Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 13: The Thing - Chương 254
Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:16
Đi cùng một nhóm người biết suy nghĩ có một điểm tốt — đó là khi đối mặt với sự cố bất ngờ, họ không chỉ biết hét lên.
Sau thoáng bối rối hoảng loạn là quyết đoán dứt khoát trong chớp mắt.
Paige là người đầu tiên giơ s.ú.n.g lên, nhắm thẳng vào Martin đang dị hóa mà bắn. Một phát trúng tim, một phát xuyên đầu — nhưng vẫn không thể khiến Martin dừng lại.
Cổ hắn càng lúc càng dài, m.á.u thịt nhúc nhích như muốn “nhả” viên đạn ra, biểu cảm trên mặt trở nên vặn vẹo kỳ quái. Ban đầu hắn còn kêu lên được vài tiếng người, nhưng dần dần, trong miệng chỉ còn vang lên tiếng rên rỉ dã thú.
Đầu Martin đột ngột tách thành bốn cánh, từ phần nối với cổ họng vươn ra một chiếc xúc tu săn mồi. Thân thể hắn cũng mất luôn hình người, bụng toác ra, từng chiếc xương sườn trắng hếu bật ngược ra ngoài, biến thành những chi chân đốt kiểu côn trùng đang cào cấu không ngừng.
Trong bụng hắn đã rỗng tuếch từ lâu — mỗi cơ quan nội tạng đều đã dị hóa thành một bộ phận của sinh vật kinh dị, bao gồm cả bản thân hắn.
Paige thốt lên: “Súng vô dụng!”
Doreen lập tức phản ứng, giơ s.ú.n.g phun lửa xịt thẳng về phía Martin đang dị hóa.
Nói cũng lạ, chuyện xảy ra ngay tại hành lang, khoảng cách giữa Martin và họ rất gần. Nếu hắn phát điên lên mà tấn công loạn xạ thì chẳng ai tránh nổi.
Vậy mà hắn lại không thể làm họ bị thương.
Không rõ là do ngọn lửa cản trở hành động của hắn, hay do bản thân hắn quá yếu, dù Martin vùng vẫy thế nào cũng không vượt qua được ranh giới của ngọn lửa, càng không thể làm gì được Doreen.
Tựa như có một loại năng lượng vô hình giam cầm hắn tại chỗ, ép hắn phải c.h.ế.t đứng tại chỗ. Dù móng vuốt hắn đã cào rách sàn nhà, nhưng vẫn không cách nào thoát được.
Lửa cháy ngùn ngụt, thiêu đốt từng tấc da thịt của Martin. Mỡ chảy tong tỏng, khói đen bốc lên, trần nhà và tường đều bị hun đen, còn “Martin” thì bị thiêu đến mức cháy đen nhanh đến kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn mất đi hình người, biến thành một khối thịt nhão nhèo chẳng nhìn ra hình dạng. Nó gào thét như người mà không phải người, cuối cùng cam chịu mà lặng lẽ c.h.ế.t đi, tan chảy trên nền đất.
Không khí tràn ngập mùi xác cháy khét lẹt, mọi người sững sờ nhìn đống tàn tích của Martin, trong cơn hoảng loạn lại nhớ đến những xác c.h.ế.t mà họ đã xử lý ban ngày.
Cũng là từng cái xác cháy đen, vặn vẹo như quái vật, c.h.ế.t rất thảm. Họ vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trạm Số 4, nhưng giờ thì có vẻ đã hiểu rồi.
Có lẽ, cái gọi là “thổ dân” của trạm Số 4 chính là đã gặp phải lũ quái vật biến dị này, nên mới chẳng ai sống sót.
Nhưng một vài vấn đề thì không thể nghĩ sâu — ví dụ, vì sao một người bình thường lại có thể biến thành quái vật? Cho dù có một người dị hóa, nếu tiêu diệt kịp thời thì cũng không đến mức khiến cả trạm bị diệt vong. Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến đến cả những người đã c.h.ế.t cũng... biến thành quái vật?
Đám nghiên cứu viên lặng nhìn t.h.i t.h.ể Martin, Doreen vẫn chưa hoàn hồn, còn sắc mặt Paige thì trắng bệch.
Đèn chiếu sáng hành lang đã bị cháy, ánh sáng về đêm lờ mờ nửa tối nửa sáng. Assath đứng ở ranh giới của bóng tối và ánh sáng, ngẩng đầu liếc qua từng người còn sống, cuối cùng dừng lại ở Paige.
Tên lính này rõ ràng đã bị dọa sợ, vi biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể đều không giống làm bộ. Mọi dấu hiệu trên người hắn đều cho thấy sự sợ hãi và bài xích đối với “Martin”, chẳng khác gì người bình thường.
Nhưng — trên người hắn thực sự có mùi “ung thư”.
Dù rất nhạt, nhưng vẫn là “ung thư”.
Vấn đề là: Paige có biết bản thân mang theo “ung thư” hay không?
Assath không lên tiếng, chỉ âm thầm liệt hắn vào danh sách theo dõi, lặng lẽ ghi lại dữ liệu liên quan đến hắn.
Lúc này, Maria mở miệng:
“Tập hợp! Gọi tất cả những người đang tản ra quay lại, nói cho họ biết chuyện Martin, rồi chúng ta lập tức rút khỏi đây, tuyệt đối không được ở lại qua đêm!”
“Nhưng chúng ta chỉ có một chiếc trực thăng, bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp bão tuyết.” — người điều hành vô tuyến tên William nói.
“Đây là Nam Cực âm 50 độ, ban đêm còn lạnh hơn nữa. Ra ngoài chẳng khác nào tự tìm cái chết. Không phải chúng ta muốn không ở lại là có thể không ở lại.”
Maria: “Vậy tức là chúng ta phải ở lại đây, canh một đống xác chết, đối mặt với nguy hiểm chưa rõ nguồn gốc, chỉ để khỏi c.h.ế.t cóng ngoài kia?”
“Nghe này, William, tôi thà c.h.ế.t cóng còn hơn biến thành thứ không ra người!”
Đội ngũ bắt đầu chia rẽ, vết rạn đầu tiên trên mối quan hệ xuất hiện. Assath không tham gia tranh cãi, chỉ lặng lẽ đứng bên quan sát, cho đến khi nhóm người ra ngoài quay về.
Chỉ là, cô ngửi được trên người vài người bọn họ có mùi khí rất phức tạp, có cả mùi “ung thư”, nhưng không rõ là từ bên trong cơ thể hay do dính phải từ bên ngoài — vì Julie và Laiko đã đi kiểm tra thi thể, còn bốn lính đi lấy dầu thì tìm thấy t.h.i t.h.ể của Mac trong kho.
“Mac à?”
“Một lính nói: “Hắn c.h.ế.t vì tự thiêu. Lần đầu tiên tôi thấy một t.h.i t.h.ể cháy đen mà vẫn ôm chặt lấy thùng xăng… Có vẻ như hắn chủ động chọn cái chết.”
“York bị dọa đến mức làm đổ thùng dầu. Được rồi, người bọn tôi toàn mùi xăng, có ai có đồ sạch không? Không thì làm ơn cất s.ú.n.g phun lửa đi, cảm ơn.”
Không lâu sau, câu chuyện lại quay trở về chủ đề ban đầu — nên rời đi hay không — và một lần nữa bùng lên cuộc tranh cãi dữ dội, đồng thời rạn nứt giữa con người càng lúc càng lớn.
“Không ai được rời khỏi đây!”
Người lên tiếng là Julie: “Mọi người đều biết tôi là bác sĩ.”
Cô hít sâu một hơi: “Tôi rất lấy làm tiếc vì cái c.h.ế.t của Martin. Nhưng chúng ta không biết nguyên nhân cái c.h.ế.t đó là gì — là bị quái vật tấn công hay nhiễm phải virus lạ. Tóm lại, bất kỳ ai đã tiếp xúc với nguồn lây nhiễm chưa xác định, hoặc đã bước vào môi trường khả nghi, đều phải bị cách ly. Không ai được rời khỏi đây.”
York: “Ý cô là để chúng tôi chờ c.h.ế.t à?”
Julie: “Trong những người chờ c.h.ế.t cũng có tôi.”
Bản năng sinh tồn là điều ai cũng có, tất cả đều biết yêu cầu này là trái với bản tính con người. Thế nhưng, đa số người ở đây đều đã học qua đại học, hiểu rằng đây là điều bắt buộc phải làm.
Julie nói: “William, mau đi sửa máy liên lạc. Dù không thể liên hệ được với tổng bộ, cũng nhất định phải báo cho người trên tàu, đừng để họ đến gần nơi này.”
“Còn lại… có lẽ chúng ta nên làm rõ ‘quái vật’ rốt cuộc là thứ gì trước đã?”
Nói rồi, cô bắt đầu thực hiện các biện pháp bảo hộ cá nhân, gọi Laiko đến làm trợ lý, vào phòng thí nghiệm lấy dụng cụ, xé một số tổ chức trên t.h.i t.h.ể Martin để làm nghiên cứu.
Xảy ra chuyện như vậy, theo bản năng con người sẽ tụ tập lại với nhau để tìm cảm giác an toàn, nhưng đội khảo sát thì thường chọn cách khác.
Bọn họ tiếp tục sửa máy ghi âm và máy tính, chỉ là lần này không “mời” Assath ra ngoài nữa, mà để cô ở lại chỗ đông người.
Lúc này, Doreen đang ngồi ở một góc tường khác bỗng nhìn về phía Assath, hỏi: “Cô nói cô muốn nói chuyện với tôi… về ‘thịt đỏ’?”
Không khí trong phòng bỗng chùng xuống vài độ, mọi người vừa làm việc vừa lén lắng nghe cuộc đối thoại của họ.
Assath không hề giấu diếm, gián tiếp cung cấp một số thông tin: “Cô nhìn thấy nó khi đốt rác đúng không?”
“Đúng vậy…” Doreen nhớ lại, “Nó có kích cỡ bằng lòng bàn tay, trông giống một sinh vật không xương sống, lăn lộn trong lửa không ngừng cho đến khi lăn vào tuyết.” Sau đó thì không ai tìm thấy nó nữa.
Assath nói: “Lúc đó tôi nghe thấy tiếng hét của cô, nhưng khi tôi chạy ra, lại ngửi thấy mùi cháy khét trong chuồng chó.”
“Chuồng chó?” Doreen lập tức ngẩng phắt đầu.
Các nhà nghiên cứu bên cạnh ngừng công việc, những người lính đang lau s.ú.n.g cũng dừng tay, đồng loạt nhìn về phía Assath — dường như lần đầu tiên thực sự nhìn nhận cô nghiêm túc.
Assath nói tiếp: “Mùi đó biến mất rất nhanh, giống như chỉ là ảo giác của tôi. Sau đó, tôi thấy Martin bước ra từ chuồng chó.”
Doreen ngẩn ra: “Cô đang nói là… khối ‘thịt đỏ’ kia chui vào chuồng chó, rồi bám lên người Martin? Sau đó Martin liền…”
Không ai trong số họ là kẻ ngốc. Dù tất cả chỉ là lời một phía từ Assath, nhưng hiện tại “gián điệp dự bị” này đang ở cùng một chiến tuyến với họ.
Lợi ích của bọn họ không mâu thuẫn nhau, đều là vì muốn “ra khỏi đây”. Mà cách tốt nhất để làm điều đó là nhanh chóng làm rõ chuyện gì đã xảy ra ở Trạm số 4, tìm ra phương án giải quyết.
Nếu như “gián điệp” không nói dối, vậy thì biến dị của Martin rất giống với hiện tượng bị một sinh vật chưa rõ “ký sinh”.
Liên hệ đến việc trong tầng băng vĩnh cửu ở Nam Cực có rất nhiều virus thời tiền sử, lại từng có những đợt dịch c.h.ế.t người bùng phát trong lịch sử nhân loại… Bọn họ có khuynh hướng cho rằng Martin c.h.ế.t vì nhiễm virus cổ đại.
“Có loại virus nào có thể biến một người thành quái vật không?” Còn c.h.ế.t thê thảm đến thế?
“Năm 1976, khi virus Ebola lần đầu bùng phát, cảnh tượng người bệnh lúc ấy cô chưa thấy à?”
“... Xem ra virus Nam Cực còn kinh khủng hơn Ebola, Martin c.h.ế.t chẳng còn ra hình người nữa.”
Không giống các nhà khoa học tập trung vào “virus”, đám lính lại quan tâm đến từng cá nhân hơn. Như bây giờ, chỉ với chi tiết “ngửi thấy mùi cháy”, Paige đã nảy sinh nghi ngờ.
“Cô có khứu giác nhạy thế sao?”
Assath đáp: “Không có đầu bếp nào lại không có khứu giác nhạy. Giống như hoạ sĩ thì phải nhạy cảm với màu sắc vậy.”
Cùng là nhìn hoàng hôn, cô ngửi được năng lượng đang cuộn trào, còn Legolas thì nhìn ra được tầng tầng lớp lớp màu sắc. Thỉnh thoảng, anh còn giảng giải cho cô màu nào là số mấy, màu kia là số mấy, thậm chí chỉ riêng màu đỏ cũng chia ra cả chục loại.
Dĩ nhiên, cô không hứng thú với việc phân biệt màu sắc, trừ phi đang đi tìm tắc kè hoa. Nhưng “khứu giác” thì khác — đây là sở trường của cô.
“Đầu bếp phải dựa vào mũi để phân biệt nguyên liệu, gia vị, độc dược, dược liệu, thậm chí cả độ chín của thức ăn. Không có chiếc mũi tốt thì không thể làm đầu bếp giỏi được, thưa ngài.”
Assath âm thầm đưa ra móng vuốt của mình: “Có thể anh không tin, nhưng tôi ngửi ra được người nào có bệnh. Xin thứ lỗi, thưa ngài, nhưng... anh bị ung thư đúng không?”
Paige lập tức bật cười: “Cô đang nói linh tinh cái gì thế!”
York nói: “Paige rất khỏe mạnh, chưa từng mắc bệnh, nếu không thì đã chẳng thể làm đội trưởng của chúng ta.”
“Thật vậy sao?” Giọng Assath vẫn bình tĩnh, “Nhưng tôi ngửi được trên người anh mùi giống hệt như Martin. Hai người có từng ở cùng nhau không?”
Sắc mặt Paige lập tức biến đổi. Một người lính khác vừa đi tuần trở về cũng tái mặt, vì anh ta nhớ lại cảnh Paige và Martin từng đứng cạnh nhau hút thuốc.
Nhìn thấy biểu cảm ấy, những người còn lại sao có thể không hiểu ra? Theo bản năng, bọn họ bắt đầu tránh xa Paige, tin vào những lời của Assath.
Paige hoảng hốt: “Các người lại tin lời một người Đức à?!”
“Chuyện này không liên quan đến quốc tịch, Page.” Một người lính lên tiếng, “Anh đúng là từng ở cạnh Martin khá lâu. Chúng tôi không chắc anh có bị lây nhiễm hay không.”
Doreen đứng dậy từ góc tường, hướng s.ú.n.g phun lửa về phía anh ta: “Hãy hợp tác cách ly, mời sang phòng khác, ngay lập tức!”
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Julie và Laiko bước vào với vẻ mặt nặng trĩu: “Có lẽ… chúng ta thật sự không rời khỏi nơi này được nữa rồi.”
