Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 207: Băng Phong Con Thủy Quái (1)
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:13
Tháng 6 là mùa đẹp nhất ở Scotland và là thời điểm đẹp nhất cho một cuộc dạo chơi dưới hồ. Bóng tòa lâu đài Hogwarts hiện lên mờ ảo giữa bầu trời đêm đầy sao, những ô cửa sổ tắt dần ánh đèn khi học sinh bốn nhà hầu hết đã yên vị trên giường sau một ngày học tập mệt nhoài. Nhưng đêm thanh gió mát cũng là dịp để những đứa ưa thích phiêu lưu mạo hiểm bắt đầu vào việc. Men theo nơi giáp ranh giữa Rừng Cấm và rìa hồ, nơi những mảng đất đá lởm chởm hình thành một mỏm đá nhọn chìa ra theo hướng đông bắc so với Hogwarts, hứng gió lạnh thổi tới có bóng bốn đứa trò nhỏ đang đứng cúi đầu nhìn mặt nước hồ đen thăm thẳm.
“Nếu mà chúng ta quay về thì vẫn kịp uống một cốc cacao sữa trước khi đi ngủ đấy,” một giọng nữ vang lên.
“Thiệt luôn hả Selly, tới đây rồi mà cậu vẫn muốn đánh bài chuồn à?” Giọng nam đành hanh.
“Các cậu biết mà, tớ ghét nước,” giọng đầu đáp.
“Nhưng cậu có xuống đâu, tớ với Nol thôi mà,” Matt buồn cười.
“Ai biết được, lỡ có gì các cậu cần tớ giải cứu thì sao?” Giselle quấn một chiếc áo ấm thật dày vì cô biết chắc gió lạnh khuya tháng 6 cũng có sát thương lên người mình tương tự với bão tuyết tháng 12. Quả là lựa chọn đúng đắn khi Ive cũng mém xíu co ro răng đánh cập vào nhau trước khi Giselle giúp cô bé ếm tý bùa giữ ấm lên áo khoác.
“Sao cậu không nghĩ là một giờ sau tụi tớ sẽ trồi lên với mấy cái răng nanh của con Tử Xà và một hòm châu báu chứ?” Nol đốp chát.
“Thiệt luôn hả Nol? Sau tất cả những thông tin tớ với Selly tìm được ở thư viện, cậu chỉ nghĩ tới có một kho Galleon ở dưới đấy à?” Ive bực.
“Không, chính xác là tớ nghĩ có một toán cướp biển đã giấu kho tàng cướp bóc cả đời của chúng ở dưới này và chẳng may con Tử Xà trở thành vật sưu tầm cuối cùng của chúng.”
“Cậu nên nói với giáo sư Hynkel muốn theo nghiệp nhà văn thì khả thi hơn cầu thủ Quidditch đó,” Ive trợn mắt.
“Hoặc tớ có thể kiêm luôn hai nghề,” giọng Nol như thể nó thực sự nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Ive vậy.
“Được rồi được rồi, các cậu có thể chờ khi nào chúng ta trở vào trong rồi hẵng cãi tiếp được không? Không ai nhớ chúng ta đứng hứng gió lạnh ở đây vì mục đích khác chứ không phải ngắm cảnh à?” Matt lắc đầu, ngó qua thấy Selly đang đứng nhe răng cười hì hì. Mắt cô sáng như ánh sao trời, đôi con ngươi lấp lánh thi nhau tỏa sáng cùng hàng vàn tinh tú giữa tinh không bao la.
Matt nghĩ mắt của Vera đẹp nhất dưới trưa nắng hè, còn mắt của Selly sinh ra là dành cho những đêm thu hè đẹp trời đến nghẹt thở thế này. Cậu vội đưa mắt sang Nol, không dám nhìn cô bạn nữa.
Nol không giỡn nữa, gật đầu: “Được rồi, tớ sẵn sàng rồi!”
“Các cậu nhớ...”
“Ascendio đưa tụi tớ ra khỏi nước chỉ trong tích tắc, tụi tớ nhớ Ive, cậu nhai đi nhai lại cỡ 30 lần rồi,” Nol chép miệng.
“Và đừng ham chiến, nếu gặp nguy hiểm thì quay trở lên, lần sau xuống tiếp cũng được,” Giselle vội nói.
“An toàn là trên hết,” Matt Nol đồng thanh rồi cả hai cùng nhét một nắm cỏ vào miệng.
Nol vừa nhai rạo rạo vừa nói: “Thứ này có vị í ẹ hơn sinh tố rau diếp nữa.”
Là một tín đồ của sinh tố rau diếp Giselle rất không đồng ý với tóc nâu.
“Mấy cậu thấy sao rồi?” Ive hỏi, quan sát những biến đổi trên hai bên cổ và tay của Matt như thể đang chuẩn bị cho bài luận về tác dụng của cỏ mang cá vậy.
“...Cần nước,” Matt ngắc ngứ đáp, cởi hết giày và áo khoác chỉ để lại bộ đồ bơi trên người rồi nhảy tõm xuống.
“Cái gì cơ?” Ive chưa kịp hiểu thằng bạn vừa nói gì thì Nol cũng nhảy xuống liền sau đó.
“Cậu ấy nói cần nước,” Giselle chồm ra mỏm đá để nhìn mặt nước hồ d.a.o động mạnh rồi từ từ tĩnh lại, đến khi cô có thể nhìn rõ hàng trăm ngôi sao sáng phản xạ trên mặt gương đen...
Matt cảm thấy oxy đã quay trở lại đầu mình ngay khi cả người cậu chìm vào làn nước. Kỳ diệu làm sao cậu không còn thấy lạnh nữa, tất cả các giác quan trên người đều đang reo hò như thể cậu đáng lý ra phải sống ở dưới nước từ lâu chứ không phải đi vòng vòng bằng hai chân trên mặt đất.
Cậu búng người phóng xuống, ngạc nhiên là mình có thể bơi xa đến vậy. Mắt cậu cũng quen tầm nhìn đến nỗi chẳng cần mắt kính hay kính bơi, phía xa mờ ảo những rong rêu thực vật thủy sinh.
Nol xuất hiện ngay bên cạnh, ra dấu tất cả đều ổn, Matt cũng đáp lại, rồi chỉ về phía trước ý bảo bắt đầu tiến lên thôi. Nol gật đầu bơi sát theo sau.
Lợi thế của việc có hai cô bạn thân là học bá là chúng nó có thể có đáp án của gần như mọi vấn để chỉ sau vài buổi tra cứu ở thư viện. Hai cô gái đã tìm ra được chính xác vị trí xả thải của đường ống nước Hogwarts, và giờ cậu với Nol chỉ cần bơi thêm năm phút về hướng bắc là tới.
Chỉ có vấn đề nhỏ về tác dụng của cỏ mang cá là một tiếng đồng hồ, nhưng Selly tìm ra cách giải quyết thực tế là tụi nó chỉ cần dùng bùa thăng thiên Ascendio để rời khỏi nước chỉ trong vài giây. Còn tùy theo tình hình để xem có cần nhai thêm mấy lần cỏ mang cá nữa không.
Nhưng tiếc là chặng đường bơi đến cửa xả chẳng thể êm thấm như dự đoán. Vừa bơi được ba phút là xung quanh Matt bắt đầu xuất hiện những bóng đen to tướng với kiểu bơi uyển chuyển mà cậu chắc chắn không phải là loài cá nào.
Nol ra hiệu biểu thị ý cảnh giác, Matt gật đầu.
Khi những hình thù đó tới gần hai đứa nó rốt cuộc cũng nhận biết được chúng là sinh vật gì: người cá. Chúng có làn da xám xịt, tóc xanh đen và một gương mặt bành bạnh với dấu hiệu mang cá rõ ràng. Matt thầm chỉ trích mấy tay điêu khắc đài phun nước người cá ở trước cửa thư viện, sao mà khắc đẹp đẽ khác xa mấy sinh vật xuất hiện trước mặt cậu đây.
“Bọn mi muốn gì?” Một người cá cầm thứ vũ khí chuốt nhọn giơ ra trước mặt, Matt đếm thấy có bốn con đang vây xung quanh tụi nó.
“Tụi tôi...” Cậu định nói là chỉ xuống đây tham quan thôi nhưng quên mất từ miệng mình phát ra chỉ là mấy cái bong bóng to tướng. Cậu vội xua tay ý bảo không có ý đồ gì, rồi chỉ tiếp phía dưới bảo muốn lặn sâu hơn.
Vậy mà mấy ngôn ngữ ký hiệu sứt sẹo đó đám sinh vật này lại hiểu. Chúng vẫn cầm vũ khí giơ ra đối diện tụi nó: “Không được, loài người đang xâm lăng lãnh thổ của chúng ta.”
Nol thúc cùi chỏ vào cậu, hất đầu ra xa. Trước tầm mắt Matt là những hang hốc đá xấu xí được đẽo gọt bởi một tay điêu khắc bất tài, nhưng cũng đủ để thấy được nơi này có nền văn minh tồn tại. Khung cảnh trông giống như một ngôi làng hay bộ lạc của người cá vậy.
“Chúng tôi chỉ đi ngang qua...” Thiệt bực khi phải giao tiếp trong tình trạng thế này, chỉ có những bọng bong bóng vọt ra khỏi miệng.
Đám người cá vẫn không hạ vũ khí xuống, từ phía làng có càng nhiều người cá bơi tới, qua khóe mắt Matt thấy Nol ra hiệu bỏ đi, cậu ngập ngừng rồi gật đầu.
Hai đứa không bơi tiếp về phía làng người cá nữa, hướng chếch sang tây bắc, nơi những cọng rong rêu dài như thể bị ếm bùa sinh trưởng mọc thành rừng. Cậu hiểu ý Nol, tụi nó có thể bơi vòng lại sau, âm thầm tiếp cận ngôi làng. Nhưng khả năng có gì đó ở làng người cá khá thấp, gì thì gì người cá vẫn có giao tiếp với phù thủy, mà từ đó giờ chưa nghe từ người cá ở Hồ Đen có xuất hiện một bảo vật hay vật liệu quý báu gì cả.
Bơi tiếp thêm năm phút là tụi nó bị bao vây bởi đám rong rêu chừng như dài đến 2m, liên tiếp che khuất tầm nhìn lại vướng víu quấn lấy chân bơi của Nol. Nó đang dùng đôi tay bọc màng cố gắng gỡ ra nhưng không được, Matt dừng lại cố rút đũa phép của mình ra. Hai tụi nó giắt đũa phép vào cái bao treo đũa đeo chéo bên người mà Selly mua ở làng Hogsmeade bắt tụi nó dùng. Đúng như cô bạn dự phòng, chỉ có cách đeo đũa phép bên người thế này khi bơi mà thôi.
Matt chưa rút đũa ra kịp thì Nol đã rút ra trước, hình như nó niệm Diffindo không lời thì phải, đám rong rêu quấn lấy chân nó đứt phăng cái một.
Nhưng trước khi hai tụi nó kịp đi tiếp, từ đám rong rêu phóng ra những sinh vật kỳ dị như lai giữa chiều cao của quỷ lùn và gương mặt của người cá vậy. Mà răng nanh của đám này trông còn sắc bén hơn, chúng dựa vào răng nanh và móng vuốt làm vũ khí, phóng tới định cắn vào hai đứa nhân loại. Mấy con khác thì tóm lấy chân màng của tụi nó, đau điếng.
Diffindo, được cái bùa chặt đứt có tác dụng khá tốt lên đám thủy quái này, dù chỉ là những vết c.h.é.m nước sát thương chắc chẳng bằng một nửa Diffindo trên cạn nhưng tụi quỷ nhỏ sợ hãi đã thôi không làm phiền hai đứa nó nữa.
Matt quyết định thêm việc phải bơi lên trên khỏi đám rong rêu vào sổ tay thực chiến của mình. Khó mà phòng thủ nếu vừa bị đám rêu quấn chân lại bị tụi thủy quái đánh úp như vậy.
Matt tự hỏi không biết đã qua nửa tiếng chưa, hai đứa đang bơi vô định về hướng tây bắc thì Nol thúc cùi chỏ vào cậu lần nữa, chỉ về hướng ba giờ khi một bóng đen khủng khiếp dần xuất hiện trong tầm mắt tụi nó.
Đó là con mực khổng lồ.
Hình dáng độc nhất vô nhị của loài sinh vật này không thể nhầm lẫn đi đâu được. Ở dưới nước trông nó còn to lớn và hung dữ hơn bình thường, tám cái xúc tu dài bằng đám rong rêu rậm rạp khi nãy, màu nâu đỏ nhớp nháp bắt đầu quăng về phía chúng.
“Này này chúng tôi là bạn mà,” Nol có vẻ định nói như thế nhưng cũng chỉ đám bong bóng há ra khỏi miệng.
“Chạy,” Matt kéo Nol bơi nhanh, cảm thấy con mực như đang dí sát sau lưng.
Tại sao chứ? Hai tụi nó có làm gì đâu? Con mực khổng lồ vốn thân thiện với học sinh Hogwarts, Matt còn mấy lần bay chổi thả bánh mì cho nó ăn kia mà.
Tại sao ở dưới nước sâu nó lại đuổi theo chúng chứ?
Diffindo, Nol bắt đầu phóng bùa ra sau, nhưng Diffindo đối phó mấy con thủy quái nhỏ khi nãy thì được, chứ với con mực khổng lồ có thể chắn hết một phòng học này thì chẳng nhằm nhò gì. Trên thực tế Matt rất nghi ngờ là lớp da của con mực cũng kháng phép với một mức độ nào đó.
Confringo, từ đầu đũa phép của Matt chỉ phóng ra những bọc nước sôi sùng sục nhưng có vẻ con mực không thích thú việc tắm nước nóng lắm, hai cái vòi của nó chạm tới bọc nước sôi là rụt lại ngay.
Thế là tụi nó cứ vừa bơi vừa phóng Confringo ra phía sau làm con mực chỉ có thể rụt vòi hết lại. Cậu nghĩ có lẽ lần tới con mực trồi lên mặt Hồ Đen, nó chắc chắn sẽ bắt lấy chổi của một đứa nhóc nào đó kéo xuống nước để trả thù mất.
Nhưng có vẻ như vài bọc nước sôi chỉ làm chậm con mực thêm năm phút, chúng lại nhận thấy cái bóng thù lù với những cái xúc tu dài ngoằng tiếp tục đuổi theo.
Con mực này bị làm sao thế. Sao cứ dí theo không bỏ vậy.
Coi chừng, Nol chỉ về phía trước.
Bọn chúng đang bơi lại đúng chỗ làng mạc người cá, mà mấy con người cá cũng cầm giáo mác của chúng phóng ra.
Giờ thì hay rồi, trước sau đều có địch.
Dù Matt tốt tính gặp tình huống này cũng nổi quạu chứ nói gì Nol. Nó cứ phóng Confringo ra phía sau ngăn con mực khổng lồ, nhưng ít nhất tụi nó biết nếu muốn lang thang dưới nước tiếp thì tốt nhất không nên gây thù chuốc oán với đám người cá có ý thức lãnh thổ này. Ive đã đặc biệt lưu ý với hai đứa nó rằng người cá được xếp vào sinh vật phép thuật có trí khôn gần-bằng-con-người, chúng còn có tình hữu nghị với phù thủy nữa, tốt nhất là không nên chủ động tấn công nơi người cá sinh sống.
Matt thở dài chán nản, kéo lấy tay Nol rồi chỉ hướng lên. Tụi nó phải bơi lên thôi, cũng gần hết một tiếng rồi. Nol gật đầu.
Rồi hai đứa chĩa đũa phép hướng lên, thì thầm Ascendio trong cổ họng, một lực kéo cực mạnh như quấn lấy đũa phép rồi cánh tay và rồi cả thân mình, kéo hai đứa nó phóng lên khỏi mặt nước trong tích tắc.
