Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 13: The Thing - Chương 255

Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:16

“Dù các người có tin hay không, Martin đã không còn là con người nữa, mà đã biến thành một loại sinh vật khác rồi.”

Julie lấy giấy phép hành nghề y của mình ra thề, cô tuyệt đối không đùa giỡn: “Tôi đã lấy một phần mô từ thi thể, các tế bào nguyên bào sợi ở lớp hạ bì vẫn còn hoạt tính. Nhưng dưới kính hiển vi, hình thái của chúng hoàn toàn khác với tế bào người.”

Tế bào con người có cấu tạo đơn giản, hệ thống vận hành rõ ràng, chức năng chuyên biệt, mỗi loại làm một việc, cùng phối hợp để giúp cơ thể duy trì sự sống.

Thế nhưng tế bào trên người Martin thì không như vậy. Cấu trúc của chúng phức tạp, quỹ đạo vận động không cố định, tác dụng không rõ ràng. Chỉ có thể xác định một điều — chúng là loài “ăn thịt”, không những có thể bắt và nuốt chửng tế bào người, mà còn có thể ngụy trang thành tế bào người.

“Cái gì cơ?” Có người không tin nổi, “Tôi nghe nhầm à? Tế bào có thể giả mạo một loại tế bào khác?”

Julie: “Đúng vậy. Giống như tế bào ung thư có thể qua mặt tường lửa của hệ miễn dịch, năng lực của nó rõ ràng còn vượt xa cái gọi là ‘né tránh miễn dịch’.”

“Tôi dùng m.á.u của mình làm thí nghiệm, phát hiện chúng phân giải các tế bào m.á.u của tôi, nhanh chóng hấp thu sạch sẽ, rồi sao chép ngoại hình, hành vi và quỹ đạo vận động của tế bào m.á.u tôi, tiếp tục hoạt động dưới hình dạng đó.”

“Hiểu rồi chứ? Mấy con ch.ó trong chuồng có khi đã biến mất theo cách này.”

“Loại tế bào chưa rõ nguồn gốc này có thể xâm nhập và mô phỏng hoàn hảo tế bào của bất kỳ sinh vật nào, bao gồm cả con người.”

“Một khi tiếp xúc với nó, nó sẽ hòa nhập vào chúng ta, dùng cơ thể chúng ta làm vật chứa, dần dần thay thế các cơ quan, m.á.u và mô ban đầu, cho đến khi hoàn toàn thay thế chúng ta.”

Ánh mắt cô lộ vẻ tuyệt vọng: “Sự xâm lấn này bắt đầu từ tầng tế bào... chúng ta sẽ không cảm nhận được gì cả, thậm chí khi nó đã ngụy trang thành cơ quan của mình mà vận hành, chúng ta vẫn cảm thấy mình là người bình thường.”

Nó có thể mô phỏng – mô phỏng một cách hoàn hảo!

Nó lừa được bản thân, thì cũng sẽ lừa được người khác.

Laiko: “Vậy nên, chúng ta không thể rời đi, bởi vì không thể chắc chắn trong số chúng ta ai đã bị nhiễm.”

Trái tim mọi người ngày càng nặng nề, và khi Julie mang kính hiển vi đến, yêu cầu mọi người tận mắt quan sát, thì trái tim họ hoàn toàn rơi xuống đáy vực.

Julie vẻ mặt mệt mỏi: “Nếu không ai có ý kiến, tôi sẽ tiêu hủy phiến kính này.”

Cô dùng dây kim loại nung nóng để xử lý. Mọi người thấy rất rõ — vào khoảnh khắc nhiệt độ tăng vọt, phiến kính bỗng nứt toạc, giọt m.á.u bên trong lập tức dựng đứng lên, giãy giụa như một con quái vật nhỏ, rồi đột ngột bất động.

Đã bị than hóa.

Julie thở phào nhẹ nhõm, hỏi xem tiến độ sửa máy ghi âm thế nào. Sau khi biết Assath có thể ngửi ra mùi kỳ lạ trên người kẻ bị ký sinh, cô vô cùng kinh ngạc.

Nhìn Paige tức tối, rồi lại nhìn Assath thản nhiên, Julie nhức đầu: “Cái gì… có thể ngửi ra á?”

Assath khẽ nhướng mí: “Có lẽ vì tốc độ lây lan của nó còn nhanh hơn tế bào ung thư, nên mùi của nó cũng giống vậy.”

Laiko: “Vậy giả sử cô nói đúng, ngoài Paige ra, còn ai bị dính mùi đó nữa?”

“Anh và Julie.” Assath liếc qua bốn binh lính đang ra ngoài, nhưng người họ nồng nặc mùi xăng dầu, “Trong bọn họ cũng có, ít nhất hai người.”

“Láo toét! Con gián điệp người Đức!” Paige nổi giận, giơ s.ú.n.g chỉa thẳng vào đầu Assath: “Mày liên tục nhằm vào tao và binh sĩ của tao, định chia rẽ nội bộ! Khai ra! Mục đích thật sự của mày là gì? Tại sao lại theo bọn tao đến trạm Nam Cực?”

Laiko cố gắng giải thích: “Tôi và Julie luôn xử lý thi thể, nhưng tôi thề là cả hai đều mặc đầy đủ đồ bảo hộ!”

Nhưng Assath hoàn toàn không để tâm đến lời Laiko. Khi Paige giương s.ú.n.g chĩa vào cô, điều đó đã cấu thành hành vi khiêu khích. Cô chẳng ngại giúp kẻ sắp c.h.ế.t ôn lại một chút ký ức.

“Tôi không hề quan tâm đến trạm Nam Cực, tôi chỉ muốn đến cảng Victoria thôi.”

Assath bình thản nói, “Là các người cứ nhất quyết kéo tôi theo, nên tôi mới đến đây, đúng không?”

Cả căn phòng lặng đi trong chốc lát.

Đúng thế, chính họ là người đã ép cô gái người Đức này đi theo. Cô vốn không phải thành viên của đội khảo sát, cũng chẳng có tư cách đến trạm số 4. Chỉ vì nghi ngờ thân phận cô, họ đã lôi cô vào chỗ chết.

Maria ôm mặt, thở dài: “Chúng ta không nên đưa cô ấy đi theo. Biết vậy tôi đã ở lại trên tàu rồi…” Sợ c.h.ế.t là bản năng con người. “Chúa ơi, mọi người bình tĩnh đi, bây giờ không phải lúc chia rẽ nội bộ đâu.”

Doreen cầm chặt s.ú.n.g phun lửa: “Nếu niềm tin giữa chúng ta đang sụp đổ, thì hãy chứng minh rằng mình không phải quái vật.”

“Chứng minh kiểu gì?”

Julie lập tức đưa ra phương án: “Lấy máu.”

“Các người đều thấy rồi, loại tế bào đặc biệt này sợ nhiệt độ cao, chỉ có ngọn lửa mới tiêu diệt được nó. Tôi sẽ chuẩn bị cho mỗi người một cái ống đựng, các người nhỏ m.á.u của mình vào trong.

Sau đó — chúng ta lần lượt kiểm tra, được chứ?”

Phương án này nghe có vẻ hợp lý, nhưng với cô thì không.

Assath rất rõ, d.a.o của con người không thể làm cô bị thương, mà m.á.u của cô thì có tính ăn mòn cực mạnh.

Nếu nhỏ vào mà làm ăn mòn cả ống đựng trong nháy mắt, thì sẽ phiền to đấy.

Assath: “Tôi không đồng ý.”

Mọi người quay lại nhìn cô, Doreen nhíu mày: “Tại sao? Đây là cách tự chứng minh nhanh nhất.”

Assath nhếch môi: “Cũng là cách lây nhiễm nhanh nhất.” Doreen sững người.

“Trạm số 4 đã thất thủ lâu như vậy, các người làm sao dám chắc dụng cụ trong phòng thí nghiệm vẫn sạch sẽ, không nhiễm độc?” – Assath nói thẳng không kiêng nể – “Băng giá rồi lại rã đông, trần nhà lẫn sàn đều ẩm ướt. Mà những tế bào có độ hoạt tính cao thì có thể di chuyển theo dòng nước, bám vào bất cứ vật thể nào — mắt thường không nhìn thấy vi khuẩn không có nghĩa là không có vi khuẩn, là rất nhiều ấy chứ.”

Ngay sau đó, cô chỉ vào Julie:

“Còn chị, Julie.”

“Là một bác sĩ có chứng chỉ hành nghề, chẳng lẽ chị lại không biết điều này? Chị còn dùng dụng cụ trong phòng thí nghiệm để tự lấy m.á.u xét nghiệm nữa.”

Julie vẫn luôn đối xử tốt với cô, rất thân thiện, nhưng điều đó không ngăn được cô nghi ngờ chị ta.

Không vì lý do gì khác, chỉ vì mô tả của Julie về “tế bào chưa rõ nguồn gốc” lại quá đầy đủ, đến cả phương án tự chứng minh cũng đưa ra trơn tru — cứ như là… chị ta quá quen thuộc với quy trình này vậy.

Assath nói: “Tóm lại tôi không đồng ý dùng cách xét nghiệm m.á.u để kiểm chứng, làm vậy chỉ khiến nguy cơ nhiễm bệnh tăng lên thôi.”

Julie tái mặt, nhìn chằm chằm vào ngón tay đã được băng bó, không rõ đang nghĩ gì.

“Thế còn cô thì sao hả?” — đám lính rõ ràng là đã khó chịu với cô, York cũng giơ s.ú.n.g lên chĩa vào — “Chẳng phải cô chỉ là một đầu bếp thôi sao, làm sao lại biết rõ chuyện trong phòng thí nghiệm như thế?”

Assath: “Đầu bếp thì sao? Tôi là đầu bếp Đức, học hành tử tế bên Đức, anh đang nghi ngờ chất lượng giáo dục của nước Đức à?”

Bọn lính có thể không hiểu rõ giá trị của giáo dục Đức, nhưng các nhà khoa học ở đây thì khác. Một học sinh trượt đại học ngành mỹ thuật còn có thể khuấy động thế giới, huống gì một đầu bếp được đào tạo chính quy?

Doreen chấp nhận lý do của cô: “Cô ấy nói đúng, chúng ta không thể hấp tấp như vậy được, có khi còn có cách khác.”

William: “Tạm thời cách ly đã, tốt nhất mỗi người một phòng, nhưng ở đây có đủ phòng không?”

Laiko: “Nhỡ có người nhân lúc nửa đêm bỏ trốn thì sao?” — trực thăng vẫn đang đậu bên ngoài.

Không giống như lúc đầu còn để yên cho gió tuyết lắng xuống, Assath liền khiến bão tuyết ngoài kia mạnh hơn một chút, rồi thốt ra một câu như lời tiên tri:

“Người nào trốn ra sẽ rơi cùng trực thăng.”

Đối mặt với một chủng sinh vật có thể lây nhiễm ở cấp độ tế bào như thế này, chừng nào Assath chưa tận diệt nó hoàn toàn, cô sẽ không để bất kỳ ai rời đi, dù điều đó có dẫn đến cái c.h.ế.t của người vô tội.

Nhưng không còn cách nào khác, để thế giới loài người không trở thành một “Raccoon City” thứ hai, cô buộc phải làm đao phủ.

Sau đó, đêm dần sâu, việc cách ly bắt đầu.

William phải sửa máy liên lạc vô tuyến, nên phải ở lại với thiết bị; các nhà nghiên cứu thì sửa máy ghi âm, họ cũng đã có nơi cố định. Julie và Laiko vào phòng thí nghiệm, Paige bị nhốt riêng trong nhà vệ sinh, còn xác c.h.ế.t ngoài hành lang vẫn chưa được xử lý. Assath đi ngang qua đó, cùng York và Doreen ở chung một phòng.

Đêm nay chắc chắn là một đêm dài và khắc nghiệt, không ai thật sự có thể ngủ.

Quả nhiên, chỉ mới qua nửa đêm đã xảy ra chuyện. William – người đang sửa máy liên lạc – không hiểu sao lại mò ra trực thăng, bị lính gác phát hiện rồi lôi về trong tình trạng luống cuống.

“Tôi thề là tôi không trốn! Tôi chỉ định mượn thiết bị trong trực thăng thôi, hệ thống vô tuyến của trạm số 4 không sửa nổi nữa rồi!”

“Nếu không được thì chúng ta đến trạm Na Uy! Chỗ đó cũng mất liên lạc mà? Dù gì cũng có thể lấy được ít thiết bị dùng tạm!”

Nhắc đến trạm Na Uy, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Cuối cùng họ cũng móc nối được mọi chuyện, đoán được rằng trạm Na Uy có lẽ cũng gặp cùng một loại tai họa với trạm số 4, và toàn bộ đã bị diệt.

“Nam Cực có bao nhiêu trạm nghiên cứu?”

“Tám hay chín gì đó, chúng ta đang giữ bốn.”

“…Anh nói xem, có khi nào người ở trạm Na Uy chạy sang trạm khác không?”

Đó đúng là một câu chuyện kinh dị! Nếu ai đó đã chạy thoát và mang theo loại tế bào kia — thì toàn bộ các trạm ở Nam Cực sẽ bị tiêu diệt, người đến cứu sau này cũng xong đời, nếu lây lan đến xã hội loài người thì càng tồi tệ hơn nữa!

William: “Cho tôi dùng thiết bị trong trực thăng đi, tôi phải gửi cảnh báo! Trên tàu vẫn còn người chờ chúng ta quay về, nếu chúng ta cứ im lặng như thế này, họ sẽ tìm đến đây!”

Đến lúc đó chỉ càng khiến tổn thất lan rộng, chưa kể đông người thì lương thực trong trạm cũng không đủ chia.

Cuối cùng, William trong sự giám sát của mọi người quay lại trực thăng. Nhưng điều anh ta không ngờ tới là khoảnh khắc chạm tay vào thiết bị cũng chính là lúc tử thần gõ cửa.

Trong thời tiết cực lạnh, trên bảng điều khiển lại có “vệt nước”. Anh ta chạm tay vào. Đến khi bắt đầu thao tác thì mới phát hiện đèn không sáng, bảng điều khiển bị phá hỏng hoàn toàn, nút và dây đều nát tươm.

Thứ anh ta chạm vào không phải nước, mà là dịch thể nhớp nháp đang ngọ nguậy như m.á.u sống…

“Á á á! Cứu tôi với!”

Ai đó đã phá hủy trực thăng, kẻ bị nhiễm không hề có ý định để họ rời đi. “Nó” muốn ở lại đây, đợi loài người từng bước tự dâng đến miệng. “Nó” muốn khuếch trương đội ngũ bị lây nhiễm!

“Không!!!”

Mọi người chứng kiến thứ dịch thể dính trên tay William tụ lại thành hình, vặn vẹo hóa thành một con “rết” nhiều chân bò lên mặt anh, mỗi tế bào của nó đều hòa làm một với tế bào của William, dính chặt không thể gỡ.

William liều mạng cố gắng lột nó ra khỏi mặt, nhưng một khi đã chạm vào nó, bàn tay anh lập tức bắt đầu tan chảy, bị đồng hóa với tốc độ khủng khiếp.

Chỉ mười mấy giây sau, “con quái nhỏ” đã chui tọt vào trong người anh, còn William thì gào rú thảm thiết, sống lưng gập ngược, từ cơ thể mọc ra những “chi tiết dư thừa” giống như chân sâu bọ, từng bước bò về phía những người còn sống.

“Cứu tôi… tôi không muốn… chết…”

Tế bào não đã bị thay thế, William đánh mất phần cuối cùng của chính mình.

Ngay lúc đó, Assath xách s.ú.n.g phun lửa lao ra, không một lời thừa thãi, nhắm vào sinh vật đã biến dị mà phun lửa tới tấp. Để ngọn lửa cháy mạnh hơn, cô trực tiếp pha thêm lửa rồng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.