Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 205: Phù Thủy Thường Đẳng (1)
Cập nhật lúc: 21/09/2025 03:09
Không đứa năm 5 nào ý thức được mình đang ăn gì trong bữa sáng. Và tụi nó cũng im lặng thở ra từng hơi nặng nề khi chờ Đại Sảnh Đường được sắp xếp lại thành phòng thi. Bốn dãy bàn thay bằng rất nhiều bàn một người, tất cả đều hướng về bàn giáo viên ở cuối sảnh, nơi giám khảo đứng đối diện với chúng. Đúng 10 giờ, cùng với cái đồng hồ cát tính giờ to đùng bắt đầu chảy xuống, “Bắt đầu làm bài thi” và tiếng những cây bút lông sột soạt vang lên.
Giselle lấy lại bình tĩnh, sáng nay cô đã nhớ đến các lần thi học sinh giỏi Toán của mình ở kiếp trước, biết bao lần căng thẳng đã hóa bình thường đấy thôi. Rồi cô nhìn xuống tờ đề trước mặt, câu hỏi đầu tiên:
a) Hãy đưa ra câu thần chú và b) mô tả sự chuyển động của đũa phép để làm trục xuất vật thể ra xa khỏi người niệm phép.
Bùa trục xuất Depulse, cô bắt đầu lia bút, không chút khó khăn nào để viết ra đáp án trong vòng 3 phút. Cô còn định viết thêm về so sánh giữa Depulse và Flipendo nhưng kìm lại, đọc sang câu hai:
a) Hãy đưa ra câu thần chú và b) mô tả sự chuyển động của đũa phép để kéo một cái bàn nặng 2kg nằm cách 3m về phía người niệm chú.
Bùa giữ và kéo Carpe Retractum, một bùa khá khó ở năm 3 mà nhiều đứa đến năm 4 còn chưa thạo được. Ngòi bút lại lia vội trên bài làm.
Hãy phân biệt Levioso và Wingardium Leviosa.
Giselle buồn cười, nhớ lại mấy bài luận về nhà mà cô phụ giáo sư Hynkel chấm trong lần phạt cấm túc hồi năm ngoái. Có vẻ như giáo sư không có kho tàng câu hỏi phong phú lắm nhỉ, à đâu đề là do Ủy ban Khảo thí của Bộ soạn mà. Lại viết vội.
Hãy liệt kê tất cả các bùa có thể sử dụng để mở một chiếc rương 5x7x9 inch bị khóa với ổ khóa thông thường.
Hừm, Alohomora là phổ biến nhất, rồi Portaberto được dùng trước khi Alohomora du nhập vào Anh thế kỉ 17, nó có tác dụng phụ là để lại một lỗ hổng bốc khói ở nơi lẽ ra phải là chỗ tra chìa khóa, nên không thể cạnh tranh với Alohomora về mức độ giữ gìn tài sản. Trước đó nữa thì Open Sesame. Còn gì nữa không ta, Cistem Aperio bùa nổ hộp, khá giống Bombarda nhưng chỉ làm nổ các hòm rương đựng đồ. Vậy cũng nên để Bombarda vào.
Định nghĩa Bùa chú Đơn nhất.
Bùa chú đơn nhất là bùa chú có thể thực hiện riêng lẻ mà không cần phụ thuộc vào bất kỳ bùa phép nào trước đó hoặc sau đó. Như Lumos là bùa đơn nhất, nhưng bùa tắt đũa phép Nox là bùa phi đơn nhất, vì trước đó phải thắp sáng đũa phép rồi mới dập tắt được.
----
“Né đám Ravenclaw ra, đừng đi gần chúng,” Nol day day trán kéo cả đám bạn về dãy bàn Gryffindor khi tụi đại bàng cứ đứng tụm lại chắn hết cả lối đi để dò đáp án với nhau.
Chẳng ai thích thú gì với việc vừa ra khỏi phòng thi là phát hiện mình làm sai hết nửa bài cả.
Bữa trưa hôm đó có vẻ ngon miệng vì tụi nó an tâm hơn hẳn với thi thực hành. Ngoại trừ Douglas cứ làm lọ muối di chuyển tới dĩa đứa này đứa khác, rồi làm đổ thêm cả đống muối vào miếng trứng ốp của Fitz ra thì mọi chuyện đều êm xuôi.
Đầu giờ chiều tụi nó đứng trong một căn phòng nhỏ bên cạnh Đại Sảnh Đường để chờ gọi tên vào thi. Đây là căn phòng mà đám lính mới đứng chờ sau khi đi từ Nhà thuyền lên, chờ đợi buổi Lễ Phân Loại trong tâm trạng thấp thỏm không biết người ta sẽ phân loại mình ra làm sao. Và như để tái hiện lại cảnh tượng năm năm về trước, Giselle thấy tóc bạch kim đứng ngay bên cạnh mình.
“Giống khi đó nhỉ,” cậu cũng thì thầm trong cổ họng để chỉ có hai đứa nghe được. Nhưng lần này khác, không còn là giọng non nớt cố giả vờ trấn tĩnh, cũng không còn gương mặt trẻ con khinh khỉnh nữa, mà là tông trầm cố tình hạ giọng để nói chuyện với cô như thế, gương mặt cậu góc cạnh lạnh tanh, chỉ đứng một chỗ thôi là những đứa khác tự động dạt ra xa.
“Khi đó cậu dễ thương hơn nhiều,” Giselle bĩu môi. Cô nghĩ mình lúc 11 tuổi đó bĩu môi dễ thương hơn, ít nhất vẫn có đôi má tròn tròn, còn giờ gương mặt hóp lại nhợt nhạt.
“Còn cậu lúc nào cũng dễ thương hết,” tiếng cười khẽ thật dễ nghe.
Knock-out. Giselle ngượng chín mặt.
Hai thằng song sinh đứng trước tụi nó làm động tác mắc ói, Nol đứng chếch bên phải lấy hai tay bịt tai còn Steffensen đứng sau đang định ếm bùa đốt tóc Nol hay sao đó.
Mấy đứa được gọi vào thi rồi không trở lại phòng này nữa. Một chốc thì gọi đến chữ G, cô cùng ba đứa khác vào thi.
“Đến giáo sư Fields đi trò Gibson,” giáo sư Hynkel chỉ vào một bà giáo già ngang ngửa cô hiệu trưởng nhưng cao hơn.
“Gibson, Giselle?”
“Vâng ạ.”
“Nào giờ trò có thể làm cái đĩa này bay lên và xoay ba vòng được không?”
Lời vừa nói xong cái đĩa trước mặt bàn bà bay lên lập tức, xoay ba vòng theo chiều kim đồng hồ rồi lại xoay ngược chiều...
“Tốt, niệm phép không lời, tốt lắm!” Giáo sư Fields hơi gật đầu nhìn vào cách cô vẫy đũa phép. “Vậy giờ khó hơn, trò có thể làm bộ đồ ăn trước bàn di chuyển được không, tùy trò chọn cái nào cũng được.”
Giselle nhớ lại đêm ở bệnh xá năm 1 mà mình luyện bùa điều khiển với chục cái giường bệnh một lượt, nhẹ nhàng vẫy đũa làm từng chiếc đĩa d.a.o thìa muỗng bạc bay lên cao thấp khác nhau, xoay tròn mỗi cái một vòng trái phải khác nhau. Phép Locomotor này phải phân chia tinh thần và ma lực cho từng dòng điều khiển mỗi vật, chứ không dùng chung một dòng lực điều khiển tất cả, không phải phù thủy nào cũng làm được.
Mấy đứa thi cùng Giselle nhìn sang ngạc nhiên, đến cả giám khảo của tụi nó cũng nhìn sang.
“Tinh diệu, khả năng điều khiển tinh diệu.” Bà giám khảo già vui vẻ, hơi chồm tới trước để nhìn cô gái cho rõ. “Với trình độ của trò tôi nghĩ tôi có thể kỳ vọng nhiều hơn. Nào, xem trò có thể làm tôi ngạc nhiên với bất kỳ bùa nào trò có không?”
“Bất kỳ bùa nào ạ thưa giáo sư?” Cô hỏi lại xác nhận.
“Đúng vậy, bất kỳ bùa nào, hãy thể hiện hết khả năng của trò đi.”
Giselle nhìn xung quanh, cố không để ý đến mấy đứa chữ G khác đang thực hành, thấy mấy con chuột trong lồng đằng sau bàn giám khảo, cô định làm to chúng nhưng thôi. Bùa phình to thu nhỏ cũng không phải là một bùa chú ấn tượng lắm. Tia mắt nhanh bốn phía rồi ngẩng đầu lên, hàng trăm cây đèn cầy vẫn bay lơ lửng trên trần như vậy suốt bao năm qua.
Hừm, Giselle vẫy nhẹ đũa phép không lời, đám đèn cầy bắt đầu tụ lại một chỗ chính giữa trần sảnh, tụ dần tụ dần thành hình một quả cầu nến khổng lồ rồi bắt đầu xoay ngược chiều kim đồng hồ. “Tốt!” Ai đó hô lên nhưng cô chưa muốn dừng lại, đũa phép cứ thế vẫy tiếp, các cây nến tách ra bắt đầu xếp thành các chữ cái:
H O G W A R T S
Những cây nến còn dư cô cho chúng bay xung quanh từ Hogwarts. Sau đó cô niệm “Colovaria”, các cây nến xếp chữ H O từ màu sáp nến đổi thành màu đỏ, G W đổi thành màu xanh lá, A R sang màu xanh dương, T S là màu vàng.
Và rồi chúng bắt đầu nhảy lên nhảy xuống như những nốt nhạc đang hát bài trường ca.
“Tốt, tốt lắm!” Bà giáo ngồi lại vào ghế, mỉm cười hài lòng. “Khả năng khống chế của trò không phải ai cũng làm được, rất tốt trò Gibson.”
“Cảm ơn giáo sư ạ.”
Giselle vẫy đũa lần cuối “Finite” để xóa hết các bùa nãy giờ mình đã ếm lên mấy cây đèn cầy, chúng từ từ bay trở lại phủ khắp trần Đại Sảnh Đường như cũ. Khi cô đi ra phía cửa dành cho thí sinh đã thi xong, ngang qua giáo sư Hynkel ông còn mấp máy môi: “Làm tốt lắm trò Gibson.”
Không nhiều đứa quan tâm đến việc Giselle đã làm gì với hàng trăm nến đèn trên trần Đại Sảnh Đường vì tụi nó phải ôn Biến hình cho thứ ba. Cô lại giúp Matt Nol rồi cả bảy đứa nhóc sư tử gạo lại mớ lý thuyết về Phép thuật Biến mất, Chuyển đổi và lý luận về định luật bảo toàn năng lượng biến hình. Không phải không muốn ôn thêm mà cả đám chẳng nhồi nhét gì nổi nữa, nên giữa khuya đã trở về phòng ngủ.
Cô nghĩ mình không có vấn đề gì với bài thi lý thuyết sáng thứ ba, chỉ là hơi thiếu thời gian để so sánh cách vận chuyển năng lượng khi dùng các phép triệu hồi lửa, nước và gió. Phần lý luận về phép biến hình vô tri thành hữu tri và hữu tri thành vô tri Giselle cũng không quá hài lòng, nếu có thêm 15 phút nữa thì tốt hơn.
Đợt thi thực hành buổi chiều khó hơn so với Bùa chú hôm qua, Giselle biến được quả bi Gobstones thành con chồn hôi thúi rình, trong lòng thì kháng nghị tại sao lại cho thi bài này chứ, biến thành con khác phải thơm tho hơn không. Nhưng phép thứ hai biến cái găm tay thành Vong Mã (*) cô chỉ biến được thành một con vật giống Vong Mã nhưng có màu bạc gỉ của chiếc găm tay thay vì màu đen. Và con Vong Mã này ai cũng nhìn thấy được chứ không phải Vong Mã thật chỉ nhìn thấy sau khi chứng kiến cái chết.
“Có vẻ chúng ta nên thử sức với một phép biến hình vừa tầm hơn,” ông giáo chấm thi của Giselle có mặt trong buổi thực hành hôm qua nên có vẻ kỳ vọng khá nhiều về khả năng biến hình của cô. Nhưng phép biến găm tay thành Vong Mã quả thật khó nhằn kể cả với trình độ N.E.W.T đi nữa.
“Nào, vậy trò có thể biến cái bàn thành con mèo được không?” Ông chỉ vào cái bàn đạo cụ trước mặt.
Giselle vẫy đũa nhẹ nhàng biến chiếc bàn gỗ nâu thành con mèo nâu đen lông ngắn, nó kêu “meo” một tiếng rồi nhảy phốc qua bên cạnh bắt lấy con chuột-chân-vạc mà thằng nhóc nhà Hufflepuff đang thực hành. Con chuột chít chít sợ hãi nhưng chân nặng như chì nên chẳng chạy được, trước khi con mèo-biến-từ-cái-bàn chộp được thì con chồn-đuôi-chổi-lông-gà của một đứa Ravenclaw đã húc tới.
“Nào nào, trật tự nào,” bà giám khảo ngồi cách hai bàn vẫy đũa nhẹ nhàng, mấy con vật biến hình sứt sẹo trở về chỗ cũ y nguyên hình dạng.
“Được rồi, đây là đề thi cuối của trò,” ông giám khảo của Giselle nhìn quanh phòng, “Xem trò có thể làm gì với căn phòng này.”
Sao mấy giám khảo chỉ có một cái đề vậy à. Cô lại nhìn quanh một lượt dù trang trí của Đại Sảnh Đường đã thuộc nằm lòng, giơ đũa phép lên với mấy cái cờ hiệu, bích chương và huy hiệu của bốn nhà đang treo khắp gian phòng.
Đũa phép nhảy múa, tất cả đều biến thành bích chương của Gryffindor, Đại Sảnh Đường biến thành phòng ăn mừng Gryffindor đạt Cúp Nhà. Màu đỏ vàng và con sư tử oai phong lẫm liệt thay thế hết mọi sự hiện diện của con rắn bạc, con đại bàng xanh dương và con lửng vàng đen.
“Chà chà, chúng ta phải ăn mừng Gryffindor giành được Cúp Nhà à,” ông giám khảo tỏ vẻ hài lòng, hí hoáy viết vào giấy chấm thi.
Khi đi ngang qua giáo sư Kenworthy cô cũng gật đầu khen ngợi Giselle.
“Selly cậu làm phát chấn động đấy!” Ive hí hửng xuất hiện trên bàn ăn Gryffindor tối hôm đó sau cả chục ngày ngồi bên bàn nhà mình.
“Hở?” Cô vừa ăn súp bí đỏ vừa đọc lại về Cải Bắp Trung Hoa trong sách Thảo dược kỳ diệu châu Á.
“Đứa nào vào thi sau cậu cũng muốn biến hết mấy cờ hiệu Gryffindor thành cờ hiệu Nhà chúng nó...”
“...Sao tới lúc tớ thi thì toàn là cờ hiệu Slytherin rồi?” Nol chen vô.
“Cậu để tớ nói hết câu không được à Nol?” Ive nhăn nhó. “Không ai làm được, đứa nào ra khỏi phòng cũng rủa thầm cậu hết, tụi nó nói giám khảo có ấn tượng với bài thi của cậu rồi nên chấm tụi nó khó hơn.”
“Cũng chỉ đám Ravenclaw cạnh khóe thôi chứ ai!” Nol bĩu môi múc từng muỗng cơm chiên to cho vào dĩa nó và Matt.
“Rồi ai đổi lại đám cờ hiệu đó thành Slytherin vậy?” Matt hỏi, rồi tự đáp luôn, “Montgomery à?”
“Ờ chỉ Montgomery làm được thôi, sau đó có đứa nào Ravenclaw hay Hufflepuff biến lại được đâu,” nhóc Fitz đáp.
Thật ra lần lượt biến từng cái huy hiệu thì được, chứ phép chuyển đổi hàng loạt huy hiệu cờ hiệu ở một Đại Sảnh Đường rộng lớn thì không dễ dàng gì. Nó không phải cần trình độ cao cấp N.E.W.T hay gì, mà cần khả năng kiểm soát ma lực tinh vi và ý thức tinh thần đủ mạnh để điều khiển cùng lúc mấy chục nhánh phép khác nhau.
Tất nhiên Giselle biết thế, nhưng cô không muốn giấu nữa, đã thi O.W.L rồi còn cần giả vờ chi. Thể hiện một lần để sau này không ai còn có thể nói cô giả ngốc nịnh thầy mới được điểm cao nữa.
Bài thi lý thuyết Thảo dược học có thể xem là tạm chấp nhận được, nhờ Douglas đã thay thế Giselle trở thành người ôn tập cho cả bọn tối hôm trước. Cô nghĩ mình được tròn điểm với yêu cầu chọn khoảnh đất phù hợp để trồng cây Thu Hải Đường (**) non, cũng không thể nào mất điểm với cây Nhân Sâm Ma khi mà niên học nào giáo sư Green cũng dạy nó.
Chọn thức ăn bón cho cây Venomous Tentacula và Mimbulus mimbletonia cũng không khó, năm ngoái Douglas đã trồng mấy cây này để giúp cậu chống lại đám quỷ hút m.á.u trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám rồi. Cái yêu cầu phân biệt cây hoa thủy tiên nào đang bị bệnh chỉ từ tiếng kêu và tình trạng màu sắc của nó Giselle không chắc mình có làm đúng không, với cô đám hoa này lúc nào cũng chỉ có một kiểu kêu inh ỏi nhức đầu chẳng khác gì Nhân Sâm Ma cả.
----
(*) Thimble to Thestral: phép biến hình găm tay thành con Vong Mã. Thimble là cái nắp nhỏ hình chén đeo ở đầu ngón tay để bảo vệ khi may vá.
(**) Begonia: cây Thu Hải Đường
