Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 15: Deep Rising - Chương 280

Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:52

Tháng 2 năm 1998, Hồng Kông, khu nhà ở công cộng.

Tối hôm đó, 19 giờ.

Một bà lão leo lên sân thượng thu chăn. “Két—” Cánh cửa bị đẩy ra, gió lạnh lùa vào khiến bà phải xoa xoa đôi bàn tay.

Dưới ánh sáng hắt ra từ các tòa nhà cao tầng xung quanh, sân thượng nhỏ hẹp treo đầy khăn trải giường và quần áo, gió thổi qua làm chúng bay phần phật trong bóng tối, trông như những hồn ma đang lượn lờ.

Bà lần mò đi đến cây lan can thứ mười, nhưng phát hiện đống đồ ở hàng sau đều biến mất. Dù là chăn của bà hay quần áo của người khác, tất cả đều bị một bóng người đột ngột lao tới va vào, cuốn vào góc, rối thành một đống, mà đối phương vẫn còn đang giãy giụa trong đó.

Bà lão sợ đến nỗi khựng người lại, phải vịn vào cây cột bên cạnh mới đứng vững.

Xuất phát từ không khí hỗn loạn nơi đây, trong đầu bà chợt hiện lên một loạt hình ảnh như truy sát ở chợ đầu mối, băng nhóm c.h.é.m nhau, đàn em tranh quyền đoạt lợi, g.i.ế.c người phi tang… khiến bà đứng c.h.ế.t trân không dám nhúc nhích.

Mãi đến khi trong đống vải có một cô gái trẻ đẹp ngoi ra, sống sờ sờ, tóc trắng lốm đốm, người không dính máu, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái để lộ hai cánh tay, nghiêng đầu nhìn bà, không nói lời nào.

Bà lão đẩy gọng kính lão lên, vừa phát hiện dường như cô không mặc quần áo, sắc mặt lập tức thay đổi, run rẩy bước lại gần.

“Cô… này, cô gái à, cô vượt biên tới đây à?”

Cô gái tóc trắng trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi gật đầu.

Bà lão khẽ thở dài, với lòng tốt của mình, bà lôi tấm chăn của mình ra bọc lấy cô rồi nói: “Cô gặp may đấy, xem như trốn đúng chỗ rồi. Khu nhà công cộng này đông người, cảnh sát ít khi mò lên lắm.”

Làm việc tốt thì làm cho trót, bà đưa cô gái đi xuống cầu thang chật hẹp, vòng vèo qua vài lối rồi bước vào một căn hộ – đó là nhà của bà.

Chỉ rộng khoảng 40 mét vuông, hai phòng một phòng khách, không có ban công, ánh sáng mờ mịt nhưng vẫn còn sạch sẽ. Bà sống một mình quanh năm, trong nhà phảng phất mùi thức ăn thừa và trái cây thối rữa, cách âm kém đến mức có thể nghe rõ tiếng cãi nhau của cặp vợ chồng nhà bên.

Không lâu sau, bà lão sửa soạn ra một bộ đồ mùa đông, lại hâm cho cô một phần cơm.

“Nếu không chê thì ăn chút đi.”

Ngoài ra, bà cũng không hỏi gì thêm, dường như đã quen với chuyện “nhặt được người” về nhà, còn rất có kinh nghiệm: “Cô gái à, cô tên gì, đến từ đâu thế?”

Cô đã tự chọn thế giới mới này.

Assath rất rõ mục đích của lần đến đây là để tìm kiếm năng lượng mạnh mẽ, nhằm gia cố cho kỹ năng “xuyên qua dòng thời gian” của mình.

Nhưng chẳng hiểu sao, khi cô không lấy thân rồng mà dùng hình người đến Hồng Kông, lại phát hiện nơi đây mang một khí chất quái dị. Trải qua vài lần va chạm, cô bị kéo lệch hướng lúc nào không hay.

Người bình thường nếu thấy có kẻ đột ngột xuất hiện trên sân thượng, đ.â.m đổ lan can thì sẽ phản ứng thế nào?

Chắc chắn là hét lên rồi chửi bới, sau đó dò xét tình hình, tiếp theo là báo cảnh sát, cuối cùng đứng xem kịch – quy trình đại khái là như vậy.

Thế nhưng việc đầu tiên mà bà lão kia làm lại là hỏi: “Cô vượt biên tới à?”

Thái độ của đối phương quá đỗi thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến cô tưởng rằng “vượt biên” là chuyện thường ngày ở thế giới mới này. Bà ta có thể bật ra từ đó ngay lập tức, chứng tỏ đã tiếp xúc với rất nhiều người vượt biên, mà tình cảnh hiện tại của cô cũng cực kỳ giống họ.

Đây là một điểm có thể lợi dụng – đủ để cô nhập vai hoàn toàn với một thân phận mới, hòa nhập vào môi trường mới, lại không khiến loài người nghi ngờ. Dù sao thì cô cũng đã “nhập gia tùy tục”.

Chỉ một thoáng bùng nổ trong đầu, vốn đã quen với việc nghĩ quá nhiều, cô chần chừ một chút rồi gật đầu – quyết định khiến cô hối hận nhất trong đời.

Tin tốt là cô quả nhiên giành được sự cảm thông của loài người, nhanh chóng có chỗ nương thân, cũng có thêm thời gian đệm để thích nghi; tin xấu là cô tạm thời phải lấy thân phận “người vượt biên” mà hoạt động, còn bà lão kia lại là một người từng có kinh nghiệm sinh tồn với thân phận vượt biên.

Đúng vậy, bà lão ấy là một người tị nạn vượt biên tới Hồng Kông, nhưng thời điểm bà đến đã là 20 năm về trước.

“Trước khi phá dỡ thành trại Cửu Long, tôi từng sống ở đó.” Trong mắt bà đầy vẻ hoài niệm, “Hồi đó Hồng Kông chưa hồi quy, thành trại loạn lắm, là kiểu ‘thế giới trong thế giới’, tội phạm, lưu manh, gì cũng có, chẳng ai quản nổi. Chỉ có một người tên là ‘Lốc Xoáy’ trông nom bọn tôi, anh ấy là người tốt, tiếc là không được c.h.ế.t lành...”

Bà lão kể với cô rằng, trị an ở khu nhà công cộng giờ đã tốt hơn thành trại hồi đó rất nhiều, nhưng thật ra vẫn còn rất nhiều người không có thẻ căn cước.

Thông thường người ta đến Hồng Kông là để kiếm tiền, chắc cô cũng không ngoại lệ. Muốn từ “vô danh” thành “có danh”, cô có thể đi làm việc tay chân ở khu công cộng trước, đợi kiếm đủ tiền rồi tính chuyện làm giấy tờ.

Assath suy nghĩ một chút rồi đồng ý – dù sao mỗi lần hòa nhập vào môi trường mới, cô đều phải làm theo bước đó.

Chỉ là cô không ngờ, người sống ở khu nhà công cộng phần lớn đều dọn từ thành trại sang, những người ở đáy xã hội có cách sinh tồn riêng của họ, và họ vẫn giữ nguyên nếp sống cũ – dù nhà nhỏ đến mấy cũng phải chừa ra một phần làm cửa tiệm, buôn bán mưu sinh, vừa đủ sống vừa khỏi tốn tiền thuê mặt bằng.

Thế nên, khu nhà công cộng chiếm diện tích rất lớn, nhưng nhìn vào lại rất “nhỏ”, từ khu dân cư sống sờ sờ biến thành “trung tâm thương mại đơn sơ”, thứ gì cũng có.

Công việc đầu tiên Assath tìm được ở đây là làm thịt cá.

Một con dao, một đống cá, trăm cái thau lớn nhỏ, cô cùng bảy tám công nhân chen chúc làm cá, cắt c.h.é.m như máy suốt một tuần, đến độ lòng dạ cô cũng lạnh lẽo và cứng ngắc như lưỡi dao.

Nhưng cũng được, làm cá còn luyện được thủ pháp dùng dao.

Khó ở chỗ là cách họ gọi tên cô. Cô nói: “Tôi là Assath.” Ừm, ngày đầu còn gọi đúng là Assath, ngày thứ hai biến thành “A Sa” và “A Tư”, sang ngày thứ ba thì thành “A Tứ”, đến ngày thứ tư bị gọi thẳng là “Tứ Tử”...

Giờ đã là ngày thứ bảy, cô được “ưu ái” với biệt danh “Đầu Trắng Nhỏ”, còn bị một bà lão mua cá gọi thân mật là “con nhỏ làm cá”.

Assath: ...Tên tôi khó nhớ đến thế cơ à?

Công nhân: “Cô g.i.ế.c cá giỏi nên mới được gọi là ‘Lão Sát Ngư’, chứ đâu phải ai cũng xứng với chữ ‘lão’ đó. Cô nhìn thằng mặt rỗ ở căn bên kia kìa, bán thịt heo mấy năm trời mới được gọi là ‘Lão Thịt Heo’ đó.”

Cô nghi công nhân đang xỏ mình, nhưng lại không có bằng chứng xác thực.

“Ê A Tư à, d.a.o cô bén vậy, trước khi đến khu nhà này từng lăn lộn ở đâu phải không?”

“Đã từng g.i.ế.c người chưa đó?”

“Có phải từng làm việc cho ông chủ nào không?”

Cách họ hỏi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng, giống như đang hỏi “trước kia làm ở đâu” vậy. Từng lăn lộn, từng g.i.ế.c người, từng làm việc cho ai, với những người không có danh phận sống trong khu nhà công cộng này, những điều đó như thể là nội dung bình thường trong một bản lý lịch.

Assath không đáp lại, mà sự im lặng của cô bị hiểu nhầm là... ngầm thừa nhận.

Công nhân còn an ủi cô: “Đừng buồn nha người đẹp, cô xinh thế này chắc chắn không phải tự nhiên làm chuyện xấu đâu, nghĩ sao cũng thấy là do người khác sai thôi à.”

Thế giới quan của họ toàn chạy theo vẻ ngoài.

Assath: …

Giết cá cả ngày xong trở về nhà, bà lão đã chuẩn bị cơm nước sẵn.

Assath đưa một nửa tiền công làm tiền thuê nhà, dự định sẽ ở lại đây dò xét thêm một thời gian, sau đó rời đi tìm manh mối về năng lượng. Vì bà lão đã giúp mình, cô sẽ để lại cho bà một khoản tiền… Nhưng bà chỉ nhận một phần tư để lo ăn uống, còn lại đều từ chối.

“Chừng đó là đủ rồi.” Bà cười nói, “Có người trẻ ở cùng là chuyện tốt mà, tràn đầy sức sống, từ khi cô đến, mấy bông hoa tôi để trong nhà vệ sinh đều nở cả rồi.”

Dạo này trong phòng thoang thoảng mùi hương, Assath còn giúp thay bóng đèn, căn phòng bỗng trở nên vừa sáng sủa vừa thơm tho.

Bà lão rất thích sự thay đổi này, định khen Assath thêm vài câu. Nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gào thét và ẩu đả, dưới hành lang có tiếng bước chân vội vã, Assath nhận ra có người đang giao chiến.

TV cũng vang lên bản tin: “Theo tin tức, vào khoảng 21 giờ tối qua, con tàu ‘Vương Miện’ của Pháp đã mất tích gần khu vực Biển Chết, tổng cộng 812 hành khách đã mất tích tại vùng biển này…”

“Đoàng đoàng đoàng”, tiếng s.ú.n.g vang lên từ bên dưới.

Assath tưởng bà sẽ sợ hãi, ai ngờ bà hành động như thể từng trải qua chuyện này vô số lần, lập tức đóng cửa sổ, khóa cửa, kéo rèm, tắt đèn, rồi bưng mâm cơm vào căn phòng không có cửa sổ, gọi cô vào ăn cùng.

Một loạt động tác trôi chảy như nước, thành thục đến mức khiến cô thấy thật khó tin.

Có lẽ ánh nhìn của cô quá thẳng thắn, bà lão vỗ vỗ mu bàn tay cô, truyền thụ kinh nghiệm sinh tồn trong thời đại giang hồ: “Người trẻ à, tràn đầy sức sống, nhưng đánh nhau thì ồn lắm, đóng cửa khóa cửa là để giảm bớt tiếng ồn đó.”

“Nhớ kỹ, cửa sổ cửa ra vào đều có thể bị phá, nhưng đèn thì nhất định phải tắt. Có mấy thằng trời đánh không biết điều, đánh nhau mà thấy nhà nào sáng đèn là nhào vô bắt cóc con tin liền. Tắt đèn, tối om, tụi nó tưởng không có ai thì sẽ bỏ qua.”

Assath nghe tiếng đánh nhau rầm rầm bên ngoài, ăn bữa cơm còn đang bốc khói trong tay. Bên ngoài, kèm theo tiếng va chạm nặng nề là những câu gào thét “anh em ơi” với “báo thù”, rồi chẳng mấy chốc cũng rút đi.

Sau một hồi yên tĩnh, bà mới bật đèn. Assath hé rèm nhìn ra ngoài, phát hiện hàng xóm láng giềng đều làm giống vậy.

Không bao lâu sau, t.h.i t.h.ể và vết m.á.u trong khu nhà đã được dọn sạch, dân cư lại bày hàng, tán chuyện như bình thường. Cô còn thấy một thanh niên bị thương ngất xỉu được người ta kéo vào một căn nhà, rồi năm ngày sau, lại thấy cậu ta đang đứng bán thịt ở sạp kế bên.

Đang bận bịu c.h.ặ.t đ.ầ.u heo, xem ra sắp trở thành Lão Thịt Heo rồi… Xem chừng ở khu nhà công cộng này, “thu nhận người không danh phận” là truyền thống?

Assath xỏ ủng cao su, đeo tạp dề, mang bao tay, cầm lấy con d.a.o g.i.ế.c cá quen tay bước lên thớt, nhanh gọn dứt khoát xử lý con cá. Thế nhưng khi dùng dao, cô lại nhớ đến “Truyền Thuyết Hắc Kim”.

Cái d.a.o phay to ấy dùng khá tốt, tiếc là lần cuối cùng khởi động lại thì cô quên mang theo. Chờ khi nào nắm được sức mạnh thời gian, cô sẽ quay về lấy… Lơ đễnh một chút, kết quả là lưỡi d.a.o lệch đi, làm vỡ túi mật khi móc nội tạng.

Assath cúi đầu, nghe tiếng đồng nghiệp đang chăm chú g.i.ế.c cá, đoán chắc họ không để ý đến mình, nên cô thử đặt tay lên thân cá, gom sức mạnh thời gian vào lòng bàn tay, cố gắng giảm tiêu hao năng lượng đến mức thấp nhất.

Khởi động!

Thời gian của con cá bị tua ngược ba giây, mật cá tràn ra được thu lại, màng bụng rách cũng liền lại, nó quay về trạng thái ba giây trước. Ngay trước khi đồng nghiệp liếc mắt nhìn sang, Assath đã dùng mũi d.a.o lấy nội tạng, tay trái xoay cá, tay phải gọn gàng c.h.ặ.t đ.ầ.u chặt đuôi, rồi đẩy phân loại vào hai rổ.

Đối với vật chết, việc tua lại trạng thái trước đó tiêu hao năng lượng tương đối thấp, cô vẫn chịu được. Thế còn với vật sống thì sao? Có lẽ tiêu hao sẽ cao hơn tám phần, nhưng cô vẫn phải thử xem sao.

Tan ca, Assath mang về một con cá sống.

Trên đường về đi ngang qua tiệm tạp hóa, thấy màn hình TV dừng lại ở hình ảnh một xác chết. Nghe nói có chiếc thuyền đánh cá xui xẻo kéo lên được một xác người đã thối rữa từ lâu, bị cá biển gặm chỉ còn trơ bộ xương, khiến chủ thuyền sợ đến ngất.

Một đám người đứng trước cửa tiệm tạp hóa xem rất say mê, còn Assath gõ cửa báo bà lão tối nay có cá ăn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.