Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 14: Edge Of Tomorrow - Chương 274
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:51
“100” đối với loài người dường như là một ngưỡng đặc biệt.
Một khi chạm tới, tức là thân tâm một người đã tích lũy đủ năng lượng tối thiểu để chuyển từ trạng thái đầu tiên sang trạng thái thứ hai.
Năng lượng ấy có thể đến từ những lần thất vọng chất chồng, từ kinh nghiệm tích lũy, hoặc là vết thương nặng nề từng phải gánh chịu. Tóm lại, “phá trăm” không chỉ là bước tiến từ hai chữ số lên ba chữ số, mà còn là sự thăng hoa khi một người từ bỏ ảo tưởng.
William chính là như vậy, quá trình lột xác của anh bắt đầu sau một trăm lần luân hồi.
Trải qua một trăm cái c.h.ế.t lặp đi lặp lại, anh mới tỉnh ngộ: theo đuổi sự hoàn hảo sẽ chỉ chuốc lấy thất bại, tìm cách hợp pháp và hợp lệ chỉ là tự ràng buộc chính mình.
Anh muốn để Rita sống sót, cô lại luôn xung phong đi đầu; anh muốn đồng đội sống sót, họ lại chắc chắn phải chết. Anh khao khát được vị tướng thấu hiểu, thì lại bị xử b.ắ.n dưới họng s.ú.n.g của ông ta; anh muốn xoay chuyển cục diện chiến tranh, lại bị mắc kẹt trong chính chiến trường đó.
Dù anh có cố gắng chạy thế nào, cũng chẳng thể thắng được trò đùa của số phận.
Thế là anh bắt đầu hiểu, đã là chiến tranh thì sẽ có hy sinh, tự mình bước vào cuộc chiến tất yếu sẽ phải đối mặt với cái chết. Anh không phải siêu anh hùng, không thể “vừa muốn cái này vừa muốn cái kia”, không thể thay đổi người khác, điều duy nhất có thể làm là thay đổi chính mình.
Chấp nhận cái c.h.ế.t của đồng đội, của Rita, và của chính anh – để đổi lấy sự sống cho toàn nhân loại.
William đã thay đổi, anh không còn cố chấp phải tiến vào London nữa, mà dốc sức rèn luyện kỹ năng, tăng cường bản thân.
Đã không thể thay đổi quyết định đổ bộ lên bãi biển của quân đội, thì chỉ còn cách chiến đấu đến phút cuối cùng; đã không thể lay chuyển sự cứng đầu của vị tướng, thì chỉ có thể chờ Omega liên kết với anh.
Chỉ đơn giản như vậy.
Khi gánh nặng tư tưởng được cởi bỏ, sự tiến bộ của William nhanh đến kinh ngạc.
Anh đang trưởng thành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng chi tiết trong mỗi lần lột xác đều được Assath ghi nhận.
Chẳng hạn như: anh không còn than phiền bữa sáng lặp đi lặp lại, ăn gì không quan trọng, duy trì sự sống là đủ; anh không còn khó chịu với tiếng ngáy trong ký túc xá, bởi vì chính anh còn ngáy to hơn do quá mệt; anh cũng không còn sợ khẩu s.ú.n.g của Rita, bị thương nặng thì chết, rồi quay lại luyện tiếp...
Anh cũng không còn quấy rầy Assath vì mấy chuyện lặt vặt, mỗi lần gặp mặt chỉ hỏi: “Tôi nên tận dụng năng lực này thế nào để đạt được ưu thế lớn nhất?”
Tận dụng thế nào ư?
Chết thường xuyên, c.h.ế.t muộn một chút là được.
Đã hơn trăm lần rồi, nếu lên tới nghìn lần thì sao? Nếu Omega vẫn không tìm thấy William, e là thật sự sẽ bị anh tiêu hao đến chết.
William ngày càng trưởng thành, đúng là biết nghe lời, anh c.h.ế.t muộn hơn, mức độ tăng entropy cũng cao hơn. Nhưng bất kể lặp lại bao nhiêu lần, anh vẫn giữ một thói quen – rõ ràng có thể sống sót, nhưng cứ sau khi Rita c.h.ế.t là anh cũng đi theo.
Lý trí thì chấp nhận cái c.h.ế.t của Rita, nhưng tình cảm lại không cho phép cô chết. Đối với anh, Rita là trường hợp đặc biệt.
Assath nhìn ra điều đó, nhưng chưa bao giờ can thiệp vào lựa chọn của một con người. Tuy vậy, trong lòng cô vẫn thắc mắc: “Tại sao anh ta lại làm vậy?”
Tinh linh cụp mắt, cảm thán sâu xa: “Khi người mình yêu thương nhất c.h.ế.t đi, tinh linh cũng có thể c.h.ế.t vì đau lòng. Anh ta cũng thế, anh ta đã cảm nhận được loại cảm giác đó.”
“Cảm giác gì cơ?”
“Đau lòng chăng?”
Sự thật chứng minh, sống lâu không có nghĩa là từng trải nhiều. Đối với chủ đề “người mình yêu thương nhất”, những chủng tộc trường sinh tựa như vừa lật sang trang sách mới trong chương trình học, phát hiện bên trong toàn là những loại thức ăn xa lạ.
Xét trên đại cục, William không nên hành xử theo tình cảm. Nhưng xét từ kinh nghiệm, con người mà không hành xử theo tình cảm thì chẳng làm được chuyện kinh thiên động địa.
Assath lại nhớ về đảo Nublar – nếu không có tình yêu thương mãnh liệt của tiến sĩ Wu dành cho loài rồng, thì con khủng long bạo chúa hung tàn đã không thể sinh ra; nếu không có Susan xem cô là con người, thì cô đã phải mất thêm vài năm nữa mới được khai trí...
Nhìn xa hơn, có lẽ Gotham mới là tình yêu đích thực của Bruce, nên anh ta mới kiên trì giữ nguyên tắc không g.i.ế.c người. Cô không hiểu Batman, cũng giống như không hiểu William, nhưng rất rõ ràng, thứ cảm xúc mang tên “người mình yêu thương nhất” đó có thể khiến một người trở nên cực kỳ mạnh mẽ – chịu được điều mà người thường không chịu nổi, làm được điều mà người thường không dám làm.
Hiện giờ, William đã có thể sánh vai với Rita, phối hợp chiến đấu với cô để phá vòng vây khỏi thị trấn.
Theo quan sát của Assath, chỉ cần Rita không chết, William sẽ có khát vọng sống vô cùng mạnh mẽ. Nhưng một khi Rita xảy ra chuyện, anh ta lập tức không còn chút ý định sống sót nào.
Cô cứ ngỡ lòng người dễ thay đổi, làm lại vài lần nữa, biết đâu William sẽ buông bỏ Rita. Nhưng cô đã nghĩ sai rồi – cho dù có khởi động lại bao nhiêu lần, William cũng nhất quyết không bỏ mặc Rita. Cô sống thì anh sống, cô c.h.ế.t thì anh cũng chết. Anh không hề để tâm chuyện mỗi ngày Rita đều quên mất anh, thậm chí còn quên luôn có một con rồng ngày ngày đợi anh.
Nhưng Legolas thì để tâm.
Đến lần khởi động lại tiếp theo, tinh linh bước vào sân huấn luyện của Rita, trở thành huấn luyện viên của cả hai người.
Anh dạy họ kỹ năng cận chiến, bước di chuyển nhanh nhẹn, kỹ thuật ẩn nấp – chẳng vì điều gì to tát, chỉ vì muốn họ sống lâu thêm chút nữa, tiêu hao thêm chút năng lượng nữa, rút ngắn thời gian Omega tìm thấy William càng nhiều càng tốt.
William hỏi: “Anh… tại sao lại giúp bọn tôi?”
Legolas đáp: “Tôi không muốn để cô ấy chờ.”
Trường sinh là để gặp lại, không phải để chờ đợi. Nhất là với Assath, anh không muốn cô phải đợi quá lâu, vì một con rồng mọc cánh luôn khát khao bầu trời và tự do, chứ không phải bị kẹt lại nơi đây.
William sững người, ánh mắt đầu tiên là chấn động, sau đó dần chuyển thành thấu hiểu và đồng cảm, rồi cuối cùng là áy náy.
Anh hiểu, “Tôi không muốn cô ấy chờ” và “Tôi không muốn cô ấy chết” đều bắt nguồn từ cùng một loại cảm xúc. Anh muốn hoàn thành tâm nguyện của mình và Rita, lại vô tình cản trở tính kế thừa theo thời gian của người khác.
“Xin lỗi.” William thở dài, “Đã khiến các anh phải luân hồi hết lần này đến lần khác… Nhưng nếu được làm lại, tôi vẫn sẽ không bỏ rơi Rita. Anh hiểu chứ, cảm xúc kiểu đó?”
Tinh linh hỏi: “Cảm xúc kiểu gì?”
“Mãi mãi mất đi…” Anh ta ngừng lại giữa chừng, cẩn thận quan sát biểu cảm thoáng qua trên mặt tinh linh: “Xin cho phép tôi đưa ra một giả thiết — nếu như anh sẽ mãi mãi mất đi Assath… Ấy ấy, bình tĩnh đã, bỏ cung xuống! Đừng nhắm vào đầu tôi, tôi chỉ đang giả thiết thôi mà!”
Legolas im lặng không nói.
William: “Một giả thiết mà anh cũng không chịu nổi, vậy mà lại bắt tôi chấp nhận hiện thực tàn khốc sao? Này anh bạn, chúng ta giống nhau đấy — đều là kẻ theo đuổi đơn phương.”
“Anh không muốn để cô ấy chờ, còn tôi không muốn để cô ấy chết. Nhưng anh không ngăn được việc cô ấy chờ đợi, cũng như tôi không thể ngăn Rita ra chiến trường.”
Rita là một chiến sĩ, không cần anh bảo vệ, và anh tôn trọng lựa chọn của cô ấy.
“Muốn kết thúc tất cả chuyện này không?” William nói, “Nếu muốn, bây giờ đưa tôi tới London một chuyến. Tôi đã để ý thấy hình như anh có năng lực ‘dịch chuyển tức thời’?”
Nói chính xác thì, đó không phải dịch chuyển tức thời, mà là cánh cổng không gian mở ra nhờ đá không gian.
Legolas: “Anh định làm gì?”
William: “Trời tối rồi, văn phòng của tướng quân sẽ không có ai, mà tôi cần mô hình liên kết đó. Vừa lấy được sẽ lập tức quay về căn cứ, chỉ cần tôi liên kết được với Omega, thì cũng có nghĩa là nó đã phát hiện ra tôi — chỉ cần tối nay có thể g.i.ế.c được nó, thì mọi thứ sẽ kết thúc.”
Tiền đề là phải g.i.ế.c được nó — ngay tối nay.
Nếu có thể kết thúc sớm hơn, thì anh cũng chẳng muốn tiếp tục kéo dài, hiện giờ đã làm lại tới 152 lần rồi.
“Có muốn đánh cược một phen không?”
Legolas không phải kẻ nghiện cờ bạc, nhưng cũng chẳng ngại đặt cược. Anh rút đũa phép ra, mở một cổng không-thời gian liên kết tới bầu trời London, và để đề phòng William rơi chết, còn niệm thêm một bùa giảm trọng lượng.
Xuất phát!
Nhưng không ai ngờ rằng, thể chất thuần nhân loại lại không thích hợp để trực tiếp tiến vào cổng dịch chuyển — đây không phải cổng của Doctor Strange, ai dùng cũng được —
William lại chết, c.h.ế.t trong cơn bão thời không quét qua đường hầm không gian.
Legolas: …
Có lẽ m.á.u của Alpha có phản ứng đặc biệt với lực lượng hoang dại của thời không, nên một trải nghiệm tử vong “sai sót” ấy lại khiến não bộ của William kết nối được với Omega trong khoảnh khắc.
Ngay lúc đó, cơ thể anh tan vỡ trong đường hầm, nhưng não vẫn chưa chết.
Anh nhìn thấy rõ đóa “hoa” xanh lục phát sáng nở rộ dưới nước kia, thấy tầm nhìn từ từ nâng lên, để lộ toàn cảnh sinh vật đó, rồi bị rút khỏi tầm mắt — là vùng nước sâu, kiến trúc đổ nát, cùng tòa nhà biểu tượng: Louvre thất thủ.
Tan rã, rồi thời gian tái khởi động.
Chỉ là không rõ do bão thời không tràn vào cơ thể quá mạnh, hay m.á.u Alpha mẫn cảm với sức mạnh không gian, mà khi William tỉnh lại, chợt phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc trực thăng, đầu trùm áo khoác, trước n.g.ự.c cài huân chương — cảnh tượng này quen quen…
Khoan đã!
Không phải căn cứ?
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ trực thăng, liền thấy bên dưới là một quảng trường khổng lồ, trụ sở Tổng Chỉ Huy sừng sững phía xa, còn trên trực thăng hiển thị ngày tháng: 4 tháng 6.
Ngày 4 tháng 6…
Anh nhớ lúc đó mình đến Tổng Chỉ Huy gặp tướng quân, sau đó bị đưa lên chiến trường — thời gian đã lùi lại một ngày! Chết tiệt! Omega đã khóa mục tiêu vào anh, nhưng bộ khung xương máy đâu? Đồng đội đâu?
Ngày 4 tháng 6, Assath được “Mì Sợi” cõng trở về căn cứ ở Anh.
Ngày này cô đã chính thức nhập ngũ, ngày mai sẽ được chuyển tới khu vực eo biển Anh, bước vào vòng lặp quen thuộc. Nhưng nếu thời gian đã lùi lại một ngày, không còn là ngày lặp lại cứng nhắc kia nữa, thì nghĩa là đã có biến.
Hoặc Omega đã tìm được William, hoặc William đã gặp chuyện. Nhưng bất kể là khả năng nào, thì với cô đều là có lợi.
Điểm bất lợi là ở Legolas — anh không xuất hiện vào ngày 4 tháng 6, sự tồn tại của anh trở thành nghịch lý, tạm thời không rõ đã bị “Mì Sợi” quăng đến đâu, tội thật.
Nhưng dựa theo hiểu biết của cô về anh, chỉ cần không gặp phải sinh vật kỳ quái kiểu như “The Thing”, thì tình huống gì anh cũng có thể sống sót được.
Thôi, không cần lo cho anh âyd. Việc cấp bách là tìm William trước đã. Cô có một loại linh cảm kỳ lạ rằng lúc này đây chính là thời khắc then chốt.
Cô chưa từng nghi ngờ trực giác của mình, chỉ biết bám theo cảm giác để nắm bắt cơ hội.
Trước khi thấy được Omega, cô sẽ luôn giữ vỏ bọc “binh nhì”, chỉ là với thân phận này, việc tìm người khá bị ràng buộc. Ví như lúc này —
Cô mở kết giới cảm quan, thả lỏng khứu giác và thính giác, cho phép mọi mùi hương và âm thanh tràn vào.
Trong chốc lát, từ tiếng pháo binh xa xôi đến tiếng vỗ cánh của côn trùng, không thứ gì lọt khỏi tai cô; từ mùi thối rữa nơi cống ngầm đến hương thịt nướng lan tỏa, đều len lỏi vào tận phổi.
“Mẹ ơi, con có thể nuôi nó không?”
“Chia tay thì chia tay, chẳng lẽ không có anh tôi sống không nổi chắc?”
“Mau xử lý cái xác đi!”
“…Thưa tướng quân, chỗ này có bộ khung xương máy không? Làm ơn cho tôi một bộ! Lên chiến trường không thành vấn đề, nhưng tôi có linh cảm bây giờ có nguy hiểm!”
Tìm thấy rồi, ở London…
Assath mở mắt ra, lập tức đóng kết giới cảm quan lại.
Nói thật, nghề “siêu nhân” này không phải ai cũng làm được. Clark quả thật kiên nhẫn, mỗi ngày đều phải chọn lọc thông tin hữu ích từ một đống “mã loạn”. Đổi lại là cô, sớm đã phát điên rồi.
Tiện tay vớ lấy một bộ khung xương máy, Assath bước đi thảnh thơi rời khỏi, vài lần nhún nhảy đã biến mất giữa không trung.
Từ xa còn nghe thấy tiếng người đằng sau hét to: “Người phía trước bỏ bộ giáp xương xuống, không thì tôi bắn… Ơ? Đâu mất rồi?”
