới hạn đâu? Mà mượn là mượn mấy cuốn giả kim với bùa chú thôi mà?”

Tại vì cô không muốn để lại lịch sử mượn sách cho thấy mình hứng thú với nghệ thuật hắc ám và huyết thuật, nên toàn lẻn vào đọc trộm.

Nhưng cô bạn cũng không muốn hỏi tới nữa, khi tụi nó ngày càng lớn lên, chúng nhận ra rằng nên chấp nhận ai cũng có bí mật riêng, giữ khoảng cách đôi khi mới là cách tốt nhất bảo vệ tình bạn.

“Nếu vậy thì chỉ còn thư viện của bà ma Sister Motta nữa thôi. Mà tớ cũng không đánh giá cao, tủ sách của bà ấy tạp nham lắm.”

Nhưng Giselle thì hứng thú, chỉ còn sách nơi đó là cô chưa chạm đến mà thôi. “Thì cứ thử tìm vậy, tớ có thể đi cùng cậu không? Bà ấy có cho người ngoài đọc không?”

Ive nhún vai: “Bà Motta thích ai thì sẽ cho vào, câu lạc bộ của bả mà.”

Vậy là 9 giờ tối thứ năm, cô cùng Ive lang thang xuống lối tầng hầm, đến trước căn phòng của cư dân ma lạnh ngắt mà tụi nhỏ đã đi lạc trong lúc tìm câu lạc bộ đấu tay đôi hồi năm 3. Hành lang này chạy song song với hành lang dẫn vào phòng sinh hoạt chung Slytherin và hành lang bỏ hoang nơi Matt Nol Eli bị sập bẫy cuối năm ngoái.

Đi từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc rè rè của ban nhạc bộ xương khô, một thứ âm nhạc chỉ hợp với Halloween lại được chơi mỗi tối ở nơi này. Bóng những con ma phát sáng vui vẻ bay ra bay vào, chỉ có con ma Peeves giờ này là đang phá phách đâu đó ở các tầng trên để giám thị có thêm việc mà làm cho khỏi ngủ gục.

Tụi nó răng va cầm cập cùng nhau chui qua đám ma đang khiêu vũ, con ma Hiệp sĩ Christian đêm nay không đấu kiếm nữa mà đang lảm nhảm gì đó với một ma nữ mất đầu. Ổng đứng đối diện với cái cần cổ trống huơ trống hoắc của bả, còn bả thì cầm đầu mình ngang eo đáp lại.

Chui qua sảnh căn phòng khiêu vũ là đến một cánh cửa hông dẫn vào một lối đi hẹp tối thui tối hù như vừa đặt chân xuống mộ địa. Mấy ngọn đuốc trên tường tỏa ra thứ sáng xanh lá hệt như ở phòng sinh hoạt chung nhà rắn, mà lửa xanh thì chỉ phụ gia ánh sáng chứ chẳng thêm được chút ấm áp nào.

“Nơi tầng hầm này như mê cung vậy,” Giselle làu bàu vì lạnh quá.

“Khu này toàn mấy con ma chứ có người nào chịu tới đâu,” Ive dẫn đường đáp. 

Đi thêm 50m là đến một cánh cửa gỗ sồi, bên trên có treo tấm biển hình bà nữ tu mập đang ôm một chồng sách to.

“Chỗ này cũng có biển hiệu nữa hả.”

“Suỵt,” Ive khẽ nói, “Cậu đừng nói thế với bà Motta, bà ấy chuộng hình thức lắm.” Rồi cô bé cầm cái nắm gõ cửa, gõ mạnh ba tiếng. Thế là nơi cái biển hiệu treo bên trên, khung sắt tạo hình bà nữ tu bắt đầu chuyển động, cái đầu của bà ta ngó xuống hai đứa nít qua hình chồng sách cao ngất, hỏi:

“Ai đó?”

“Câu lạc bộ quỷ đàm,” Ive đáp.

“Ta biết cô, còn quý cô Gryffindor kia lần đầu đến hả?”

“Vâng thưa bà Motta,” cô đáp.

Im lặng cỡ hai giây rồi hình nữ tu bằng sắt nói “vào đi” trước khi biến trở lại thành khung sắt bảng hiệu như cũ. Cánh cửa gỗ sồi cót két mở ra, một luồng khí ấm áp ùa tới, bao khắp người tụi nó, xua tan đi cái lạnh nhiễm đầy trên đoạn hành lang hẹp này.

Ánh sáng trong phòng ấm cúng, những ngọn nến bay lơ lửng trên trần hệt như ở sảnh đường bên trên, căn phòng rộng bằng phòng học với các giá sách chạy dọc bốn bức tường. Tuy không so được với Thư viện Hogwarts nhưng cũng bằng thư phòng của một gia đình nhiều thế hệ. 

Bà ma mập mạp đón nhận vẻ mặt ngưỡng mộ ngạc nhiên của vị khách lần đầu ghé đến, xong nói: “Bất ngờ quá phải không? Ai đến đây lần đầu cũng ngạc nhiên như trò vậy.”

Giselle không hề keo kiệt lời khen: “Tủ sách của bà Motta đúng là phong phú, hèn gì bà Todd thủ thư cũng khuyến nghị cháu xuống đây tìm đọc.”

“Tất nhiên, đây là công sức sưu tầm của cả kiếp ma của ta mà.” Bà chỉ Giselle ngồi xuống cái ghế cạnh bà, trong khi Ive đã tìm một quyển sách rồi ngồi xuống cái bàn một người trong góc phòng im lặng đọc. “Bà Todd chỉ cháu xuống đây tìm gì vậy?”

Cô giả vờ ngại ngùng: “Đương lúc cháu muốn tìm hiểu về các bảo vật của Rowena Ravenclaw ạ.”

Quả nhiên bà ma bật cười: “Lại nữa hả! Cứ vài năm lại có trò xuống đây hỏi ta. Mà không chỉ hỏi manh mối bảo vật của Ravenclaw không, cả Gryffindor Slytherin Hufflepuff đều muốn hỏi hết.”

Cô gái nhân loại cũng cười theo: “Thì bà Motta là một trong những vị ma kỳ cựu nhất ở Hogwarts mà. Chúng cháu muốn tìm bí mật của trường thì đều phải đến hỏi ý kiến của bà chứ.”

Ive ngồi đằng xa hơi ngẩng đầu giơ ngón cái lên với cô bạn.

Bà Motta cười lớn làm cần cổ ngấn mỡ của bà rung lên núc ních: “Cô bé làm ta nhớ đến một người bạn cũ, chỉ mấy chục năm trước thôi, hay xuống chỗ ta đọc sách lắm.”

Tiếng cười dần tan, lại là ánh mắt như nhìn thấy cố nhân: “Cô gái đó cũng xinh xắn dễ thương như trò vậy, nhưng cái đầu sắc bén lạ thường, thích tìm hiểu các loại bí thuật thất truyền phi chính thống. Và luôn đặt câu hỏi. Hỏi suốt.”

Giselle nhẹ thở ra, khẽ hỏi: “Bà Motta đang nói đến Sophia Liu ạ?”

“Phải, Liu,” bóng ma đứng dậy bay nhẹ quanh phòng sách, “Một cái họ hiếm khi xuất hiện ở Hogwarts.”

Định cãi là sao họ Liu lại hiếm được, dân gốc Hoa ở Anh đâu ít thì bà ma tiếp tục:

“Ta biết trò định nói gì. Nhưng trò không hiểu ý ta rồi. Liu không phải là họ hiếm trong cộng đồng phù thủy, nhưng ở Anh và khu vực Hogwarts tuyển sinh ít khi xuất hiện các phù thủy nhí mang độc họ này lắm. Nếu có là con lai đi nữa, thì chí ít đều mang họ kép với Liu.”

Giselle vẫn chưa hiểu hàm ý của câu chuyện này lắm.

“Các dòng họ phù thủy châu Âu lâu đời không thích kết hôn với sắc dân khác, mà nếu có thì phải mang họ của chúng hoặc họ kép, không đời nào các gia đình đó cho phép hậu duệ theo độc họ châu Á được.”

Giờ thì cô hiểu rồi. Chủng tộc thượng đẳng. Chú Chong hay nói phù thủy gốc Á còn bị kỳ thị rất nhiều, vì thế mà Phố Bát Giác ít khách hơn hẳn Hẻm Xẻo, nếu có thì đa phần là phù thủy lai, nhập cư, chứ đám thuần chủng ít khi chịu ghé đến. Mà cũng vì vậy Gringotts mới nhất quyết không chịu mở chi nhánh ở Phố Bát Giác vì xem đó là hành vi “hạ cấp”. Do đó bọn trẻ ở Phố Bát Giác đều kết hôn cùng người trong cộng đồng mình, nếu có bạn đời là phù thủy da trắng thì chỉ là gốc Muggle hoặc gia cảnh bình thường.

Còn đám phù thủy thuần huyết, như 31 Dòng Họ Cao Quý Châu Âu chỉ chọn thông hôn với nhau để duy trì dòng máu, vài trường hợp lấy người châu Á thì cũng phải theo họ châu Âu.

Nếu thế thì lại kỳ lạ. Sophia Liu là con lai, mẹ bà, hay bà ngoại m.á.u mủ của Giselle cũng là con lai (như trong mấy tấm hình cô thấy ở căn nhà cũ). Chỉ có bà cố ngoại và trên một đời nữa là châu Á rặc. Nhưng bốn người phụ nữ có hình ở nhà Liu, rõ ràng đều mang độc họ này thôi.

Lẽ nào... họ này theo chế độ mẫu hệ?

Một gia tộc mẫu hệ châu Á giữa lòng châu Âu thuần huyết thượng đẳng?

Nghe đã thấy sai sai rồi.

Không để Giselle kịp nghĩ thêm, bà Motta cứ thế kể tiếp: “Một trường hợp hiếm thấy nên ta cũng lưu ý một chút. Cô gái Liu đó đúng là một Ravenclaw điển hình, đứng đầu lứa học sinh năm đó lại có một bộ óc lập luận sắc bén. Bọn ta thường dành nhiều giờ ở đây hoặc trên Thư viện Hogwarts bàn luận về bất cứ chủ đề gì mà chúng ta đọc tới. À có cả giáo sư Khan của trò tham gia nữa.”

“Và Sophia Liu cũng tìm kiếm bảo vật Ravenclaw ạ?”

“Tìm, tất nhiên là tìm chứ. Không đứa học sinh Ravenclaw nào không muốn tìm kiếm vết tích để lại của Đại Phù Thủy Rowena Ravenclaw xuất chúng cả!”

Này thì Giselle đồng ý, bảo vật của bốn nhà sáng lập ai mà không muốn tìm chứ. Nhưng vấn đề là có tìm được hay không thôi.

Nói là thế nhưng bà cũng tự lắc đầu: “Một cách huyễn hoặc chúng ta tự đặt ra rồi tự cho rằng là đúng thôi. Chứ Quý Bà chỉ để lại duy nhất một chiếc Vương miện Ravenclaw mà thôi. Nhưng cuộc hành trình tìm kiếm tri thức bao la là chuyến hành hương có vô vàn sự bất biến, trò không thể đoán được mình sẽ gặp được những gì khi theo đuổi tri thức đâu...”

Sao Ravenclaw nào cũng thở ra những câu đầy triết lý nhân sinh thế này nhỉ.

“...Bảo vật Ravenclaw không tìm được, chứ bảo vật Slytherin thì chúng lại tìm thấy,” bà Motta thả ra một câu chấn động.

“Bảo... bảo vật Slytherin ạ?” Giselle lắp bắp, Ive ngồi đằng xa không giả vờ nghe lỏm nữa mà ngẩng đầu trợn mắt ngó lại.

Làn sương bạc cười phá lên đầy đắc chí, bay quanh căn phòng sách: “Bất ngờ quá phải không. Một hôm cô bé Liu đó đến nói với ta đã phát hiện ra rằng, lúc Hogwarts xây dựng lại hệ thống ống dẫn nước cũng là để tận dịp đẩy xác con Tử Xà của Slytherin ra Hồ Đen.”

"Người thừa kế Slytherin chính tông: Con Tử Xà sống trong đó, đã được người mở phòng chứa bí mật đầu tiên tha mạng, nhưng người mở ra thứ hai đã g.i.ế.c nó bằng một vũ khí không rõ. Xác con Tử Xà sau đó được cho là đã bị quẳng xuống Hồ Đen làm thức ăn cho các sinh vật trong đó."

Giselle cố tạo vẻ mặt ngạc nhiên nhưng trong lòng thì hơi thất vọng, cô biết thông tin này rồi. Tuy vậy Ive đột ngột la lên:

“Tử Xà á? Bà nói Tử Xà à bà Motta?”

“Đúng vậy,” con ma lượn tới chỗ của Ive như đang chờ cô bé phát hiện ra điều gì đó.

Nhưng điều gì là điều gì chớ?

“Tử Xà ở dưới đáy Hồ Đen?”

“Đúng vậy, đúng vậy,” con ma gật đầu lia lịa.

“Vô lý! Rất vô lý! Toàn thân con Tử Xà đều là độc, nếu xác nó nằm dưới Hồ Đen thì thành hồ c.h.ế.t lâu rồi, làm gì còn sinh vật sống nơi đó nữa.”

Bây giờ đến lượt cô kinh ngạc há hốc mồm.

“Vậy có nghĩa là...”

“...có nghĩa là dưới Hồ Đen có thứ gì đó có thể hấp thụ chất độc của con Tử Xà!”

Con ma nữ tu vỗ tay vui vẻ, bay qua lượn lại trên đầu tụi nó vô cùng thích chí. “Ta thích nói chuyện với các trò thông minh là vì vậy. Các trò lập luận tốt quá.”

“Vậy Sophia Liu xuống dưới Hồ Đen tìm kiếm ạ?” Cô vội vàng hỏi.

“Này thì ta không rõ, phạm vi của ta chỉ giới hạn ở Hogwarts thôi. Nhưng chín phần là thế đó, tên nhóc bạn trai của cô bé Liu thích mấy trò phiêu lưu mạo hiểm này lắm.”

Phải rồi ha, Sophia Liu có thể không thích bơi xuống tận tít Hồ Đen chứ Orson Kenworthy thì có thể lắm. Anh chàng Gryffindor đó tính tình chắc cũng như Matt Nol vậy.

Và nếu vậy thì khi Matt Nol nghe chuyện, tụi nó cũng sẽ chỉ có một phản ứng mà thôi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.