Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 5: The Lord Of The Rings - Chương 74

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:41

Assath có trong tay một tấm vé một chiều từ trạm không gian trở về Trái Đất.

Suốt bảy ngày, trong con tàu vũ trụ chỉ có một mình cô, không nghi ngờ gì, đây là một chuyến hành trình cô độc.

Cô vẫn nhớ rõ Ripley từng hứa sẽ đưa cô về Trái Đất, cho cô một mái nhà mới.

Nhưng cô cũng hiểu rằng kế hoạch không bao giờ theo kịp sự thay đổi, cuộc đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm giữa loài người chưa bao giờ dừng lại. Tình thế thay đổi khó lường, đến bản thân Ripley cũng khó giữ được mình, không thể thực hiện lời hứa cũng là chuyện dễ hiểu.

Cô hiểu điều đó, vì vậy cô luôn yên tâm tĩnh dưỡng, kiên nhẫn chờ đợi — đợi Ripley giải quyết dứt điểm, cũng đợi biến cố với loài Alien đi đến hồi kết.

Nhưng cô không ngờ, lợi ích đan xen của loài người phức tạp đến mức không thể lay chuyển chỉ trong ngày một ngày hai.

Sự lên tiếng của những người sống sót tuy đã vạch trần sự thật, gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho nhân loại, nhưng thứ họ nhận được không phải là công lý, mà là sự đàn áp và thanh trừng từ những kẻ cầm quyền.

Loạn lạc nổi lên, cô tự động bị quy về phe Ripley. Cô vốn tưởng sẽ phải cùng nhân loại giao chiến trên trạm không gian, nào ngờ Ripley lại không muốn cô tiếp tục bị cuốn vào.

Cô ấy đã nhờ Newt đưa cô đi, thực hiện lời hứa với cô.

Newt đã làm được.

Từ khoảnh khắc con tàu rời trạm không gian, cô cũng giống như con tàu ấy, tách rời khỏi vận mệnh của họ, chẳng biết tương lai sẽ trôi dạt đến đâu.

Có lẽ cô không nên buồn bã, cũng không cần nghĩ nhiều, nhưng khi nghĩ đến sinh mạng yếu ớt, thân thể mỏng manh, sức chiến đấu kém cỏi của loài người... Cô cứ cảm thấy sau lần chia tay này, gặp lại sẽ chỉ ở trước mộ phần của họ.

Họ mong đến “ngày tái ngộ”, còn cô lại chỉ thấy “điểm cuối của sự sống”.

Im lặng hồi lâu, Assath cuối cùng cũng khép lại ánh mắt vốn còn dán chặt vào cửa khoang.

Có gặp gỡ thì có chia ly, đã nhiều lần rồi, cô cũng nên quen dần.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy một vùng không gian đen đặc với những thiên thể hình thù bất định, còn “nhìn thấy” các tầng bức xạ và làn sóng năng lượng hỗn loạn.

Rất nhiều, rất đầy, gần như tràn ngập mọi góc không gian.

Thì ra vũ trụ mênh m.ô.n.g sâu thẳm không hề yên ắng như loài người vẫn nói, chỉ là cảm quan cơ thể họ có giới hạn, nên không cảm nhận được cái “náo nhiệt” của vũ trụ mà thôi.

Có lẽ là do đã hấp thụ gen của Alien, cô phát hiện khả năng cảm nhận của mình đang tiến hóa theo một hướng vô cùng kỳ diệu.

Không phải ảo giác — giác quan của cô dường như đã vượt khỏi giai đoạn “dựa vào ngũ giác”, bước vào một tầng gần giống với “truyền dẫn ý thức”.

Qua nhiều lần thực hành, cô nhận ra mình không chỉ “nhìn thấy” năng lượng phát ra từ các hành tinh, mà còn có thể “cảm nhận” được từ luồng năng lượng ấy để biết hành tinh đó còn sống hay đã chết.

Nghe thật phi lý — hành tinh cũng có sống c.h.ế.t ư?

Hay là bản chất của sự sống vốn không chỉ có một hình thái? Có sinh vật Trái Đất thì sẽ có sinh vật ngoài hành tinh, có trí tuệ nhân tạo thì cũng có thể có ý thức hành tinh?

Sự sống của hành tinh là điều vốn tồn tại từ thuở hồng hoang, chỉ là nay cô tiến hóa đến mức độ này mới phát hiện ra, phải không nhỉ?

Nếu vậy, đã có sống chết, thì Trái Đất đang sống hay đã c.h.ế.t rồi?

Nếu nó chết, thì muôn vật chẳng khác nào đang sống trên một cái xác khổng lồ; còn nếu nó sống, muôn vật cùng nó cộng sinh — vậy thì khác gì vi khuẩn trong một hệ sinh thái?

Có lẽ vì chuyến đi một chiều này quá tẻ nhạt, Assath bắt đầu suy nghĩ đến những vấn đề liên quan đến “triết học”.

Cô không chỉ nghĩ mà còn thực hành — thật sự rời khỏi khoang dưỡng thương, chui vào hành lang, dùng móng vuốt cạy từng cánh cửa máy móc, rướn cổ xem bên trong có gì.

Không ngờ, dù con tàu trống rỗng, cô lại thật sự tìm được một vài thứ.

Đó là một quyển “Hướng dẫn điều khiển tàu vũ trụ”, một cuốn nhật ký của con người, và vài khẩu s.ú.n.g phun lửa.

Vì quá chán, Assath bắt đầu đọc sách.

Nhưng sinh vật có hình thể lớn đọc sách thật không tiện chút nào, sơ ý một chút là lật quá trang, lại còn quên mất trang trước đọc đến đâu.

Thế là, cô không đọc sách hướng dẫn nữa, lấy nhật ký của con người ra g.i.ế.c thời gian, mở đến đâu thì đọc đến đó, không làm khó bản thân.

Nào ngờ, người viết nhật ký này cũng “có số má” — chỉ vài câu ngắn ngủi đã truyền tải cho cô một lượng thông tin khổng lồ.

Nhật ký thuộc về một người tên là "Barry Allen", bên trong còn vẽ một biểu tượng tia chớp, trông giống như nguệch ngoạc tuỳ tay.

Nhìn tên thì là đàn ông, lối viết lách có phần dài dòng, lời văn vừa trẻ con lại khoa trương, chẳng ăn nhập gì với “sự trưởng thành”, có lẽ tuổi tác cũng không lớn... đúng không nhỉ?

Nhưng chữ viết của anh ta thì rất đẹp, nội dung cũng khá thú vị, không giống thứ mà trẻ con của loài người có thể viết ra.

Tuy nhiên, khi Assath nhìn thấy dòng ký tên "The Flash", cô lập tức gạt bỏ nghi ngờ. Theo hiểu biết của cô về loài người, chỉ có đám thiếu niên mới tự xưng là “hiệp sĩ” kiểu đó, người này cùng lắm chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi thôi, không thể nào lớn hơn.

Chỉ là... nhật ký của anh ta —

Assath chăm chú nhìn, không hiểu vì sao, giữa từng câu chữ lại khiến cô có cảm giác hồi hộp bất an.

“Peter nói đúng, người bình thường ai lại đi viết nhật ký? Nhưng đúng lúc tôi không phải người bình thường — nói thật, có ai bình thường mà chạy nhanh hơn tốc độ ánh sáng chứ?”

“Vượt tốc độ ánh sáng có thể khiến thời gian quay ngược, tôi đã thử rồi, thực sự có thể! Tôi có thể dạo bước trên dòng thời gian để nhìn về quá khứ, nhưng không dám lại gần bạn bè quá... À, nhìn thấy Bruce rồi, không ngờ hồi nhỏ cậu ta còn khá hoạt bát, sao lớn lên lại lạnh lùng vậy? Rất muốn doạ cậu nhóc Bruce một phen, nhưng tôi không dám, ai chứ đừng có đụng vào Bruce, cánh nhà dơi thù dai lắm.”

“Vũ trụ không phải là duy nhất, mà là đa nguyên, là vô số không gian song song chồng lên nhau, và đang không ngừng giãn nở.”

“Thời gian không có đơn vị, trong khái niệm của vũ trụ, nó là ‘không’, dường như chỉ có loài người mới định ra đơn vị cho thời gian, còn đám Eternals thì chẳng quan tâm gì tới nó.”

“Du hành không-thời gian cần năng lượng, dù là năng lượng tinh thần, sức mạnh thể xác hay bất cứ thứ gì, chỉ cần vượt qua một ngưỡng nhất định là có thể đạt điều kiện xuyên không. Tốc độ của tôi đạt rồi, sức mạnh của Superman cũng đủ, nên bọn tôi mới có thể chạy đua với thời gian. Còn Bruce thì sao? Anh ta dựa vào cái gì? Tiền à? Đồ nhà giàu đáng ghét!”

“Hôm nay may thật đấy, tôi rơi xuống một con tàu vũ trụ. Rất yên tĩnh, hình như chẳng có ai, vậy tôi nghỉ lại trong căn phòng trống một đêm nhé.”

Đây là đoạn cuối cùng của cuốn nhật ký. Nét chữ trông còn khá “mới”, sau đó không còn ghi thêm gì nữa, phần còn lại của quyển sổ vẫn còn gần nửa cuốn trắng trơn, giống như chủ nhân của nó đã vô tình bỏ quên nó tại đây.

Nhưng nếu là “vô tình”...

Vậy chẳng phải có nghĩa là, khi cô hoàn toàn không hay biết, từng có một con người xuất hiện trên con tàu vũ trụ của cô — rồi lại biến mất không dấu vết ư?

Không thể nào, làm gì có con người nào như vậy, không tồn tại.

Nhưng... cuốn nhật ký là thật, nét chữ là rõ ràng, tuy nội dung thì khó tin đến kỳ quái — không, loài người không cần phải đùa cợt cô như thế, đám người trong trạm vũ trụ đâu có biết cô biết đọc chữ.

Cũng chẳng có lý do gì mà họ phải ngụy tạo một cuốn nhật ký để tăng nỗi sợ hãi của cô với những điều “không rõ ràng”, họ còn đang bận đánh nhau, lấy đâu thời gian.

Assath hiếm khi thấy bối rối, không tài nào xác định được độ chân thực của cuốn nhật ký. Đúng lúc này, một cảm giác vừa kỳ quái vừa quen thuộc đột ngột dâng lên, khiến cô linh cảm được rằng có “sự thay đổi về vị trí” sắp xảy ra.

Khoan đã, có chuyện gì vậy?

Con tàu vẫn đang bay, mới đi được ba ngày kể từ khi rời trạm, vẫn còn xa Trái Đất, mà mọi thứ vẫn bình thường — thế mà cảm giác này lại vô cùng rõ rệt, dễ dàng bị cô cảm nhận được.

Chưa kịp nghĩ thêm, Assath lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ —

Nhờ “thị giác thứ hai” của mình, lần này cô đã thực sự chứng kiến toàn bộ cảnh tượng chuyển đổi đang xảy ra, và không khỏi thán phục, đúng là một màn chuyển cảnh nghệ thuật đến mức hoàn hảo.

Đập vào mắt cô vẫn là vũ trụ — là khoảng không vô tận, những hành tinh cô độc, các tia bức xạ chồng chéo, tất cả đều an vị tại vị trí của mình, không can thiệp lẫn nhau, vận hành theo một quy luật khó gọi tên, có trật tự và yên bình.

Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, sự bình yên ấy đột ngột bị phá vỡ, tất cả những gì thuộc về “trật tự” bắt đầu rối loạn.

Cô thấy bóng đen của vũ trụ dần dần mờ đi, chuyển động xoay tròn của các hành tinh chậm lại, ngay cả các tia bức xạ cũng nhạt dần cho tới khi biến mất hoàn toàn.

“Bầu trời” bên ngoài con tàu đã thay đổi, bắt đầu có màu sắc. Tàu vũ trụ như thể vừa từ không gian ngoài bước vào phạm vi của Trái Đất, cô tận mắt nhìn thấy bầu trời xanh, mây trắng, còn nhìn thấy cả núi non và đại dương phía dưới.

Chỉ là, không rõ vì lý do gì, con tàu lại không tiếp cận được quỹ đạo của Trái Đất, đèn cảnh báo đột nhiên bật sáng, hệ thống bước vào trạng thái mất kiểm soát. Không thể kết nối với mặt đất hay không gian, không thể duy trì cân bằng cần thiết, chỉ có thể cố gắng kích hoạt lớp khiên chắn, nỗ lực điều chỉnh chênh lệch áp suất trong và ngoài ——

Vỏ ngoài của con tàu va chạm dữ dội với khí quyển, trong khoảnh khắc con tàu bắt đầu bốc cháy. Nó dường như đã mất hết khả năng bay cơ bản, dù năng lượng vẫn còn đủ, vậy mà đến cả việc lơ lửng cũng không thể làm được nữa, hoàn toàn rơi tự do xuống phía dưới.

Chết thật!

Vết thương của cô còn chưa lành hẳn, lại không biết bay, nếu rơi từ độ cao này thì cô phải tự cứu mình kiểu gì đây?

Thân tàu nghiêng ngả, cảm giác mất trọng lực ập đến, Assath bị buộc phải lơ lửng trong không trung, toàn bộ cơ thể dán chặt lên trần tàu, tứ chi không thể phối hợp cử động.

Ngay cả bản thân còn không giữ vững được, nói gì đến chuyện thoát thân? Cô chỉ có thể cùng con tàu rơi tự do, “thân mật” mà va chạm dữ dội với mặt đất.

Chết tiệt!

Assath gầm khẽ một tiếng, trong lúc tàu rơi thẳng xuống, cô vươn vuốt bám vào vách tường. Cô muốn ra ngoài trước khi tàu rơi, tự cứu mình bằng khả năng lượn của bản thân — dù có rơi gần c.h.ế.t thì vẫn hơn là bị nổ tan xác trong vụ va chạm.

Cô dùng móng vuốt cào rách lớp thép, từng lớp từng lớp bị xé toạc, luồng gió mạnh mẽ từ bên trong ép ra ngoài, ép cô dính chặt vào vách tàu, khiến cô không cách nào nhúc nhích.

Chua chát làm sao, cô khổ cực lớn lên như thế, vậy mà lại thua dưới tay áp suất khí quyển — phen này đúng là cụ đi chân lạnh toát rồi! Giờ cô chỉ còn biết chống đỡ thân thể, không để bị áp suất đẩy văng khỏi khe thép, nghiền nát thành mảnh vụn…

Cứu với! Cô sắp không chịu nổi nữa rồi!

Tàu vũ trụ hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ, bọc trong dòng kim loại đang tan chảy, lao xuống từ bầu trời với khí thế dữ dội đến kinh hoàng.

Cùng lúc đó, trên dãy núi hùng vĩ uốn lượn không dứt, một con rồng vàng khổng lồ sải cánh rộng hàng trăm mét, vừa gào thét vừa phun lửa dữ dội về phía bầu trời và mặt đất, tức giận truy đuổi một tinh linh vóc dáng cao gầy.

Tinh linh chỉ có một mình, tuổi trẻ mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Nửa khuôn mặt người đàn ông ấy đã bị lửa rồng thiêu cháy, nhưng hắn vẫn không buông cung tên trong tay, chuẩn bị dốc hết sinh mạng cho mũi tên cuối cùng.

Con rồng đã mất một mảng vảy — nếu mũi tên này có thể xuyên qua điểm yếu ấy mà đ.â.m trúng trái tim nó, mối tai họa do rồng gầy ra đã ám ảnh tộc tinh linh bấy lâu nay sẽ chấm dứt… Còn nếu thất bại, cùng lắm cũng chỉ là c.h.ế.t mà thôi.

Nghĩ vậy, tinh linh lao ra khỏi vùng bóng tối, giương cung ngắm thẳng vào con rồng. Thấy con mồi chủ động dâng mình, rồng vàng nhe răng cười — nụ cười có vẻ có nhân tính nhưng đầy hung hiểm, gầm lên như sấm:

“Ta thấy ngươi rồi, Thranduil!”

“Ngươi không thoát được đâu! Ta là lửa cháy! Ta là cái chết!”

Cổ họng con rồng vàng bắt đầu tụ lửa, nó vươn cổ định phun lửa vào tinh linh, cùng lúc ấy, mũi tên của tinh linh cũng sắp sửa rời dây cung...

— Đột nhiên, một con tàu đang bốc cháy lao chéo từ trên trời xuống, chuẩn xác đến mức kỳ lạ, đ.â.m thẳng vào thân con rồng.

Chỉ trong nháy mắt, tinh linh tận mắt thấy cơ thể khổng lồ của con rồng bị c.h.é.m làm hai nửa — nó bị đẩy bật đi mấy trăm mét, nửa thân trên bay lên cao, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nham hiểm; nửa thân dưới thì lăn đi cùng với quả cầu lửa, còn giúp quả cầu giảm lực va chạm.

Máu rồng phun trào, rồi bị sức nóng khủng khiếp làm bốc hơi, vón cục, rơi xuống đất.

Đau đớn vì bị chặt đôi thân thể dường như mới vừa ập đến, con rồng vàng hiện rõ vẻ mặt không thể tin nổi — nó nhìn mình đột nhiên bị hất tung lên, nhìn nửa thân dưới bị lăn đi, nhìn tinh linh chậm rãi thu lại cung tên...

“Không...!”

Rồng vàng rít ra lời trăn trối cuối cùng: “Sao ta lại... c.h.ế.t như thế này được chứ...”

“RẦM!” — một âm thanh nặng nề vang lên, thân thể rồng đập xuống đất, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Có lẽ vì uy lực của rồng vẫn còn dù đã chết, tinh linh Thranduil lại một lần nữa giương cung, từ từ tiến đến gần t.h.i t.h.ể con rồng.

Hắn đối mặt với xác rồng suốt một lúc lâu mới an tâm, xác nhận nó thực sự c.h.ế.t rồi.

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy âm thanh phát ra từ phía sau “quả cầu lửa”.

Một cánh cửa nào đó từ trong bật mở — rồi một sinh vật nửa rồng nửa thú, trông vô cùng thê thảm, xương trắng lộ ra, chật vật bước ra từ bên trong. Nó dường như bị thương nặng đến mức không đứng nổi, nhào thẳng lên t.h.i t.h.ể rồng vàng.

Nhưng cho dù có nhào xuống, nó vẫn há miệng — cắn một miếng vào thịt rồng, trông cứ như đã đói từ rất lâu rồi.

Thranduil: ………

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.