Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 208: Băng Phong Con Thủy Quái (2)
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:13
Ngay đêm hôm sau Matt Nol lại nhét một nhúm cỏ mang cá vào miệng rồi phóng ào xuống hồ. Rất dễ dàng để tụi nó nhận ra con mực khổng lồ đang cố ngăn hai đứa trẻ nhân loại tiếp cận nơi nào đó. Và mặc kệ nơi đó có gì, rõ ràng chúng cần quay trở xuống tiếp tục cuộc hành trình.
Có kinh nghiệm hôm qua, tụi nó tránh chỗ khu làng người cá, xác định phương hướng bơi đến nơi đã giáp mặt anh bạn to xác. Quả nhiên, những cái xúc tu kinh khủng ngay lập tức phóng tới.
Matt ra hiệu với Nol, tóc nâu tháo một cái túi đang đeo bên hông, quẳng ra cả mấy khoanh bánh mì to tướng. Rồi bọn chúng quay đầu bơi ra xa, thấp thỏm trông chừng xem con mực có cưỡng lại được món ăn khoái khẩu của mình không.
Thật không phụ sự kỳ vọng, mấy mẩu bánh mì do gia tinh trường làm có sức hút mãnh liệt đến độ con thủy quái khổng lồ cũng chẳng cưỡng lại nổi dù nó đang trong một cuộc truy đuổi. Nol giơ tay làm dấu chiến thắng, Matt trong lòng bội phục, Selly vừa nghe khó khăn mà tụi nó gặp phải đã ngay lập tức nghĩ tới giải pháp: tẩm thuốc ngủ vào mấy khoanh bánh mì. Hai đứa nó như nín thở nhìn những cái vòi dài ngoằng thả lỏng, bóng đen hù của con mực tĩnh lại đứng một chỗ, không di động nữa.
Matt Nol ngay lập tức bơi tới tìm kiếm, hơi căng thẳng vì không biết con quái vật khi nào tỉnh lại. Bánh mì tẩm thuốc ngủ có hiệu quả, chỉ là hiệu quả kéo dài bao lâu thì không ai biết. Đã có ai trước đây từng thử nghiệm thuốc ngủ này với con thủy quái đâu.
Vùng nước mà con mực khổng lồ bảo vệ không phải ở giữa hồ, Matt có thể kết luận như vậy vì đáy hồ vẫn giữ độ nghiêng như cũ chứ không dốc xuống, nhưng càng bơi tới càng thấy kỳ lạ. Nước dần đen đặc, không cây cối thủy sinh cũng chẳng thấy cá tôm đâu nữa, chỉ là một vùng nước chết. Tâm trí Matt bay xa, vậy tại sao tình trạng này không bị lan ra những chỗ khác nhỉ?
Bỗng Nol thúc vào tay cậu, Matt nhìn xuống dưới theo hướng thằng bạn chỉ, giữa vũng nước tối đen, bằng con mắt tinh tường nhờ cỏ mang cá, chúng thấy rõ thứ đó. Đúng vậy, thứ đó, một thứ sinh vật giống rắn nhưng to lớn dị thường, làn da của nó đã bị rêu hóa và ăn mòn từng mảng, nhưng độ dài vắt ngang đáy hồ chứng minh kích cỡ kinh khủng của chủ nhân khi còn sống.
Hai đứa bơi gần đến xem xét, không dám chạm bàn tay trần vào lớp da tái đen thối rữa gớm ghiếc vì Ive đã lải nhải bên tai không biết bao nhiêu lần rằng con vật này độc đến thế nào.
Khi chỉ còn cách cái xác cỡ nửa mét, tụi nó cảm nhận thấy một tấm màn ma thuật đang tỏa ra, không phải để ngăn chặn chúng (vì thực tế năng lượng này không đủ ngăn lại) mà dường như để bao vây lấy cái xác của con Tử Xà. Có vẻ như đây là lý do độc tố không bị lan ra quá nhanh. Vâng chỉ là giảm tốc độ lan truyền thôi, hoàn toàn không thể ngăn cái xác con Tử Xà làm ô nhiễm vùng nước này được.
Thế là Matt Nol quyết định bơi theo cái xác dọc lên phần đầu. Nhưng chưa bơi thêm được thì có thứ gì đó phát sáng đánh tới bọn chúng.
Chết tiệt.
Confringo, nước sôi b.ắ.n ra phía trước chẳng nhằm nhò gì. Khi mấy con vật đó tới gần Matt mới thấy rõ chúng là gì. Một loài thủy quái trông giống như lươn nhưng trên thân chạy dọc những luồng như tia sét, hiệu ứng chớp nhoáng như bùa sấm sét vậy.
Tiếc là hai tên nhóc phù thủy không có kiến thức Muggle, chứ rõ ràng đây là mấy con lươn điện.
Depulse, bùa đẩy yếu đi rất nhiều khi ở dưới nước nhưng cũng có tác dụng đôi chút. Con vật giống lươn gần nhất bị đẩy văng ra xa.
Depulse!
Depulse!
Matt Nol vừa đánh bùa đẩy, vừa lợi dụng quán tính đẩy mình bơi về phía trước. Matt nghĩ mình nên thêm lưu ý về lợi thế quán tính của Depulse dưới nước vào ghi chú.
Nhưng đám lươn sét xẹt có tới cả chục con, bị bùa đẩy ra xa rồi lại phóng tới tiếp, Diffindo lại chẳng ăn thua với làn da nhớp nháp đáng ghét của chúng. Thế là hai đứa bị bao vây, cứ liên tục đánh Depulse cầm chừng. Nhưng rồi hai con lươn lách qua bơi tới gần Matt, cái đuôi của nó vẫy lên chạm vào tay trái của cậu.
Không phải là cảm giác nhớp nháp ớn lạnh, mà là cảm giác tê cứng như bị sét đánh.
Chết tiệt.
Luồng điện (sét) lan từ tay trái ra khắp nửa thân trên, nó có tác động giống như một nửa bùa choáng vậy, Matt thấy cơ thể tê dại đi, không thể bơi tiếp, cũng chẳng thể cầm đũa nổi.
Chết tiệt.
Matt có thể cảm thấy Nol chửi thề qua mấy cái bong bóng nó thở ra. Tóc nâu nắm lấy tay phải Matt, còn tay kia thì giơ đũa phép chỉ hướng lên: “Ascendio!”
Và hai đứa nó bị kéo ra khỏi phạm vi của một đàn lươn biết phóng bùa choáng váng.
-----
Vào đêm thứ ba xuống Hồ Đen, hai nhóc sư tử nghĩ mình đã bắt đầu quen với cái vị nhớt nhớt của cỏ mang cá rồi. Và cảm giác bơi dưới đáy hồ đã không còn mới mẻ gì nữa. Tụi nó vẫn tung ra những mẩu bánh mì tẩm thuốc ngủ cho con mực, rồi nhanh chóng bơi theo hướng đầu của con Tử Xà, đi sâu vào làn nước đen ngòm nhiễm độc.
Đến khi từ xa đã thấy những cái bóng dài phát sáng, Nol thử b.ắ.n ra bùa đóng băng Glacius và nó có hiệu quả tốt đến kinh ngạc. 1/3 con lươn sét bị đóng thành một khối băng hình chữ nhật và dù phần đuôi có nỗ lực vùng vẫy cỡ nào, cái đầu-khối-băng dần dần chúi xuống dưới.
Chết tiệt, vậy mà hôm qua mình lại quên mất bùa Glacius.
Matt không khỏi nhớ tới giáo sư Conner, rằng chiến đấu thực tế khác với thực hành trong lớp học. Chỉ vì rơi vào hoàn cảnh xa lạ làm khả năng ứng biến của cậu và Nol giảm đi quá nhiều, thế mà có thể quên Glacius được chứ.
Sau khi giải quyết hết đám lươn gớm ghiếc trước khi chúng có thể tiếp cận mình, hai đứa nó tiếp tục bơi lần theo xác con Tử Xà. Matt tự hỏi có phải cái xác nằm đo bề rộng của Hồ Đen luôn không. Càng bơi tới vùng nước đậm đặc ngày càng nồng, giờ đến cả đám lươn cũng chẳng còn xuất hiện. Da tay chân bỏng rát, việc hít thở bằng mang cá cũng bắt đầu xước xót như thể tụi nó đang hít vào người một bầu khí độc vậy.
Đến khi rốt cuộc không thể hô hấp đàng hoàng, da bắt đầu rướm máu, tụi nó lại phải Ascendio bay lên khỏi mặt nước một lần nữa. Matt để ý thấy tụi nó đã ở đầu bên kia của hồ, phía cửa ngõ chảy ra biển. Hóa ra vùng nước ô nhiễm không làm ảnh hưởng quá mạnh đến Hồ Đen là nhờ tấm màn chắn phép thuật và chủ yếu chúng đổ ra biển. Thủy triều lên xuống cuốn đi phần lớn độc tố thải ra.
-------
Đêm thứ tư có thêm sự hiện diện của hai cây chổi bay. Để tiết kiệm thời gian Matt Nol quyết định bay ra nơi chúng đã trồi lên vào tối hôm trước, nhai cỏ mang cá rồi nhảy tõm xuống nước. Sau đó lại ếm bùa đầu bong bóng để bảo vệ không gian thở nước.
Còn hai cây chổi á, chúng có thể tự bay về phía bờ mà không cần người điều khiển, phép thuật kỳ diệu đến thế đó. Hoặc là nhờ sức mạnh của 275 Galleon giá trị cây The Flash X và 699 Galleon cây The Flash 2014.
Chết tiệt. Con mực canh chừng ngay chỗ này.
Ngay khi hai đứa lặn xuống, mấy cái xúc tu như rắn trườn tới, quấn lấy chân bơi của cả hai. Nol vội trút cái túi bánh mì đeo bên hông ra nhưng dường như chút đỉnh trí lực của con thủy quái đã ngăn nó không sập bẫy lần thứ ba.
Khi mấy cái vòi bắt đầu súc lực để chuẩn bị quăng hai tụi nó lên khỏi mặt nước, Matt quyết định nhanh, niệm Glacius để đóng băng 1/3 độ dài vòi thành một cục đá băng hình khối chữ nhật.
Không xi nhê gì. Nhưng ít ra chúng biết bùa đóng băng có hiệu quả.
Matt Nol tiếp tục dồn ma lực, cứ Glacius lên con mực nâu đỏ đó, một bùa không đóng băng được thì ta đánh ra mười bùa. Thể nào cũng đến một lúc nào đó con vật sẽ thành khối-băng-mực.
Hoặc là tụi nó hết ma lực không đánh bùa nổi nữa.
Có vẻ như tình huống thứ hai sắp diễn ra rồi. Hai đứa đã Glacius đến 15 phút mà chỉ mới giam được sáu cái vòi, còn hai cái kia thì chủ nhân đang không ngừng sử dụng chúng để giải cứu cho những cái đã bị cầm tù. Mặt Nol bắt đầu tái đi, cậu cũng ra hiệu là sắp không đánh Glacius nổi nữa, Matt hiểu ý cùng nhau niệm bùa đóng băng lần cuối. Rốt cuộc cũng giam lại được tám cái xúc tu khủng khiếp này.
Matt quăng qua ánh mắt dò hỏi, Nol lắc đầu rồi chỉ lên, ý bảo nó đã không còn sức tiếp tục nữa.
“Vậy cậu lên đi, tớ đi một mình tiếp xem.”
Nol vẫn lắc đầu. Matt thở dài, biết hiện giờ mà đứng đây cãi cố thì chỉ công cốc nên đành phải cùng tóc nâu tiếp tục, trước khi mấy cục băng tan ra giải phóng cho con thủy quái đang hết sức tức giận đằng kia.
Nước bắt đầu đen đặc, nhưng Matt nhận thấy da tụi nó không đau rát chút nào, thầm khen ngợi cái bùa bảo vệ da tạm thời mà Selly ếm lên. “Một cái bùa gân gà,” cô nói, Matt chẳng hiểu “gân gà” nghĩa là gì, cậu cho rằng đó là một từ vựng Muggle. Bùa này tạm thời bảo vệ da khỏi một số hiệu ứng ăn mòn phép thuật nhất định, hình như được mấy tay pháp sư Castelobruxo sử dụng để tránh bị ong chích, bị mưa độc xói mòn với né đám đỉa hút m.á.u bám lên da khi đi rừng. Vậy mà nó hiệu nghiệm với làn nước độc này mới hay chứ. Tiếc là chỉ có hiệu lực cỡ hai ba tiếng.
Nói may thế thôi chứ thật tâm Matt biết Selly đã phân tích cỡ nào mới chọn ra cái bùa này. Cô nghe cậu kể là biết loại nước này không có độc tính quá cao, tính ăn mòn cũng không mạnh mới tồn tại dưới lòng hồ thế này, đám người cá và mực không hoảng sợ di dời đi. Thì có lẽ một bùa bảo vệ da khi đi rừng của mấy tay phù thủy Amazon là đủ.
Bơi thêm một quãng tụi nó cuối cùng cũng thấy được phần đầu của con Tử Xà, vì quanh khu đó có một số lượng đáng kinh ngạc các con lươn sét bơi xẹt tới xẹt lui phát sáng lên. Nhìn chúng như thể đang mở bữa tiệc thịnh soạn với đám vi khuẩn sinh ra từ đầu rắn vậy.
Nương theo ánh sáng đó, cái miệng to ngòm cùng những chiếc răng nanh gớm ghiếc của con quái vật c.h.ế.t người cũng hiện rõ. Trong khi toàn bộ thân rắn, làn da mục rữa loang lổ gần hết nhưng mấy cái răng vẫn gắn chặt vào xương hàm chẳng chút suy suyển. Chắc cỡ 50 năm nữa cũng chẳng con cá nào rỉ mấy cái răng nanh đó ra được.
Đám lươn phát hiện có người đến liền bỏ dở bữa tiệc, bắt đầu phóng tới tụi nó. Matt chỉ còn cách Glacius hết con này đến con khác, lo lắng mình chẳng còn đủ ma lực chống đỡ thêm được. Nol tận dụng lúc đám lươn vây lấy Matt cố gắng tiếp cận cái miệng đang há ra của con vật chết, tự hỏi tại sao khớp hàm của nó vẫn giữ y nguyên được như thế.
Thì bỗng từ trong cái hốc đen ngòm đó lại có một thứ gì đó phóng ra, b.ắ.n thẳng mặt Nol, phụp một tiếng phá tan bùa đầu bong bóng, bám dính vào mặt nó. Nol đau rát vùng vẫy, chĩa đũa phép vào bất cứ thứ gì đang bám trên mặt mình, “Relashio” sinh vật đó mới chịu nhả ra.
Matt bỏ qua đám lươn bơi tới xem xét, các vết xước trên mặt Nol rướm máu, mắt nó cũng không mở ra được toàn bộ và càng không thở được vì hít vào nước độc. Matt vội dùng Ascendio kéo Nol ra khỏi mặt nước, b.ắ.n lên một tia lửa đỏ báo hiệu cho hai cô bạn trên bờ rồi lặn xuống trở lại. Tụi nó đã thống nhất nếu thấy tia lửa đỏ Ive sẽ bay chổi tới cứu trợ. Còn Selly, thôi đừng bao giờ bắt cô nàng nhấc chân ra khỏi mặt đất.
Glacius hiệu quả thì hiệu quả nhưng mặt trái là tan nhanh giữa bốn bề toàn nước thế này. Không chỉ đám lươn mà cả con mực cũng đã được giải phóng khỏi mấy tảng băng, giờ chúng đang hè nhau giáp lại vây công Matt. Và cả mấy con vật nhìn như cá chuồng khi nãy bám vào mặt Nol nữa, chúng cũng đang bơi tới tấn công kẻ lạ mắt tới tấp.
Hết cách, Matt hít sâu một hơi từ bong bóng khí của mình, tự cảm nhận lấy năng lượng ma thuật đang chảy trong người, rồi bắt đầu dồn nén nó lại sang tay phải. Đây là cách Selly chỉ cậu. Matt không rõ bằng cách nào nhưng khi cô chạm tay lên trán cậu ở căn phòng Tứ Diện Đồng Ca vào một đêm thứ bảy của tháng 11 năm 4, cậu đã nhìn thấy được dòng năng lượng đang chảy trong người mình, biết được xung quanh mình có tồn tại nguyên tố pháp thuật. Kể từ đó cậu đã có thể điều khiển pháp thuật thành thạo hơn rất nhiều.
Giờ đây cậu đang dồn hết tất cả ma pháp còn sót lại trong thân thể để đánh ra bùa Glacius mạnh nhất từ trước đến nay. Một thoáng mỉm cười nhớ lại vụ đánh nhau ở quán Dugbog Den, Selly cũng dùng Glacius đóng băng nguyên khối tay yêu tinh làm cả quán sững sờ tại chỗ.
Làn khí lạnh phóng ra như cơn cuồng phong bão tố, rút hết năng lượng trong người cậu để đóng băng phân nửa con mực khổng lồ cùng đám lươn và cá chuồng quấy phá. Trên thực tế, nó đóng băng hết khối thể tích 6x6x8m trước mặt Matt, sinh vật nào dính trong phạm vi đó đều đông cứng lại hết.
Choáng váng.
Matt không bơi nổi nữa, cố gắng nhắm mắt để xoa dịu cơn chóng mặt và ê ẩm khắp toàn thân. Selly đã cảnh báo cậu không bao giờ được dùng hết ma lực của mình, ít nhất cũng phải chừa lại 10% trong cơ thể. Cô gọi đó là cái gì mà “bảo toàn pin” nhưng Matt nghe không hiểu, giờ thì cậu biết 10% này kinh khủng đến cỡ nào. Những tế bào đang ra sức kêu gào cậu buông thõng các bó cơ đi, để mặc cho thân thể thuận theo lực hút trái đất.
Sau khi đã bớt choáng, Matt vội bơi tới quan sát phần miệng của con Tử Xà, nhưng tối quá chẳng thấy gì.
Lumos Maxima. Cậu ném quả cầu ánh sáng bay vào trong đó, ngoài những vách thịt đã mục rữa và đám sinh vật nhớt nhớt tởm lợm thì lại phát hiện ra có thứ gì đó đang đ.â.m xuyên lên dưới thân con rắn. Chúng như mấy mũi giáo sứt sẹo của đám người cá đ.â.m sâu vào lớp da rắn, chỉ ngoi lên được một chút như đá nhọn để chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Nhưng đủ khả năng đ.â.m xuyên lớp da Tử Xà thì phải là thứ gì đó sắc bén lắm, và Matt không nghĩ mấy mảnh đá nhọn dưới nước bình thường có khả năng làm thế.
Vấn đề là làm sao nâng con Tử Xà lên để xem xem nó đang nằm đè lên cái gì đây.
Không được chạm vào da rắn bằng tay trần.
Matt biết mình sắp hết thời gian rồi. Đầu óc chuyển nhanh, cậu bơi lên trên đầu con rắn, niệm “Incarcerous”. Một sợi dây thừng thật to xuất hiện quấn quanh đầu con Tử Xà, làm miệng nó khép lại cái phập. Cậu nắm đầu dây thừng, dùng hết sức lực cơ bắp kéo nhích cái đầu của con quái vật xê dịch ra.
Chỉ một chút thôi... Chỉ dịch cái đầu ra một chút thôi...
Được rồi!
Matt vội vã bơi tới chỗ đầu Tử Xà nhích ra, và khác với bùn đất xung quanh nơi đó có một mỏm đá lởm chởm nhô lên, những cái đầu đá nhọn đ.â.m lên cao thấp khác nhau như hình thù của một rặng san hô nhỏ vậy. Matt không chắc mình có đoán đúng không, theo cậu vẫn còn những lớp vật chất khác tích tụ bên dưới đó nữa, chỉ có mấy mảnh vụn lởm chởm trồi lên mà thôi.
Mà sở dĩ có khoáng vật trồi lên có lẽ vì phản ứng với nọc độc từ nanh Tử Xà nhễu xuống, còn phần lớn khoáng vật đã thuộc một phần của đáy hồ, chẳng thể nào lấy ra nếu không muốn dày xéo hết cái hồ phép thuật bao la này. Và chắc gì đám người cá đã chịu cho phù thủy cày nát môi trường sinh sống của chúng.
Diffindo, chẳng tác dụng gì.
Bombarda Maxima chỉ tạo ra những bọc nước sôi sùng sục.
Expulso đánh trúng lên thứ vật chất đó nhưng thế rồi thôi, chẳng d.a.o động gì.
Vậy làm sao có người lấy được thứ này nhỉ.
Suy nghĩ nào Matt...
Thôi c.h.ế.t không kịp rồi. Băng Glacius sắp tan mỏng ra đủ để con mực khổng lồ vùng vẫy, và Matt không thể đứng đây chờ đợi cơn thịnh nộ của con quái vật được. Cũng sắp hết một tiếng rồi, cậu phải bơi lên thôi.
Khoan. Khoan đã.
Cậu vừa nghĩ ra một ý tưởng...
Tim Matt đập thình thịch, niệm Incarcerous vòng quanh ba cái xúc tu của con mực đang vẫy vùng, rồi cậu cầm đầu dây thừng còn lại bơi tới buộc chặt vào thứ khoáng vật đang nhô lên. Sợ buộc không chặt cậu còn ếm lên nút thắt một vài bùa gia cố nữa.
Matt cảm thấy hai cái mang bên dưới tai bắt đầu rụt lại, tay và chân màng cũng dần tiêu biến. Cùng lúc đó con mực khổng lồ đã phá được khối băng dính, nó phẫn nộ rít gào bơi tới.
Còn chờ gì nữa, Matt dùng hết tốc lực bơi lên.
Kéo nào kéo... 1 2 3 lên!
Matt nghĩ mình sẽ được hai cô bạn khen ngợi vì đầu óc thông minh đột xuất thế này.
