Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 204: Bất Đồng

Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:50

Vì buổi dạ tiệc, lần thăm làng Hogsmeade của tháng 5 đã được dời sang chủ nhật đầu tiên, và điều đó chẳng giúp bọn học trò đang ôn thi bớt căng thẳng đi chút nào. Việc sắm sửa chọn lễ phục cũng đau đầu không kém việc nên thêm 1 giọt m.á.u Kỳ Lân hay 2 gram bột móng vuốt Bằng Mã để kéo dài hiệu quả của Dung dịch Tăng lực (*) lên 5 phút vậy.

Vì vậy, cho dù rất muốn gặp Ryu-chan, mà càng mong hơn được uống tách trà ngũ hoa ấm áp cùng anh, nhưng Giselle phải dằn lại để ngồi lì trong thư viện. Kho tàng sách của Hogwarts vẫn là ưu tiên hàng đầu của cô.

Thư viện chủ nhật vô cùng vắng lặng, chỉ có vài đứa Ravenclaw cuồng học mới xuất hiện ở đây vào lúc 9 sáng. Gật đầu chào bà Todd vài câu rồi lại đi đến chiếc bàn khuất quen thuộc với một chồng sách đọc dở và mấy chục tờ giấy da ghi chú rải rác, Giselle vùi đầu chiến đấu với giả kim thuật và các bùa chú phản nguyền.

Ive đã tìm thấy phản nguyền của Sectumsempra ở thư viện dưới tầng hầm, đó là một phát hiện đáng kinh ngạc vì phản nguyền này như một bài hát ru vậy, mỗi khi nó được niệm lên như thể âm nhạc đang xoa dịu lấy vết cắt Sectumsempra, thu hồi ngược lại hiệu ứng nguyền rủa. 

“Đó là bùa chữa lành chứ không chỉ là phản nguyền của Sectumsempra.”

Đến đầu giờ chiều, khi bụng reo lên kháng nghị, cô mới ngẩng đầu lên để mắt dịu đi, thì phát hiện ra chiếc ghế bên cạnh đã có người ngồi tự bao giờ. Tái hiện hình ảnh hồi đầu năm ấy, từng tia sáng hắt qua khung cửa kính màu, nhuốm lên người hai đứa một thứ ánh sáng ấm áp của tuổi trẻ tươi đẹp.

Và khung cảnh đấy đang nằm im trong mặt locket cô đeo trên sợi dây chuyền giữa ngực.

“Cậu ngồi đây từ khi nào vậy?” Cô hỏi.

“Được một lúc rồi,” Von đáp, “Cậu chăm chú quá.”

Giselle nhắm mắt, không rõ mắt mờ vì sách hay vì mái đầu cậu. “Cậu rảnh rang quá nhỉ, O.W.L chẳng chút áp lực nào lên cậu à?”

“Tớ biết đặt ưu tiên của mình ở đâu.”

Cô nhớ lại những gì đám rắn đã làm kể từ sau kỳ nghỉ Giáng Sinh, những cuộc gặp gỡ để “gắn kết bạn bè” mà thực chất ai cũng biết là để lôi kéo quan hệ; những lần chúng “đùa giỡn” với các học sinh yếu thế chỉ để giải khuây mua vui; hay tần suất từ Máu Bùn xuất hiện ngày càng nhiều trong miệng học sinh nhà Slytherin. Chúng không còn che dấu mối ác cảm của mình, cũng không ngần ngại khẳng định phe cánh. Ban liên lạc học sinh gốc Muggle chỉ đủ khả năng ổn định tinh thần nội bộ, Amy quá yếu ớt trong việc phản kháng lại đám rắn (mà thật ra cũng đâu có bằng chứng nào vì nạn nhân chẳng dám chỉ điểm). 

Vậy ra đó là ưu tiên của cậu ta.

Cậu thấy cô nhắm mắt không nói, bỗng cười mỉa: “Tớ đã chờ con sư tử Gryffindor bùng nổ, chờ xem khi nào cậu chạy đến chất vấn tớ.”

Đến cả Slytherin cũng khinh thường một Gryffindor c.h.ế.t nhát như cô. 

Giselle đơ cứng đáp: “Không phải Gryffindor nào cũng dũng cảm.” Cái nón phân loại cân nhắc cho cô vào Ravenclaw hoặc Slytherin mà.

Tay Von bỗng bắt lấy tay cô. Tay cậu không ấm nóng như Matt hay Ive nhưng lúc nào cũng ấm hơn, coi như cũng đủ để xua đi cái lạnh bao vây lấy cô. “Selly chuyển sang Ilvermorny với tớ đi.”

Cùng một địa điểm, cùng một câu chuyện, chỉ cách nhau tám tháng.

Cô lắc đầu rút tay ra khỏi bàn tay cậu, vẫn đáp như tám tháng trước: “Không, cậu đi một mình đi, tớ muốn ở lại Hogwarts.”

Không khí đặc quánh sau khi lời từ cuối cùng rời khỏi môi cô. Xung quanh Von như có luồng năng lượng chực trào bùng nổ, mắt cậu sôi lên: 

“Tại sao chứ Selly? Ba má Muggle của cậu c.h.ế.t rồi, anh cậu quên mất cậu. Nơi này còn gì cậu lưu luyến chứ. Cậu nói cậu không phải là Gryffindor dũng cảm, vậy tại sao không-chạy-đi?”

Giọng Von thấp xuống đột ngột, những từ cuối cùng như phát ra từ cổ họng nghẹn đặc, nếu không phải Giselle ngồi cách cậu vài inch thì chẳng nghe rõ được:

“Ông-ta có thể đến g.i.ế.c cậu lần nữa. Ông-ta thích chơi trò săn lùng mạng người.”

Sau Giáng Sinh, lần gặp nhau trên tàu Tốc hành Hogwarts, hôm Lễ Tình nhân rồi những lần trộm hôn ở khắp các bức tường phòng học của trường, chúng cũng không nhắc đến chuyện này một lần nào cả. Cậu sợ vết thương của cô chưa lành, còn cô thì đơn giản không biết làm gì với cậu cho đặng.

“Cậu đã gặp ông-ta chưa?” Cô khẽ hỏi, nhìn vào gương mặt sắc lạnh của cậu. Hỏi vậy thôi chứ cô biết câu trả lời rồi.

“Ông-ta đến nhà tớ hồi Giáng Sinh, chỉ đạo vụ...”

“...Cướp ngục Azkaban.”

“...Rồi ông-ta bảo cha đưa tớ đến hồi lễ Phục Sinh.”

Giselle giật mình: “Ông-ta yêu cầu gặp cậu á?”

Đôi mắt Von tối tăm nhìn cô: “Ông-ta muốn huấn luyện thế hệ thứ hai, nên không chỉ tớ bị đưa đến.”

Hóa ra trong lúc cô ở lại Hogwarts ăn no ngủ kỹ ôn bài cho O.W.L, cậu đã phải đối mặt với tay phù thủy khủng khiếp đó.

“Vậy tại sao cậu vẫn được đưa đi Ilvermorny?”

“Cha tớ đề xuất mở rộng sang Mỹ và ông-ta đồng ý.”

Vậy Morgenstern thực chất không nhắm vào Montgomery à.

Cô thở hơi ra, nheo mắt nhìn cậu: “Và hôm nay cậu chịu thành thật hỏi gì đáp nấy với tớ là vì?”

“Đi dạ tiệc với tớ...”

“Không.”

Môi mỏng Von khẽ nhếch lên, từng tiếng nói rắn rít phát ra kẽ răng dù cơ mặt và cơ hàm không hề động đậy: “Cậu từ-chối tớ.”

“Mọi chuyện đã rối loạn lắm rồi, và tớ không thấy việc trở thành bạn nhảy của cậu trong một buổi tiệc vô thưởng vô phạt ở trường sẽ giải quyết được vấn đề gì, nếu không muốn nói là càng làm loạn thêm.”

“Đây có thể là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, chúng ta xuất hiện ở trường cùng-nhau.”

“Điều đó không có ý nghĩa gì cả. Cậu đừng quên cậu còn có hôn ước đấy...”

Nhưng nắm đ.ấ.m của Von dộng xuống mặt bàn cái rầm: “Cậu là người nhắc tớ về cái hôn ước c.h.ế.t tiệt đó nhiều nhất đấy!”

Song tụi nó còn chưa kịp cãi nhau thêm thì bà Todd thủ thư đã chạy vọt tới: “Nè mấy trò quên mất mình đang ở thư viện chứ không trang viên nhà mình à? Đi ra ngoài! Cả hai trò! Cút ra ngoài và chỉ trở lại đây khi đã học được cách tôn trọng người khác! Mau!”

Đũa phép bà vung lên, mấy quyển sách trên bàn bay về giá sách, cuộn giấy bút mực của Giselle bị nhét tứ tung vào cặp.

“Xin lỗi bà Todd!” Cô chạy vội ra khỏi thư viện, chẳng muốn nhìn thấy cậu ta thêm một lần nào nữa. Đám học sinh đang đọc sách đều ngẩng đầu lên nhìn khi cô đi lướt qua.

“Selly đứng lại,” Von nghiến răng la lên khi tụi nó vừa ra khỏi cửa thư viện.

“Không, chúng ta nói xong rồi,” cô xách cặp đi thẳng, băng qua đài phun nước trung tâm chạm khắc hình những con người cá hung dữ, chúng đang lượn vòng quanh đế đài phun nước phát ra thứ âm thanh não nề than khóc. Thật là một chủ nhật chán chường.

Vài đứa không đi thăm làng Hogsmeade đều ngó nghiêng hai đứa nó khi cậu và cô một trước một sau cứ vừa đi vừa gần như cãi nhau như thế. Đúng là một cảnh tượng giải trí, cô tự giễu.

Nhưng rõ ràng thể lực không phải là chiến trường mà cô nên dấn thân, Von chộp được tay cô khi chúng vừa đẩy cửa bước ra khu nhà phía Tây. Đây là sân trong tháp chuông, cũng một khuya thứ bảy của tháng 11 năm trước, cậu nổi giận chạy đến chất vấn cô rồi vác cô về Phòng Yêu Cầu như vậy. 

“Selly chúng ta chưa nói xong!”

“Cậu muốn gì nữa?” Cô chạy hết nổi, đứng lại thở dốc.

“Đi dạ tiệc với tớ,” đôi mắt tối tăm nhìn cô đã không còn nhiều ánh sáng, “Tớ không muốn lặp lại lần ba đâu.” Cậu ra lệnh.

“Không muốn lặp lại lần ba đâu?” Cô quắc mắc, “Cậu ra lệnh cho ai đấy? Tớ không phải đám Slytherin cun cút theo đuôi của cậu. Tớ không thích xuất hiện cùng cậu.” Cô giật tay ra: “Tớ đã có quá đủ vấn đề phải lo rồi, đừng kéo tớ vào mớ rắc rối học đường đó nữa.”

-----

Không ai còn xử sự bình thường trong tuần lễ trước kỳ thi nữa. Một số lượng đáng kinh ngạc thuốc Thuốc Bình Tĩnh (**) được bà Maya phát ra nhưng tình trạng căng thẳng dường như chỉ tăng không giảm. Ive đã quay về dãy bàn Ravenclaw tận dụng mọi lúc để ôn tập cùng đám bạn, Quidditch cũng tạm thời rời khỏi đầu óc Matt Nol để nhường chỗ cho hàng tá công thức độc dược rối rắm và hàng trăm những ngày tháng cột mốc lịch sử phải nhớ. 

Douglas có xu hướng tự đập đầu mình vào bất kỳ thứ gì cứng hơn xương đầu và bà Maya phải dùng một băng vải ếm bùa chống-va-đập để buộc quanh trán nó. Linda đã cắn hết lớp sơn móng tay của mình, rồi lại chuyển sang cắn móng tay thật, giờ mười ngón vốn xinh xắn của cô bé nhìn lởm chởm không chịu được. Fitz trở nên gắt gỏng bực tức đến độ quát tháo vô tội vạ đám năm 1 năm 2 ở phòng sinh hoạt chung, làm tụi nhỏ hoảng sợ tránh mặt hết đám năm 5 trong tuần lễ đó.

Anh Eli bắt đầu chào hàng những trò gian lận trong kỳ thi. “Ồ không không, đó không phải là gian lận, đó gọi là lách luật một cách tinh vi. Như nước bí rợ pha bột ngọc trai đen có tác dụng bổ não, đã được kiểm chứng bởi các học sinh năm 6. 1 Galleon cho một chai 500ml. Hay nước dãi con Nundu dùng để thoa lên mắt, giúp mắt có thể nhìn xuyên thấu qua lưng thằng ngồi đằng trước để đọc trộm bài làm của nó...”

“...Hoặc nhãn cầu của anh sẽ bị bỏng rát như thoa bột ớt,” Giselle khịt mũi.

Tụi nó cũng chẳng có thì giờ để ý đến mấy người của Ủy ban Khảo thí vừa đến Hogwarts. Mọi hi vọng gian lận mánh khóe đều đã bị dập tắt khi giáo sư Hynkel tuyên bố rằng các loại bút lông, cuộn giấy tự trả lời hay mực tự sửa lỗi sai, rồi bùa quay cóp, bùa ghi nhớ hay bùa tăng cường não cái rỉ cái ri gì đều bị cấm tiệt. Tụi nó sẽ được phát một bộ dụng cụ làm bài gồm bút lông, mực và giấy theo đúng quy chế thi. Còn muốn sử dụng bùa trước mặt giáo sư bùa chú và các giám khảo đã dành cả nửa đời mình để gác thi á? Thà hi vọng mình nhớ hết 18 trang ghi chú về Lý luận chung về Thuốc giải chung chỉ trong một đêm cho rồi.

Thứ hai đầu tiên thi Bùa chú và tụi nó gạo bài trong vô vọng suốt tối chủ nhật. Giselle rốt cuộc cũng phải giúp đỡ Matt Nol ôn lại phần lý thuyết Bùa Chú Thực Sự, và rồi mở rộng ra thành cô giúp cả đám nhóc sư tử ôn tập lại lý thuyết luôn. Nhìn chung phần thực hành bùa chú ít nhất sẽ không có đứa nào bị rớt, nhưng tụi nó có thể bị sai mấy khoản lý thuyết mà thường ngày chẳng đứa nào chịu học kỹ.

“Selly cậu đừng bóc da môi của cậu nữa!” Linda ngồi bên cạnh kéo tay trái đang nhấn nhá trên môi cô xuống. “Đáng lý ra cậu nên nhờ bà Maya ếm bùa không-thể-tách-rời tạm thời như tớ nè,” cô bé giơ bàn tay có những móng tay đã được an toàn vì giờ đây chủ nhân có cắn cách mấy nó cũng không rách ra nữa. Tiếc là chỉ có tác dụng nửa ngày.

“Cậu mà bóc nữa là không còn môi đâu,” Amy xoay hai má của Giselle lại xem, rồi chặt lưỡi, “Cậu hốc hác quá...”

“Đang căng thẳng mà, ai không hốc hác chứ,” cô giả vờ giả vịt.

Đến 12 giờ khuya thì không ai còn nhồi nhét vào đầu được bất kỳ thứ gì nữa, tụi nó trèo lên phòng ngủ trong im lặng. Giselle nhắm mắt, nhủ thầm ít nhất mình cũng phải thi O.W.L cho xong đã, ba má anh Harris sẽ không chấp nhận để cô bỏ lỡ kỳ thi đánh giá đầu tiên sau 5 năm theo học trường phù thủy đâu.

Ít nhất phải thi O.W.L xong đã...

-----

(*) Strengthening Solution

(**) Draught of Peace: Thuốc Bình Tĩnh

Trước đây mình toàn dùng từ tiếng Anh là Draught of Peace, nhưng kể từ giờ sẽ dùng thuần Việt hơn là Thuốc Bình Tĩnh. Nghĩa gốc của nó là “Dung dịch Hòa bình” có tác dụng xoa dịu lo âu và căng thẳng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.