Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 7: Pacific Rim - Chương 129
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:44
Trong thời kỳ đặc biệt, năng lực hành động của loài người có thể mạnh đến đáng sợ.
Chưa đầy ba ngày, tổ chuyên gia lâm thời đã được thành lập và nhanh chóng thu thập một lượng tư liệu khổng lồ từ khắp nơi trên thế giới. Sau khi nghiên cứu và phân tích, họ đã có giả thuyết sơ bộ về nguồn gốc và thân phận của “quái thú bạc khổng lồ”.
Các học giả danh tiếng, uy tín bậc nhất nhất trí cho rằng: sinh vật màu bạc này hoặc là sinh vật siêu nhiên ngủ sâu dưới đáy biển, hoặc là sinh vật ngoài hành tinh đến từ dị không gian.
Lý do thứ nhất: Con người hiện tại mới chỉ khai thác được khoảng 3% đại dương, vẫn còn một lượng lớn sinh vật chưa được biết đến nằm ngoài tầm hiểu biết của nhân loại, và con quái thú bạc kia có lẽ chính là một trong số đó.
Có lẽ nó không chịu nổi sự quấy phá của quái vật, lãnh thổ bị xâm phạm, nên mới rời khỏi biển sâu mà lên bờ đuổi kẻ xâm lược. Cũng có thể, loài cá dưới biển đã không còn đủ để thỏa mãn cái bụng đang ngày một lớn của nó, nên nó quyết định lên bờ đổi món chính. Hoặc cũng có thể, mẹ thiên nhiên không thể chịu nổi cảnh lũ quái vật giày xéo hành tinh này, nên bắt đầu phản công — đánh thức kẻ săn mồi thời viễn cổ, để tiêu diệt những sinh vật không biết điều kia.
Dù là giả thiết nào, đối với loài người đều là tin tốt.
Lý do thứ hai: Đám Tiên Phong (tức người ngoài hành tinh) có thể tạo ra các vết nứt không gian ở đáy Thái Bình Dương — những khe nứt giữa các mảng kiến tạo — rồi liên tục ném quái vật xuống Trái Đất, thì chẳng lẽ không gây ra hiệu ứng dây chuyền?
Biết đâu, dưới đáy Thái Bình Dương còn tồn tại một “hố sâu” khác, cũng là cổng kết nối đến thế giới khác.
Có khi nào... cái hố ấy không mở theo định hướng hoặc định kỳ, mà lại đúng lúc vô tình mở ra mấy ngày gần đây. Vì thế, hàng loạt sự trùng hợp xâu chuỗi lại thành một điều kỳ diệu — vũ trụ gửi đến Trái Đất thiên địch của quái vật, và con người coi đó là món quà của số phận.
Một sinh vật có thể ăn được sinh vật gốc silicon, làm sao có thể là sinh vật bình thường?
Vậy nên, “quái thú bạc” kia rất có khả năng là sinh vật ngoài hành tinh!
“Tôi biết, một vài giả thuyết nghe qua rất thiếu cơ sở khoa học, cứ như đang ám chỉ các vị nên tin vào số phận và vận may, gửi gắm hy vọng vào bàn tay điều tiết của Mẹ Thiên nhiên, từ đó vô tình phủ nhận công lao và hy sinh của loài người và các người điều khiển.”
“Nhưng thưa ngài —”
“Sinh vật đó, con quái thú màu bạc ấy, thực sự đã đến bên chúng ta, thực sự đánh bại quái vật ngoài hành tinh, và cũng thực sự khắc tên mình vào dòng lịch sử của nhân loại.”
Tổ chuyên gia lấy ra một xấp tài liệu và bản phân tích, trong đó có đến 70% là hình ảnh, mà phần lớn do phía Trung Quốc cung cấp.
“Ngay trong ngày thứ hai sau khi quái thú bạc quay lại, khu phòng tuyến phía Trung Quốc đã gửi báo cáo, cho rằng ‘sinh vật chưa rõ danh tính’ này cực kỳ giống với một loài rồng trong truyền thuyết của họ, thậm chí còn xác định được tên gọi và chủng loài cụ thể — Ứng Long.”
“Chúng tôi đã tra cứu một lượng lớn tài liệu, kết hợp với video trận chiến ở Aleutian để đối chiếu với dữ liệu do nhóm giáo sư người Trung cung cấp, kết quả cho thấy — ngoại hình của quái thú bạc quả thực có nét tương đồng với Ứng Long, nhưng vẫn có một số điểm khác biệt.”
Họ đưa ra một loạt hình ảnh đối chiếu, bao gồm: hổ phù, kỳ lân, ứng long trong thần thoại Trung Hoa, và cả ác long trong truyền thuyết phương Tây.
“Nó giống như sự kết hợp của cả bốn sinh vật, gần như là một... một sinh vật được chỉnh sửa gen một cách hoàn hảo. Do đó, chúng tôi có đủ lý do để nghi ngờ rằng nó là sinh vật ngoài hành tinh.”
Dù sao thì, Trái Đất đã bị lũ quái vật phá hoại suốt cả thập kỷ, lấy đâu ra thời gian và tài nguyên để “cày kỹ năng” chỉnh sửa gen? Toàn bộ cây công nghệ của nhân loại đã bị đổ hết vào “chiến giáp” rồi.
“Nhìn tổng thể, nó khá giống Ứng Long, nhưng Ứng Long trong thần thoại có thân hình rắn và một đôi cánh lông vũ dài — rõ ràng nó không phải như vậy.”
“Đôi cánh của nó là kim loại, có vẻ như là một dạng cơ khí sinh học tinh vi.”
“Phần đầu của nó giống rồng phương Đông, nhưng cổ và chiếc đuôi dài lại mang dáng dấp của ác long phương Tây. Nhìn chỗ này đi, thân hình tuy thon dài, nhưng không giống rắn, mà có đường nét cơ thể rõ ràng—na ná hình dáng thân hổ trong phù hiệu cổ. Còn tứ chi của nó, mạnh mẽ rắn chắc, rất giống với thân thể con kỳ lân trong bức ảnh này.”
“Đúng vậy, kỳ lân—cũng là một sinh vật truyền thuyết của Trung Quốc. Đừng hỏi vì sao họ có nhiều sinh vật thần thoại như vậy, tôi cũng không rõ đâu.”
“Và... xin hãy chú ý đến móng vuốt của nó… trông giống vuốt rồng, phải không?”
Khi thấy mọi người gật đầu, vị chuyên gia đổi sang hình ảnh vuốt của một loài khủng long—Therizinosaurus—và một bức bích họa về ác quỷ thời Trung cổ. So sánh xong, họ đều sững người nhận ra: sinh vật khổng lồ tưởng như thần thánh sáng chói kia lại mang trên mình móng vuốt của loài quỷ dữ.
Một vị giáo sư đứng dậy, tổng kết:
“Đây là một sinh vật siêu nhiên. Đồng thời cũng là một cỗ máy g.i.ế.c chóc đầy hoang dã và hung tàn.”
“Chúng ta nên mừng vì nó lấy quái vật làm thức ăn, chứ không phải con người. Cái gọi là ‘kẻ thù của kẻ thù chính là bạn’—ở một mức độ nào đó, nó đang cùng chiến tuyến với chúng ta. Tôi cho rằng, chúng ta có thể lập liên minh với nó, trở thành một loài cùng tồn tại trong thế giới tự nhiên.”
Nhưng có người phản bác: “Làm sao anh dám chắc nó sẽ không tấn công con người?”
Giáo sư đáp: “Nó đã nhiều lần chủ động né tránh loài người, từ tàu ngầm đến trạm quan sát, từ chiến đấu cơ đến cơ giáp, tất cả đều rõ ràng ở trước mắt rồi.”
“Hoặc để tôi nói cách khác—nó có thể ngửi được cá nhà táng nhỏ từ cách năm hải lý, có thể cảm nhận được quái vật ở vĩ độ 65 từ tận vĩ độ 80. Nó sẽ không ngửi thấy mùi của loài người khắp thế giới này sao?”
“Nhưng nó có ăn người không? Nó thậm chí còn tránh né cả thợ lặn ở rạn san hô Great Barrier! Điều đó chứng tỏ—con người không nằm trong thực đơn của nó, và với chúng ta, đó là một cơ hội vô giá.”
“Cược một ván đi! Trái đất bị quái vật xâm lược đã mười năm rồi, còn điều gì tệ hơn nữa đâu?”
Số phận phải do chính chúng ta nắm lấy!
Sau đó, trải qua một tuần tranh luận gay gắt, trụ sở Pacific Rim cuối cùng thông qua kế hoạch “Cộng sinh”. Để phân biệt sinh vật bạc với quái vật ngoại lai, họ bàn bạc rất lâu, cuối cùng đặt tên chính thức cho Assath trong thế giới này.
Không biết là do thẩm mỹ đồng điệu, hay nhận thức có thể vượt thời gian mà cộng hưởng, con người khi nhìn thấy Assath toàn thân bạc trắng, hào quang thánh khiết, lại sinh sống trong vùng băng tuyết thuần khiết, bèn gọi cô là—“Lãnh chúa Bạc.”
Còn vì cô có nguồn gốc từ thần thoại, sinh ra trong truyền thuyết, đến từ thế giới vô hình và vô hạn mà nhân loại chưa từng biết tới—là biểu tượng của lịch sử dài lâu, của siêu hình học và chủ nghĩa thần bí—nên họ đặt tên cho cô dựa trên tiếng Phạn: “Akasha”, nghĩa là “không gian” và “vĩ đại"” thành Akashic.
Cứ như vậy, “Ứng Long” Lãnh chúa Bạc—Akashic được ghi vào hồ sơ mật cấp cao nhất trong kho dữ liệu của nhân loại, nhưng nghịch lý thay—ai ai cũng biết.
Sau khi lập hồ sơ, con người quyết định cử một nhóm chuyên gia sinh học và động vật học đến tiếp xúc, nhằm tăng cường mối liên kết đôi bên, cố gắng để “Akashic” cảm nhận được thiện ý của loài người.
Chỉ là… bọn họ không ngờ, khi “Akashic” đang ăn, chẳng ai dám lại gần—sợ bị con quái vật khổng lồ trong cơn bảo vệ thức ăn xé xác; mà một khi “Akashic” ăn no, cô sẽ lập tức rút về tổ, nơi đó thì… bức xạ quá cao, họ căn bản không thể tiếp cận nổi.
Tóm lại—kế hoạch chưa khởi động đã bế tắc.
Assath không hề hay biết đám người kia đang bất lực trước cô như thế nào.
Cô không biết loài người đang có ý định liên minh với mình, cũng không biết bản thân đã có “hộ khẩu” tại thế giới mới, càng không hay họ đã lần theo dấu vết để suy đoán về nguồn gốc của cô—rồi đưa ra một đống kết luận vừa nực cười vừa… có lý.
Cô chỉ biết có người đang luôn dõi theo mình—dai như đỉa, cứ nhìn chằm chằm mỗi khi cô ăn thịt…
Không lẽ… bọn họ cũng muốn xin một miếng?
Cũng đúng. Hôm trước cái cơ giáp kia còn nhận nội tạng của quái vật mà. Chứng tỏ loài người cũng ăn thịt quái vật, chứ không phải mang về để nhân bản. Nếu họ có công nghệ nhân bản hàng loạt, thì giờ khắp nơi đã đầy rẫy quái vật rồi.
Nghĩ tới đây, Assath hiếm khi sinh ra một chút… cảm giác tội lỗi.
Trong tự nhiên, những loài sinh vật yếu ớt luôn phải đợi kẻ mạnh ăn xong mới dám mon men lại gần gặm chút đồ thừa. Nếu kẻ mạnh không để lại, chúng sẽ chẳng kiếm được gì.
Còn cô thì sao?
Bị loài người thòm thèm nhìn suốt mấy ngày, vậy mà cô chẳng chừa cho họ lấy một miếng. Ăn xong lần nào, cô cũng kéo xác đi luôn. Thế thì… đám người sống trên mặt băng kia ăn cái gì đây?
Cũng có chút áy náy, nhưng không nhiều. Nói cho cùng thì là do họ quá yếu. Huống hồ, con người mà cũng thiếu ăn à?
Assath bắt đầu thấy nghi hoặc.
Hôm ấy, cô lại lôi xác quái vật ra rã đông, nướng lên ăn như thường lệ. Còn một nhóm nhà sinh vật học đang hối hả tiếp cận từ xa, giữ khoảng cách an toàn để quan sát cảnh cô ăn uống.
Assath vẫn như mọi khi — ăn đồ nấu chín, uống nước nóng. Chỉ đến khi no bụng, cô mới đủ nhàn rỗi để quay đầu nhìn loài người.
Chỉ một cái liếc bằng đồng tử rồng dựng thẳng của cô, đám người đang thò đầu ra lập tức rụt lại, trốn sau những khối băng, chui trong lớp tuyết trắng. Cô không hành động gì, chỉ yên tĩnh quan sát. Chẳng bao lâu sau, giống như chuột chũi, họ lại ngọ ngoạy thò đầu ra, thấy cô vẫn đang nhìn, liền lại rụt xuống.
Cứ thế lặp đi lặp lại ba lần, cuối cùng họ cũng cảm thấy có gì đó sai sai, liền lấy hết dũng khí nhìn thẳng về phía Assath, rồi từ từ từng chút một bước ra khỏi chỗ nấp.
Hành động của họ cực kỳ chậm chạp, chỉ sợ khiến sinh vật khổng lồ trước mắt kích động.
Mà chính cái kiểu rụt rè do dự đó lại khiến Assath bực mình. Cô không nhịn được, phun ra hai luồng khí nóng từ mũi — thế là cả bọn lại giật b.ắ.n người, đồng loạt chui tọt về chỗ cũ, phải mất một lúc lâu mới dám ló đầu ra.
Assath: …
Đây là những chuyên gia sinh học và động vật học hàng đầu của loài người đó hả? Thật là… nhát như thỏ đế. Kiên nhẫn trong ngày của cô đến đây là cạn. Assath xé một miếng thịt, ném xuống ngay trước mặt họ, rồi ngậm đồ ăn, quay đầu xuống biển, biến mất không tung tích.
Cùng lúc đó, đám người kia mặt mày trắng bệch nhìn khối thịt quái vật chứa đầy hóng xạ kia, cuối cùng cũng ý thức được — thật ra là họ mới là kẻ phản ứng quá đà.
Nếu “Akashic” thật sự muốn ra tay với họ, cần gì phải nhịn họ đến tận bây giờ?
Suy cho cùng, họ sợ — cũng chẳng có gì khó hiểu, vì họ là con người.
“Trình giả lập âm thanh đã chuẩn bị xong.” Có người đang tổng hợp tiếng gầm của Assath.
“Ngày mai đi, chúng ta mô phỏng tần số phát âm của nó để chào hỏi.”
“Liệu có hiệu quả không?”
“Có. Trước đây ta từng dùng cách này để thu hút sự chú ý của quái vật. Vào năm 2020, ngoài khơi Alaska, trước trận chiến của ‘Dangerous Wanderer’…”
“Thôi được, mong là sẽ có tác dụng.”
Ngày hôm sau, Assath lại kéo xác mồi lên bờ, vẫn theo đúng quy trình quen thuộc, thao tác thành thạo. Nhưng lần này, con người đã to gan hơn chút — không chỉ tiếp cận cô trước khi cô ăn, mà còn học cách bắt chước âm thanh của cô.
Giống như thợ săn trong rừng Amazon bắt chước tiếng chim để giao tiếp, con người cũng đang dùng tần số phát âm của quái thú để nói chuyện với quái thú. Không phải để làm thân thì cũng là cái bẫy. Không phải thử nghiệm thì cũng có mưu đồ.
Assath cúi xuống nhìn họ, không hề có phản ứng.
Nhưng bọn họ lại vui mừng ra mặt, cố mô phỏng ra tần số "thân thiện" hơn nữa. Đáng tiếc là — nghe thật kinh khủng. Thôi đừng mơ loài người có thể học được ngôn ngữ của quái thú!
Assath lại phun ra hai luồng khí nóng từ mũi — lần này là vì bất lực.
Con người bị dọa đến cứng đờ, không dám nhúc nhích, mà cũng chẳng dám bỏ chạy, chỉ có thể đứng c.h.ế.t trân tại chỗ. Assath đã chịu hết nổi, mở miệng nói tiếng người:
“Đủ rồi, tắt cái máy kia đi, ồn c.h.ế.t được. Con người, các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Cả bọn người… không ai phản ứng. Bọn họ c.h.ế.t lặng.
Thôi được. — Phản ứng này cũng nằm trong dự đoán của cô.
Để cho bọn họ được kinh ngạc một lần cho đã, lần sau đỡ ngớ ngẩn hơn, Assath dứt khoát đổi giọng, lần lượt nói thêm vài câu bằng tiếng Trung, tiếng Elf, tiếng Rồng và tiếng Thú.
Nói xong, cô ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Sự im lặng của loài người — vang dội đến mức chói tai.
