Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 203: Thứ Gì Đó Dưới Hồ Đen?
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:49
Trước khi Ive kịp kể lại cho hai thằng bạn sư tử nóng đầu về bất kỳ thứ gì đó đang nằm dưới đáy Hồ Đen làm tụi nó hứng thú, thì Giselle đã kịp chạy tới hỏi giáo sư Khan.
Giáo sư kể lại hồi ức năm nào bằng chất giọng mơ màng giống như một vị giáo sư Tiên tri cao thâm hơn là một giáo sư Số học chắc chắn.
“À phải, con Tử Xà dưới Hồ Đen. Khi đó là tôi đã tính ra ngày sửa chữa đường ống Hogwarts trùng với thời gian Tam Tinh Giao Hội (*), nhất định phải có sự kiện phép thuật chấn động xảy ra trong thời gian này. Còn Sophia thì nói gì đó về số 4, rồi bảo là có liên quan đến cái c.h.ế.t hoặc tử thần. Hệ thống ống nước Hogwarts dù bị phản đối là sản phẩm Muggle nhưng thực chất lại là một ma pháp trận phức tạp, vừa làm củng cố năng lượng ma pháp cơ sở cho Hogwarts nhưng cũng qua đó che dấu đi nhiều thứ.”
Che dấu đi nhiều thứ.
Thật vi diệu.
“Rồi Orson chẳng hiểu sao biết được sự tồn tại của con Tử Xà trong Hầm chứa Bí mật, lại thêm lúc đó câu lạc bộ của mấy trò nhà Slytherin cuối cùng cũng tìm được cách mở ra căn hầm đó. Và nó trống trơn. Thế là Sophia kết luận rằng con Tử Xà đã được đưa ra bằng đường ống nước.”
Hai vết chân chim lộ rõ trên đuôi mắt khi giáo sư mỉm cười nhớ lại:
“Giai đoạn đó thật thú vị. Chúng tôi cũng ngày ngày cùng nhau đi học đi sảnh đường, lo bài tập bài luận mà các giáo sư giao cho, nhưng cũng một bên âm thầm điều tra bí ẩn, cảm thấy mình giấu diếm toàn trường một bí mật kinh khủng lắm. Tiếc là cuộc vui nào rồi cũng chóng tàn.”
Cuộc vui nào rồi cũng có lúc phải tàn.
Đó có thể là câu cảm khái của người đã bước sang sườn dốc bên kia cuộc đời như giáo sư Khan, nhưng sao mà Giselle cũng cảm thấy, thời điểm câu nói này ứng nghiệm lên mình không còn xa nữa.
Nếu ngồi đây mãi chắc nhân cách tuổi già trỗi dậy, cô với giáo sư lại thành hai người bạn vong niên tâm sự với nhau mất.
“Thưa giáo sư, vậy cô có cùng Sophia Liu xuống Hồ Đen tìm kiếm không?”
“Ồ không đâu, Ravenclaw thích tìm hiểu bí mật và kiến thức của người xưa để lại, chứ không thích mạo hiểm rủi ro đâu. Chúng ta đều chỉ có một mạng sống, người khôn ngoan là người biết bảo vệ nó bằng mọi cách.”
“Em ước gì hai thằng bạn em cũng nghe được những lời này,” cô cười méo xệch.
Giáo sư Khan bật cười lớn, phải uống nửa tách trà hoa hồng ngọt xong mới tiếp: “Orson đã mạo hiểm lặn xuống Hồ Đen. Ở dưới đó có gì tôi không rành, cậu ấy không chịu kể lại với Sophia nữa là. Nhưng cậu ấy đem về vài vết thương nặng và một loại vật liệu cũng nặng không kém.”
“Một loại vật liệu ạ?” Giselle tưởng mình nghe nhầm.
“Phải, một thứ vật chất kỳ lạ. Nhưng đó là tất cả những gì tôi biết, tôi không hứng thú lắm với chúng bằng các con số đâu.”
Đúng là không nên đòi hỏi người khác có thể giải đáp hết mọi thắc mắc của mình. Nhưng nhiêu đây thông tin là quá đủ cho một buổi thu hoạch phong phú rồi.
Giselle trao đổi thêm với giáo sư về một vài vấn đề Số học khác. Dù số học huyền bí có rất ít điểm giao thoa với toán học Muggle, nhưng giáo sư Khan trái lại lại rất hứng thú với lĩnh vực kiến thức này. Khi biết ba Giselle là giáo sư vật lý, bà thường đặt những câu hỏi lạ như năng lượng phép thuật có tuân theo nguyên tắc cấu tạo nguyên tử hay không. Đôi lần cô nghĩ mình nên đem tặng cho bà giáo mấy cuốn giáo khoa vật lý tiểu học của mình sau kỳ nghỉ hè.
Nhưng đó đều là suy nghĩ trước Giáng Sinh. Giờ đây cô còn chẳng có nhà để về nữa là.
Đến khi Giselle chào giáo sư ra về, khi chuẩn bị vặn tay nắm cửa, giọng nói khẽ khàng của bà giáo vọng đến từ đằng sau:
“Trò Selly ạ, trò rất giống mẹ trò, còn cậu bạn Gryffindor của trò cũng không khác Orson. Tôi nghĩ trò biết tình trạng của Sophia thế nào sau khi Orson c.h.ế.t đi. Vậy nên đừng để bi kịch đó tái diễn một lần nữa, nếu có thể thì đừng bao giờ mạo hiểm, hãy trân trọng mạng sống.”
Cô như tháo chạy khỏi văn phòng của giáo sư số học...
Thông tin từ cô Kenworthy cũng không khó thu thập. Giselle dần nhận ra cô kế thừa gia tài của người mẹ m.á.u mủ nhiều hơn là chính cô tưởng. Một gương mặt tương tự đến 60-70% và những mối quan hệ tốt đẹp mà bà đã gây dựng được thuở còn đi học. Giờ đây những người đó đang đối xử với cô như con gái của người bạn cũ, một người bạn thân đã từng cùng họ vui bước khắp mọi hành lang ngõ ngách ở ngôi trường này. Ngoại trừ việc họ cũng không biết gì về cha cô hơn cô cả.
Và hơn hết, như những gì cô nghe kể được thì việc Sophia Liu ở cùng một người khác sau cái c.h.ế.t của Little Panda còn thấp hơn việc Nol và Steffensen con có thể vỗ vai ôm hôn hô “bạn tôi” vậy.
“Tôi không biết về vật liệu gì như trò nói cả,” giáo sư Kenworthy ngồi trong văn phòng treo những bức tranh phong cảnh thiên nhiên châu Phi mà nghĩ ngợi, “Lúc đó tôi vẫn còn theo học ở Uagadou. Nhưng nếu trò dùng từ “vật liệu kỳ lạ” thì tôi biết anh tôi sau này sở hữu một thứ vũ khí kỳ lạ.”
Từ vật liệu đi đến vũ khí sao.
“Vũ khí à thưa giáo sư? Vũ khí để làm gì vậy?”
Hỏi xong câu này Giselle cũng tự thấy mình ngớ ngẩn. Dạo gần đây cô phát hiện mình ngáo ngơ hơi nhiều, từ vụ con Tử Xà dưới Hồ Đen rồi đến vũ khí, có lẽ nào tác dụng phụ của việc mất ngủ đây sao.
“Vũ khí... đương nhiên là để chiến đấu rồi. Anh Orson đã dùng thứ vũ khí đó đánh bại rất nhiều Sứ giả Thần chết, anh trở thành người quan trọng trong lực lượng chống Morgenstern cũng là vì vậy. Mà trong lần đụng độ cuối cùng, khi anh đối diện trực tiếp Morgenstern, anh cũng làm bị thương ông ta bằng thứ vũ khí đó, trước khi...”
Trước khi bị Morgenstern g.i.ế.c chết.
“Em, em đã nghĩ vũ khí của phù thủy là đũa phép chứ?”
“Bộ não trò đang bị tiêu chuẩn thực hành phép thuật hiện đại cầm tù đấy. Đũa phép là vật dụng ma pháp quan trọng với phù thủy chúng ta, nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể sử dụng phép thuật không có đũa phép. Về điểm này tôi có thể tự tin rằng Uagadou làm tốt hơn Hogwarts nhiều. Chúng tôi được tiếp xúc với niệm phép không đũa phép từ sớm, nhưng dĩ nhiên, qua thời gian Uagadou rồi cũng nhận thấy ưu điểm của đũa phép.”
Hừm, mấy đứa Uagadou hồi ở Koldovstoretz cũng không có gì đặc biệt, chị Nakimera Okello cũng toàn dùng đũa phép đấy chứ, ít khi thấy họ không dùng đũa lắm.
“Còn anh Orson, vũ khí của anh là một thanh d.a.o găm phép thuật vô cùng kỳ diệu, có thể kích phát ra trường năng lượng dài đến 1m, tác dụng như bùa Diffindo nhưng vết thương lại kèm thêm một loại độc tố ăn mòn. Orson đặt tên nó là Frostveil, anh khoe là nhờ yêu tinh rèn nó như thanh gươm Gryffindor vậy - một thanh đao của riêng Orson.”
Vật liệu dưới Hồ Đen, được yêu tinh rèn thành vũ khí phép thuật, sát thương ăn mòn, đủ sức đối kháng với Morgenstern.
“Vậy giờ thanh Frostveil đó đâu rồi thưa giáo sư? Cô có giữ không ạ?”
Cô vội hỏi nhưng đáp lại chỉ là một cái lắc đầu.
“Anh Orson để lại nó cho chị Sophia rồi trò Gibson ạ. Gần 20 năm qua tôi còn chưa thấy lại nó.”
Di vật của Sophia... Ở đâu nhỉ, có phải chú Chong giữ không. Cô cũng không biết gì hơn, cô vẫn chưa đi vào hầm chứa cá nhân của chú ở Runeswiz mà. Cô không muốn động vào bất kỳ tài sản gì trong đó, nhưng nếu có thanh Frostveil ở đó thì sao.
Dù vậy, nhiêu đó thông tin là đủ để Matt Nol bỏ O.W.L ra sau đầu mà lao vào tìm kiếm cơ hội lẻn xuống Hồ Đen. Lần này Ive cũng ủng hộ hai đứa nó, cô bé cho là tỷ lệ mạo hiểm của phi vụ này không cao vì đã có người thực hành mẫu trước rồi.
Nỗ lực khuyên ngăn của Giselle cũng mờ nhạt. Cô chỉ nhắc tụi nó là có một con Tử Xà đầy chất độc nằm c.h.ế.t ở đó không biết bao nhiêu năm, chất độc ô nhiễm vùng nước tới mức độ nào không rõ. Và ngoài con mực khổng lồ ra, dưới Hồ Đen có cư dân thủy quái nào sinh sống không ai biết được.
Hơn hết, làm phép trong môi trường nước khác hoàn toàn trên cạn.
Cuối cùng Matt Nol cũng chịu thỏa hiệp đôi chút, tụi nó dời kế hoạch thám hiểm đáy hồ sang sau kỳ thi O.W.L để Ive có thể giúp tụi nó nghiên cứu xem thứ gì sống ở dưới Hồ Đen và cùng Giselle tìm bùa chú phản ứng. Còn việc lặn nước, tụi nó đã tìm thấy ít nhất hai cách: cỏ mang cá Gillyweed và bùa đầu bong bóng. Cả hai cách này dĩ nhiên đều phải biết bơi, trong khi hai cô gái hoàn toàn là vịt cạn.
Lại tiếp, vấn đề không chỉ là O.W.L được tổ chức sớm hơn kỳ thi cuối năm bình thường (vào hai tuần cuối tháng 5 chứ không phải tuần đầu tháng 6); cũng không chỉ là phi vụ lặn nước chơi với rắn; mà còn là một thông tin chấn động khác mới xuất hiện trên bảng thông báo của các Nhà:
Dạ Tiệc Cuối Năm sẽ được tổ chức vào tối 10/6 dành riêng cho học sinh năm 5 và năm 7 như một buổi lễ mừng tốt nghiệp sau hai kỳ thi O.W.L và N.E.W.T. Mỗi học sinh cần đi cùng một bạn nhảy.
Lại là tiệc khiêu vũ.
Tại sao dân châu Âu thích mấy bữa tiệc khiêu vũ vậy.
Tại sao Hogwarts lại đi theo con đường tiệc tùng giống Koldovstoretz vậy.
Tại sao mình đã cố tránh rồi vẫn bị khiêu vũ dí vậy.
Phản ứng hào hứng trông mong phủ qua hầu hết những đứa năm 5 và năm 7, trong khi toàn bộ những đứa năm 6 đều tỏ vẻ chán chường, kêu ca rằng cô Hiệu trưởng bất công. Vì năm trước chúng nó cũng thi O.W.L nhưng đâu có được tổ chức dạ tiệc, và giờ thì phải chờ thêm một năm nữa. Giselle vô cùng đồng tình với nỗi buồn bực của chị Eda anh Eli cùng những đứa năm 6 khác, cô thấy tốt nhất là đừng tổ chức cho rồi, để không trò nào tị nạnh với nhau.
Quyết định tổ chức dạ tiệc cũng vô cùng kỳ lạ. “Nhằm tăng cường tình đoàn kết giữa thời buổi bất ổn hiện nay.” Nghe chẳng giống Hogwarts chút nào, nghe giống Slytherin hơn.
Và quả thật, không lâu để chúng nhận ra rằng giáo sư Morton là người chủ đạo trong việc tổ chức này.
Nếu có Slytherin nào mà Gryffindor có ấn tượng tốt, đó chắc chắn là vị giáo sư độc dược. Sự công minh của ông được duy trì đến khi ông đã được thăng chức làm hiệu phó, nên tụi nó trái lại không ai có dị nghị gì với bữa tiệc này. Khác hoàn toàn tình hình với bữa tiệc Halloween của đám rắn.
Nhưng Giselle và Ive thì trầm ngâm hơn: “Đây là cách giáo sư Morton kêu gọi sự ủng hộ về phía mình.”
Rõ ràng việc một Slytherin được Gryffindor tôn trọng có hiệu ứng ngược. Đám rắn kêu gọi đổi chủ nhiệm Nhà là thật, dù chúng chỉ là học sinh nhưng ảnh hưởng gây ra vẫn không nhỏ.
Và một Slytherin không bao giờ nằm im chờ c.h.ế.t như vậy, lại càng không phải kiểu “Tôi không làm gì sai, sao phải sợ” như Gryffindor. Giáo sư Morton đã chọn cách phản kích.
Mất ủng hộ trong chính Nhà mình ư? Vậy tìm sự ủng hộ của ba Nhà khác.
Sau khi nghe hai cô bạn giải thích những lắt léo ẩn đằng sau câu chuyện này, nhóc Nol tặc lưỡi: “Sao tụi Slytherin cứ thích chơi trò vây cánh, chính trị chính em vậy? Kéo nhau ra đấu tay đôi một trận thắng thua là xong.”
Giờ đến lượt Giselle muốn đập cuốn Bùa và Phản bùa: Lý luận toàn tập dày 278 trang vào đầu tóc nâu luôn rồi.
“Cậu dùng não nhiều thêm một chút không được à? Tứ chi phát triển cũng không cấm cản cậu sử dụng nhiều noron thần kinh não mà. Nếu cậu bớt ngủ vài tiết Lịch sử thì cậu đã biết từ xưa đến nay không bao giờ có thể chiến thắng chiến tranh mà không cần dùng chiến thuật cả.”
Matt Nol Ive thẫn thờ nhìn cô, như thể chưa bao giờ thấy một Giselle Gibson quát tháo như vậy cả.
Cô chưa từng nói nặng với ai, không tham gia bất kỳ cuộc chiến võ mồm nào chứ nói gì hoạnh họe ba người bạn thân thiết nhất của mình. Cô kiệm lời tới nỗi việc nói một câu dài đến 70 từ vừa rồi gần như là lần đầu tiên, dĩ nhiên ngoại trừ những lần cô giúp giảng bài cho tụi nó.
“Se-Selly,” Nol sợ hãi, “Tớ-tớ chỉ giỡn một chút thôi, tớ không có ý...” Nol nghĩ nó xúc phạm cô bạn chỗ nào đó rồi. Kể từ sau vụ hỏi tội ở giữa phòng sinh hoạt chung năm ngoái, nó tự kiểm điểm và tự hứa không bao giờ xúc phạm cô bạn nhỏ một lần nào nữa.
“Phải đó Selly, Nol nói đùa thôi,” Matt giảng hòa, đôi mắt lo lắng nhìn cô, cho rằng cơn tự hại vì cái c.h.ế.t của ba má rốt cuộc cũng bùng nổ thể hiện ra bên ngoài.
Giselle thở sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi từ từ nhìn vào mặt từng đứa nhóc. Chúng đã trưởng thành hơn nhiều kể từ lần đầu cô gặp chúng trên chuyến tàu Tốc hành Hogwarts, vẻ ngây thơ dần rút bớt để tạo ra những gương mặt thiếu niên sáng bừng hăng hái. Đôi mắt chúng vẫn trong sáng như ngày nào, và dù Matt bị ảnh hưởng bởi sự sống lại của Morgenstern; hay Ive gặp chuyện với Fernandes; hay cả Nol giận dữ báo thù vì bạn bè - thì đôi mắt chúng vẫn sáng trong kiên định.
“Chúng ta không còn nhỏ nữa,” cô bắt đầu chậm rãi, “Thi O.W.L xong nếu có nghỉ học giữa chừng cũng không bị Bộ hủy đũa phép, nghĩa là chúng ta đã là phù thủy trưởng thành. Ai cũng đã chọn phe, đám rắn đã chọn, các cậu đã chọn, chỉ còn là vấn đề thời gian khi nào hai phe va chạm thôi.”
Ba đứa nhỏ mím môi nhìn cô.
“Có lần đầu sẽ có lần hai, rồi lần ba lần bốn. Không bao giờ có chuyện đấu tay đôi một trận thắng thua rồi xong. Là một cuộc trường kỳ kháng chiến, kéo dài nhiều tháng nhiều năm. Cũng không phải chỉ sức mạnh tuyệt đối mới thắng được, Morgenstern sống lại lần hai đã hiểu rõ điều đó, nếu lần đầu ông ta không hiểu đi nữa. Ông ta im lặng thời gian càng lâu nghĩa là mưu đồ càng lớn. Chúng ta không biết thứ vũ khí Morgenstern chuẩn bị là gì, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng từ những nguồn lực hiện có.”
“Nếu cậu còn không chịu trưởng thành, không chịu chấp nhận luật chơi, thì sự ngu dốt của cậu sẽ gây hại không chỉ cho chính bản thân cậu, mà cả bạn bè người thân, gây hại cho tất cả những ai cậu yêu thương.”
--------
(*) Triple Conjunction.
