Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 12: Urban Legends - Chương 236
Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:15
Tính đến hiện tại, ngôi đền thờ Thần Inari thực sự đã xuống dốc. Cũng giống như người mù sau khi khôi phục thị lực sẽ vứt gậy chống đầu tiên, khi thực phẩm tràn vào Nhật Bản nhờ vào tự do thương mại, Thần Inari – vị thần tượng trưng cho “mùa màng bội thu” – dần dần trở nên không còn cần thiết.
Tuy nhiên, lạc đà dù gầy vẫn to hơn ngựa. Chỉ cần còn nông dân canh tác, Thần Inari vẫn còn một ít hương khói để sống qua ngày.
Vì vậy, ở Nhật – nơi đất đai quý hơn vàng – hàng loạt ngôi đền nhỏ đã suy tàn, bị các công trình mới đè bẹp, chỉ có đền thờ Thần Inari là vẫn giữ được quy mô nhất định. Chính điện, điện thờ, cổng Torii đều đầy đủ. Hơn nữa, do cuộc sống của người dân bị ảnh hưởng bởi khủng hoảng kinh tế, tín ngưỡng Thần Inari lại có xu hướng hồi sinh.
Vì lẽ đó, trong tầm mắt của Assath, ngôi đền trước đây u ám giờ đã được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng nhạt – từ trường năng lượng thuộc về Thần Inari. Nó dường như có tác dụng chống lại mặt tối. Mà cáo lại thuộc họ chó, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh canh gác cắn người—
Vậy nên, chuông cửa mà cô lắp đặt coi như đặt sai chỗ rồi. Quái đàm sẽ không đến gõ cửa.
Nhưng nó không đến tìm cô, chẳng lẽ cô lại không thể đi tìm nó?
Chỉ tiếc là, mảnh đất rộng rãi như đền thờ lại không thể dùng để đánh nhau. Rất có khả năng cô sẽ phải chen chúc với quái đàm trong sân nhỏ hoặc nhà người khác để giao chiến.
Asath rời khỏi đền, quay về nhà gia đình Nishina. Không ngờ, khi đi ngang qua một khu phố gần đó, cô nhìn thấy một căn nhà bị phong tỏa bằng dây cảnh giới, bên trong vang lên tiếng khóc nức nở, cảnh sát bên ngoài đang hỏi thăm nhân chứng về tình huống vụ mất tích.
“Lúc nãy trời có mưa, từ nhà Senna vang lên tiếng chuông cửa. Tôi và hai đứa trẻ đều nghe thấy giọng con gái út của nhà họ – nó nói ‘Mẹ ơi, con về rồi, mở cửa giúp con với’…”
“Chắc là Mii đã mở cửa, sau đó thì không thấy động tĩnh gì nữa. À, Mii là người rất tốt, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Chồng cô ấy làm việc ở công ty chứng khoán… Ủa, chẳng lẽ là kẻ thù của chồng cô ấy?”
“Khi đó, Yuuichi đang chơi trên lầu, nó nói trước cửa nhà Sennai có một chị gái mặc đồ đỏ đứng đó, nhưng tôi thì không thấy gì cả.”
Trên con phố đối diện nhà Sennai, người hiếu kỳ tụ tập càng lúc càng đông. Assath không liếc mắt lấy một cái, chỉ lặng lẽ băng qua đám đông trở về nhà. Cô hít một hơi thật sâu mùi không khí sau mưa, nhưng không ngửi thấy gì đặc biệt.
Quả nhiên, quái đàm có năng lực xuyên không gian không dễ bị bắt. Hơn nữa, mưa đã cuốn trôi dấu vết, chúng sẽ không để lại nhiều manh mối.
Thôi vậy, không cần mạo hiểm vào hiện trường. Khi “Cô gái áo đỏ” tìm đến, con người trong cơn hoảng loạn sẽ tự tìm đến cô. Dù sao thì, cô cũng đang mang danh “nữ pháp sư”.
Tới bữa tối, Assath dặn dò cụ bà Keiko sống một mình: “Một khi tôi ra ngoài thì sẽ không về sớm. Dù có về, tôi cũng có chìa khóa, sẽ không bấm chuông.”
“Còn Rika thì đang ở Tokyo, mỗi lần về đều gọi điện báo trước. Nên nếu bà đang ở nhà một mình mà nghe tiếng chuông cửa, đừng mở cửa.”
Keiko uống hết ngụm canh cuối cùng:
“Cháu cũng nghe nói về quái đàm đó rồi à?”
“Không phải nghe nói,” Assath ngẩng đầu, “Mà nó đã xuất hiện trong khu vực này rồi.”
Keiko gật đầu, tỏ vẻ đã ghi nhớ, không hỏi thêm điều gì. Bà mang bát đĩa vào bếp, còn Assath thì kết tụ một khối nước trong lòng bàn tay – nó di chuyển như có sinh mệnh, lau sạch bàn ghế, cuốn đi bụi bẩn từ các góc, từ trong suốt trở nên vẩn đục, rồi bò vào bồn cầu và bị xả trôi, biến mất không dấu vết.
Keiko thu bát đũa xong xuôi, cảm thán:
“Thật tiện lợi và kỳ diệu. Dù có xem bao nhiêu lần cũng không thấy chán.”
Assath: “Nó còn có thể rửa bát cho bà, tại sao bà cứ nhất định phải tự làm?”
Keiko cười nhẹ:
“Vận may và hưởng thụ thì không thể theo ta cả đời, nhưng lười biếng thì có thể. Bà không muốn buông thả bản thân.”
Đêm xuống, đèn trong phòng khách vẫn sáng. Keiko và Assath ngồi mỗi người một bên – một người đeo kính đọc báo, một người lướt qua bài tập nhanh như bay – cho đến khi chuông cửa đột nhiên vang lên.
Keiko nhìn ra cửa, rồi quay sang nhìn Assath. Cô không ngẩng đầu, chỉ nói thẳng:
“Là người sống.”
Gần như ngay khi lời vừa dứt, chuông cửa ngừng lại. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói nghẹn ngào như đang cố kìm nén cảm xúc:
“Bà Nishina ơi, xin bà mở cửa. Cháu là Sennai Nobuko, cháu… cháu đến tìm nữ pháp sư…”
Keiko thì thầm:
“Là con gái út nhà Sennai.” Rồi cao giọng lên: “Chờ một chút nhé!”
Bà đặt tờ báo và kính xuống, mở cửa, liền thấy một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi đứng ngẩn ngơ ngoài cửa. Gương mặt tái nhợt, tay chân lạnh ngắt, trông như một con mèo hoang bị bỏ rơi – vô cùng đáng thương.
“Ôi chao, con bé này… mau vào nhà đi!”
Một chiếc khăn khô, một tấm chăn, một tách trà nóng – đây lẽ ra là quy trình tiếp khách thông thường, nhưng tất cả đều bị Nobuko lược bỏ.
Cô bé mang theo vẻ mệt mỏi và ẩm ướt, quỳ xuống trước mặt Assath như bám lấy cọng rơm cuối cùng, cầu xin cô cứu lấy người mẹ đã mất tích.
Nobuko kể rằng mẹ cô đã mất tích vào chiều nay, nghi ngờ bị quái đàm bắt đi, nên tha thiết cầu xin cô ra tay giúp đỡ.
Cha và anh trai cô thì đau buồn, nhưng không tin vào chuyện quái đàm, chỉ biết phối hợp điều tra, tìm kiếm một cách vô vọng. Nhưng cô thì biết chuyện này không phải bịa đặt – bởi có những thứ, chỉ cần gặp một lần, là cả đời sẽ tin.
Và cô từng là người “có thể thấy được” khi còn nhỏ. Chỉ là sau khi lớn lên, khả năng ấy đã biến mất.
Assath: “Tại sao lại tìm đến tôi?”
Nobuko: “Em nghe nói vụ biến mất của ‘quái đàm tủ giày’ có liên quan đến chị.”
Assath: …
Đám học sinh mê tám chuyện đúng là một lũ “có miệng ở khắp người”. Chắc chắn là vì bài tập quá ít nên mới lan truyền tin đồn nhanh như vậy.
Nobuko: “Em có thể quyết định để chị vào hiện trường vụ án. Dù xảy ra chuyện gì, hậu quả em xin chịu toàn bộ, chỉ mong chị tìm mẹ em càng sớm càng tốt, em sẽ phối hợp hết sức!”
Cô tháo cặp, mở ra, đổ toàn bộ tiền lẻ tiết kiệm trong đó ra:
“Xin chị giúp em!”
Thông minh, hiểu chuyện, biết điều – con bé này còn hơn đứt cha và anh nó.
Asath khẽ nhếch môi – cô đang thiếu một mồi nhử.
*
Sáng hôm sau, con phố nơi xảy ra vụ việc trở nên vô cùng vắng lặng. Các ngôi nhà lân cận đều đóng kín cửa sổ, chỉ còn lại dải băng cảnh báo màu vàng trước cửa nhà họ Sennai rung rinh trong gió.
Cha và anh trai của Nobuko đã đến khu rừng gần Chiba để tìm kiếm, trong nhà chỉ còn lại một mình cô bé. Nobuko đóng kín cửa sổ, ở yên trong phòng, lặng lẽ chờ đợi một cơn mưa đổ xuống.
Vu nữ từng nói với cô rằng, chiều nay sẽ có mưa. Nhưng bản tin thời tiết lại nói rằng hôm nay trời sẽ nắng.
Cô quyết định tin lời vu nữ.
Sự thật chứng minh cô đã đúng. Không biết bằng cách nào vu nữ lại dự đoán được, nhưng bầu trời vốn đang nắng trong bỗng trở nên u ám, mây đen dày đặc bao phủ khắp vùng Chiba, rồi cơn mưa lớn ào ào đổ xuống, rào rào đập vào cửa sổ.
Mưa kéo dài rất lâu, làm nhiệt độ khu vực này giảm đi mấy độ, cả tông màu của cảnh vật cũng tối đi, như gần đến hoàng hôn.
Thời gian từng phút trôi qua, Nobuko cảm nhận được tiếng tim mình đập ngày càng rõ ràng. Rồi đột nhiên, không biết đã đến ngưỡng nào, tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.
Có thứ gì đó đến rồi...
Đã đến rồi.
Không rõ là sợ hãi hay là cảm giác nhẹ nhõm vì đạt được mục đích, Nobuko đứng dậy, vén một góc rèm cửa sổ lên, và đúng như dự đoán, cô thấy một cô gái mặc áo đỏ, tóc dài đen xõa vai, đang ra sức nhấn chuông cửa nhà đối diện.
Tiếng chuông rất ồn, không ngừng vang lên. Nhưng dường như cô ta không có khái niệm "làm phiền người khác", nhà này không có ai mở cửa thì chuyển sang nhà tiếp theo. Vì cô ta hơi cúi người, cổ vươn ra khiến tóc che khuất khuôn mặt, Nobuko không thể nhìn rõ diện mạo, nhưng theo bản năng cảm thấy—mình không nên thấy rõ gương mặt đó.
Tuy nhiên, có vài việc, cô bắt buộc phải làm.
Nobuko bất ngờ mở cửa sổ, chủ động để lộ bản thân, và nói to với "người" đang nhấn chuông cửa:
“Xin đừng nhấn nữa, hôm nay không có ai ở nhà, hôm khác hãy quay lại.”
Tiếng chuông ngừng lại, cô gái áo đỏ từ từ ngẩng đầu lên...
Nhưng ngay trước khi ánh mắt hai bên chạm nhau, Nobuko đã đóng cửa sổ lại, né tránh ánh nhìn đó.
Không bao lâu sau, chuông cửa nhà cô lại vang lên, kèm theo đó là giọng mẹ cô:
“Con ngoan, mở cửa giúp mẹ với, mưa to quá…”
Nobuko không nhúc nhích, nắm chặt lá bùa hộ mệnh, nhắm mắt lại, run rẩy rơi lệ.
Cùng lúc đó, Assath — người đang ẩn mình dưới hiên tránh mưa — bước ra một bước, trong khoảnh khắc ấy, những hạt mưa ngưng lại trước mặt cô, từng giọt tránh né, không hề chạm vào người.
Bước chân cô lướt trên mặt nước, không làm ướt đế giày, cũng không phát ra tiếng động.
Cô đã thấy quái đàm.
Cô bước vào trường năng lượng bị méo mó do sự xuất hiện của quái đàm tạo thành.
Năng lượng tiêu cực bao trùm toàn bộ khu vực, ngăn cách cảm quan với thế giới bên ngoài. Xem ra, quái đàm này mạnh hơn cái trước nhiều, nó có thể kéo cả một khu vực vào chiều không gian khác, không chỉ riêng một người.
Nhưng không sao, cô còn mạnh hơn nó.
Chỉ có điều, có một điểm khiến cô thấy kỳ lạ—khi ba yếu tố: áo đỏ, tóc dài đen, phụ nữ kết hợp lại, trong lòng cô bất chợt dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, giống như khi đối diện với “Con dê đen trên núi đen”. Cô dường như… tận trong xương tủy “kiêng dè” loại quái vật này.
Chuyện này là sao?
Tình trạng đó không chỉ xuất hiện một lần—mỗi khi gặp quái vật giống người, cô luôn cảm thấy hiệu ứng “thung lũng kỳ lạ”, tại sao vậy?
Đè nén nghi hoặc, Assath như một thanh kiếm đ.â.m vào lãnh địa của quái đàm, phía đối diện cũng đã nhận ra sự hiện diện của cô. Cô gái áo đỏ ngừng lại, như hiểu rằng người đến không có ý tốt, toàn bộ đầu xoay 180 độ, gương mặt trắng bệch lộ ra đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào cô.
Xương cổ phát ra tiếng "rắc rắc", móng tay nhanh chóng dài ra, cơ thể cũng từ từ phình to…
Assath ngẩng đầu:
“Xâm nhập bất hợp pháp, đột nhập nhà dân—ở Mỹ thì mày đã bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi.”
Cô gái áo đỏ không đáp, lao thẳng vào Assath. Đồng thời, trường năng lượng giăng rộng đột nhiên co lại như muốn nghiền nát Assayh, nhưng lại bị khí trường của cô đẩy lùi, ép vỡ.
Assath tung một cú đá, trực tiếp đá gãy đầu gối của nó. Khi quái đàm quỳ xuống, cô bóp lấy cổ nó, vặn mạnh. Tuy nhiên, quái đàm không biến mất, ngược lại còn giơ móng vuốt nắm lấy tay cô. Chỉ trong tích tắc, Assath cảm thấy tay mình đau rát như bị bỏng!
Cái quái gì vậy? Một con rồng mà lại có thể cảm thấy "bỏng"?
Không do dự nữa, cô thu hẹp trường lực, phóng tia hấp dẫn cùng lửa rồng đồng thời bùng nổ—"Ầm!"—giết sạch quái đàm, đến mức tro bụi cũng không còn, cả trường năng lượng bị phá hủy tan tành.
Cô vung tay, khói bụi tan đi, mây đen cũng rút, một tia sáng xuyên qua tầng mây rơi xuống.
Assath xắn tay áo, nhưng phát hiện trên cánh tay không có dấu tích bị bỏng, làn da vẫn mịn màng, như thể cảm giác nóng rát chỉ là ảo giác.
Nhưng cô biết, đó không phải là ảo giác...
Vấn đề là, quái đàm không mạnh, sao nó lại có thể làm cô bị thương?
Bầu trời trong trở lại, cửa nhà họ Sennai mở ra, Nobuko phấn khích lao ra, ôm chầm lấy Assath vẫn còn đang bối rối: “A! Tìm được rồi! Mẹ em đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ!”
“…Em phải gọi xe cấp cứu, mẹ vẫn đang bất tỉnh!”
Assath không đáp lại, cô vẫn đang ngẩn ngơ nhìn cánh tay của mình.