Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 5: The Lord Of The Rings - Chương 75

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:41

Nếu số phận sắp đặt tử vong, cô vẫn có thể dùng móng vuốt mở một con đường m.á.u mà sống sót; nhưng trước sức mạnh của tự nhiên, cô chỉ có thể buộc phải chấp nhận một “lễ rửa tội bằng cái chết”.

Assath không sợ cái c.h.ế.t do định mệnh sắp đặt, cô chỉ sợ sức mạnh vô hình của thiên nhiên.

Bão sấm, sóng thần, vòi rồng, cháy rừng... cô có thể chống lại cái nào? Chẳng phải đều bị đè xuống đất giày xéo tới lui đó thôi sao?

Thức ăn, nguồn nước, chỗ ở, không khí trong lành — thiếu gì cũng không thể sống được; cuối cùng cô vẫn phải dựa vào thiên nhiên để tồn tại.

Cô đúng là rất mạnh, nhưng sức mạnh của cô cũng có giới hạn.

Vừa đến hành tinh khai khoáng là bị phụ thuộc vào tài nguyên, vừa vào tàu vũ trụ là bị ràng buộc bởi không gian, vừa muốn rời đi thì lại bị giới hạn bởi công nghệ. Cảm giác bị trói buộc ở khắp nơi, cái gì cũng bất đắc dĩ ấy, cuối cùng đã bùng phát trong lần rơi tự do này.

Assath thề, nếu lần này cô may mắn sống sót, thì dù có phải trả giá thế nào, cô cũng sẽ trở nên mạnh hơn.

Cho dù không có cánh, cô cũng sẽ đi tìm ai đó gắn cho mình một đôi cánh — cô chịu đủ cái khổ của việc không biết bay rồi!

Cô phải rèn ra xương cốt cứng cáp hơn, cơ bắp dẻo dai hơn, da thịt bền bỉ hơn, và lớp vảy chống cháy tốt hơn — chỉ có vậy, cô mới có thể bảo toàn mình trong biển lửa, thay vì bị thiêu cùng với chiếc tàu đang cháy rực.

Dưới lực hút của Trái Đất, tàu bắt lửa. Assath cũng không thể tự bảo vệ mình. Cô gần như bị nhốt c.h.ế.t trong khoang tàu, chỉ có thể cùng con tàu rơi xuống đất, đi đến một kết cục bi thảm.

Thật bất lực — cả đời cô luôn mạnh mẽ, cuối cùng lại c.h.ế.t một cách lãng xẹt, ông trời chẳng phải đang trêu đùa cô sao?

Nếu trên đời thật sự có Chúa, thì cứ chờ đó, sau khi cô c.h.ế.t sẽ xé xác ông ta!

Nhưng cô không ngờ, bước ngoặt lại đến bất ngờ đến thế.

Chiếc tàu lao xuống với tốc độ cao bỗng va vào một vật thể khổng lồ “mềm mại” — không những giảm tốc độ rơi của con tàu, mà còn phun ra cả một “thác nước” dập tắt lửa đang cháy.

Một giây trì hoãn, một lần hạ nhiệt — Assath nắm bắt được cơ hội sống sót mong manh ấy, và ngay khoảnh khắc chạm đất, cô ngửi thấy một mùi thơm nồng khó tả của máu, ngọt ngào và tinh khiết.

Lúc ấy, Assath phủi lửa trên người, lê tấm thân đầy thương tích tới gần khe nứt, hít lấy hít để.

Không biết từ lúc nào, con ngươi màu đồng thau của cô đã hưng phấn co dọc lại như cây kim, bản năng dã thú trỗi dậy, từng chút từng chút xâm lấn lý trí — trong đầu cô giờ chỉ còn một ý niệm duy nhất: Ăn.

Không biết con dã thú nào đã c.h.ế.t ở bên ngoài, nhưng cô chưa từng ngửi thấy mùi m.á.u thịt nào thơm ngon đến vậy, cũng chưa từng cảm thấy mình đói đến thế.

Cô như thể đã mấy trăm năm chưa ăn thịt, axit dạ dày tiết ra ào ạt, nội tạng chuyển động điên cuồng, từng tế bào trên cơ thể đều đang gào lên: “Muốn ăn! Phải ăn!”

Cơn thèm khát đã kích phát tiềm lực trong cô, dù đang bị thương nặng, cô vẫn kiên cường đứng dậy, phá cửa mà ra, dốc toàn bộ sức lực đi về phía bữa đại tiệc đang còn nóng hổi, rồi há to miệng vùi đầu vào xác con thú.

Aaa… thỏa mãn quá… thật sự quá thỏa mãn…

Cảm ơn thiên nhiên đã ban tặng, đây mới là cái c.h.ế.t mà cô mong muốn.

Dù sống hay chết, chỉ cần trước khi c.h.ế.t được ăn một miếng, cơn phẫn nộ trong lòng Assath cũng coi như được xoa dịu. Cô há miệng, dùng hàm răng còn sót lại của mình xé rách lớp thịt dai nhách, phải cố gắng một lúc lâu mới cắn được một mẩu nhỏ, nuốt xuống cùng với m.á.u tươi.

Miếng thịt vừa vào bụng, cô liền cảm thấy cục sắt — ký sinh thể trong người cô — bắt đầu tan chảy với tốc độ chóng mặt.

Cảm giác tắc nghẽn nơi thực quản biến mất, “kẻ cứng đầu” trong dạ dày cũng tan rã, các tế bào dần phục hồi hoạt tính và khả năng tái tạo — lúc này Assath cuối cùng cũng gom góp được chút sức lực, tiếp tục xé một miếng thịt.

Cô ăn một cách thô bạo và chậm rãi, nhưng không ngừng nghỉ.

Trong suốt quá trình ấy, Assath không hề cảnh giác với những dã thú khác, bởi cô khẳng định rằng tiếng rơi của phi thuyền đủ để xua đuổi mọi loài ăn thịt trong vòng mười dặm quanh đây. Vì vậy, cơ thể suy kiệt của cô chỉ chú tâm vào việc ăn uống, hoàn toàn không phát hiện ra có tinh linh đang ẩn mình trong rừng cây.

Hơi thở của tinh linh hòa làm một với cỏ cây, hệt như một loài ăn cỏ vô hại, cho dù Assath có nhìn thấy cũng chẳng để tâm.

Nhưng, vị tinh linh ấy dường như không có ý định ẩn nấp thêm nữa. Ông chưa từng thấy phi thuyền, cũng chưa từng gặp sinh vật nào như Assath. Nhìn đối phương ăn thịt rồng nhưng quanh thân không có hơi thở hắc ám — vừa tò mò vừa muốn thử thăm dò, ông cầm lấy cây cung dài, bước ra khỏi chỗ ẩn nấp và hiện thân trước dã thú.

Assath phát hiện ra ông.

Một “người” — đàn ông trưởng thành, cầm vũ khí lạnh, nửa khuôn mặt bị bỏng, trông chẳng có gì uy hiếp.

Không cần để ý, tiếp tục ăn. Cung tên không thể làm cô bị thương.

Assath nghĩ vậy, chỉ liếc hắn một cái rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

Tinh linh không lên tiếng. Ông không cảm nhận được ác ý hay sát khí từ đối phương. Nó không xua đuổi hắn, cũng chẳng coi hắn ra gì. Điều này cho thấy thức ăn thông thường của nó khác với loài rồng, và tinh linh không nằm trong thực đơn của nó.

Biết vậy là đủ…

Thranduil thu lại cây cung, xoay người rời đi. Ông không có ý định đối đầu với sinh vật đó, cũng không muốn truy tìm lai lịch của nó. Cuộc đời dài đằng đẵng và kinh nghiệm phong phú mách bảo ông rằng: tò mò cũng cần có chừng mực, cố quá hay quá cố. Rồng đã chết, ông cũng nên rời đi.

Ông nhặt lại thanh trường kiếm rơi dưới đất, định đi tìm con hươu lớn bị hoảng sợ chạy mất, rồi cưỡi nó quay lại Mirkwood.

Tai họa của tinh linh đã được giải, sức mạnh của bọn bán thú nhân bị tổn hại thêm lần nữa, bổn phận “Quốc vương tinh linh” của ông cũng coi như hoàn thành. Không cần thiết gây thêm phiền phức.

Chỉ là ông không ngờ đội cận vệ tinh linh lại đến nhanh như vậy, đặc biệt là đứa con trai duy nhất — Legolas — không ngoan ngoãn ở lại Mirkwood, mà chạy đến tận hang rồng. Nó không muốn sống nữa sao?

Thranduil cau mày, vết bỏng trên mặt lập tức co giật, m.á.u lại rỉ ra. 

Con trai ông phi ngựa tới, nhảy xuống ngựa, nắm chặt cung tên chạy đến. Nhìn thấy thương tích trên người ông, gương mặt cậu đầy kinh hoàng, rồi ngay sau đó giận dữ bùng lên.

“Ch…” Cậu mím môi, cuối cùng không bật thốt gọi “cha”, có lẽ vì quá tức giận, “Đây là cái cách ngài nói là sẽ giải quyết sao? Một mình đối mặt với con rồng trú ngụ ở dãy núi phương Bắc?”

Thranduil: “Không cần để thêm tinh linh nào phải hy sinh.”

Legolas: “Nên ngài chủ động đi tìm cái c.h.ế.t à?”

“Chú ý lời nói của con.” Thranduil nghiêm nghị, “Ta đã nói, con không được tự ý rời khỏi khu Greenwood, tại sao con lại trái lệnh?”

Legolas lạnh lùng đáp: “Có mệnh lệnh nào có thể ngăn một đứa con đi tìm cha mình không?”

Có lẽ, hai cha con này mãi mãi không thể nói chuyện yên bình với nhau. Tinh linh hiếm khi nói lời tổn thương, nhưng họ luôn có thể khiến người đối diện đau lòng sâu sắc.

Cha muốn dùng mệnh lệnh để giữ con mình được an toàn, nhưng đứa con lại muốn nói cho cha biết rằng nó đã có thể tự mình gánh vác, đủ khả năng trở thành cánh tay phải của ông.

Tuy nhiên, dường như người cha lại không quan tâm đến cảm xúc của con.

Quan hệ giữa vua và hoàng tử một lần nữa rơi vào trạng thái căng thẳng — cả hai lại quay về điểm chẳng ai thèm nói chuyện với ai. Các tinh linh xung quanh đều cảm thấy bất đắc dĩ, để xoa dịu bầu không khí, đội trưởng đội cận vệ Tauriel liền chuyển chủ đề sang con rồng.

Tauriel: “Bệ hạ, con rồng Kankus đã chết, ngài định xử lý lãnh địa và hang ổ của nó như thế nào?”

Thranduil: “Không phải ta g.i.ế.c Kankus.”

Ông bước lên phía trước, nhường đường để các tinh linh có thể nhìn rõ sinh vật phía sau đang gặm xác rồng:

“Một quả cầu lửa rơi xuống từ bầu trời, sinh mạng của Kankus cũng kết thúc theo nó.”

Một cách ngoài ý muốn, chính ông lại là người được cứu.

“Con dã thú ấy bước ra từ quả cầu lửa, ăn xác của rồng — chính nó đã g.i.ế.c c.h.ế.t Kankus.”

Vậy nên, lãnh địa và long huyệt của con rồng thuộc về con dã thú đó, chẳng liên quan gì đến tộc tinh linh chúng ta.

Chẳng bao lâu nữa, tin tức về cái c.h.ế.t của Kankus sẽ lan truyền rộng rãi, sẽ có vô số nhân loại và người lùn đến tranh đoạt kho báu. Người tinh linh không cần phải tham gia vào cuộc chiến giành báu vật, bởi họ vốn không quá ham muốn vật chất.

Tauriel hỏi:

“Đó là gì vậy? Thần chưa từng thấy sinh vật nào như thế cả.”

Thranduil đáp:

“Là gì không quan trọng.” Vị tinh linh trưởng lão từ lâu đã không còn hiếu kỳ với vạn vật, trong lòng ông chỉ còn lại trách nhiệm và nghĩa vụ. “Trở về Mirkwood đi.”

Đáng tiếc, người trẻ tuổi thì cái gì cũng tò mò, nhất là đứa con trai độc nhất vừa bị ông quản thúc nhiều năm, giờ lại đang bước vào giai đoạn nổi loạn.

Legolas nhìn t.h.i t.h.ể của con rồng khổng lồ, rồi lại nhìn sinh vật kỳ dị đang cố gắng nhai gặm, chỉ cảm thấy người cha trước mắt mình lạnh lùng đến mức khó tin.

Cậu vẫn giữ nét thuần khiết và thiện lương của tuổi trẻ, nên những lời thốt ra luôn trực tiếp và đánh trúng trọng tâm:

“Vậy ngài đã được cứu sống mà không thèm nói một tiếng cảm ơn với nó sao?”

Kankus vừa chết, cuộc chiến tranh đoạt ở phương Bắc sớm muộn gì cũng nổ ra. Người tinh linh có thể tránh né, nhưng còn con quái vật kia thì sao? Mặc dù nó trông dữ tợn và ghê gớm, nhưng chí ít, chính sự xuất hiện của nó đã giúp cậu được gặp người cha còn vẹn toàn của mình.

Cậu vốn tưởng rằng, người cha đơn thương độc mã đối đầu với rồng đã...

Legolas khẽ thở dài. Cậu không thể hiểu nổi sự ích kỷ và thói quen cân nhắc lợi hại của cha mình, cậu chỉ biết rằng, giáo dưỡng của mình không cho phép bản thân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay lưng bỏ đi. Ít nhất thì——

Cậu không tuân lệnh, vòng qua đội ngũ, nhảy vài bước đã chạy về phía con quái vật.

Thranduil nhìn thấy, chỉ cảm thấy đau đầu. Đứa con trai độc nhất này quả thực rất giống người vợ quá cố của ông, chỉ khác là thằng bé còn bướng bỉnh hơn.

Các cung thủ tinh linh hoảng hốt giương cung nhắm vào quái vật, nhưng đúng lúc ấy, Thranduil giơ tay ra hiệu cho họ bình tĩnh.

Legolas dù còn trẻ, nhưng là do ông một tay dạy dỗ mà thành. Cho dù thực sự có nguy hiểm, thì với bản lĩnh của cậu cũng có thể thoát thân an toàn. Dù gì thì con quái vật kia cũng đã bị thương nặng, sức tấn công hẳn là không còn mạnh nữa.

Nếu nó muốn đến gần thì cứ để nó đến gần đi, cùng lắm là nói một tiếng cảm ơn, mà có khi con quái vật đó cũng chẳng hiểu được... Ừm?

Thranduil không ngờ, con quái vật kia chẳng những không xua đuổi Legolas, mà khi cậu đến gần, nó còn “ngắm nghía” cậu rất kỹ, hừ một tiếng rồi cứ thế để cậu lại gần.

Là ý gì đây?

Và——con trai ông đang làm gì thế kia? Sao lại rút d.a.o ra giúp con quái vật cắt thịt? Đây là cách nó bày tỏ lòng biết ơn sao?

*

Assath biết có người đến, cũng không ít.

Nhưng khi phát hiện nhóm người này cưỡi ngựa, đeo cung tiễn, chứ không lái xe bọc thép hay vác đại pháo, cô lập tức cảm thấy mất hứng, chẳng buồn quan tâm, chỉ tiếp tục ăn thịt trong miệng.

Cô biết con tàu vũ trụ đã đè c.h.ế.t một con quái vật khổng lồ. Mặc dù cô không rõ nó là gì, nhưng nó có thân hình to lớn, mọc cánh — có lẽ là một loại chim đột biến?

Có lẽ, thế giới mới này cũng có những loại thuốc đột biến mới, ký sinh thể mới, hay thảo dược kỳ diệu. Nhưng giờ cô phát hiện, nơi đây dường như ngay cả s.ú.n.g cũng không có, chứ đừng nói đến mấy thứ dung dịch gen linh tinh.

Rốt cuộc đây là nơi nào?

Vừa ăn cô vừa lắng nghe, nghe thấy những kẻ đến sau gọi xác con quái vật là “Kankus”, nói đó là một con “rồng khổng lồ”.

Rồng khổng lồ... Assath chỉ có thể liên tưởng đến khủng long khổng lồ, nhưng với hiểu biết hạn chế của mình, cô không thể nghĩ ra con khủng long nào lại có thể to đến vậy — cho đến khi vừa ăn vừa chợt nhớ đến lời Susan từng nói:

“Rồng trong thần thoại có sừng, có cánh, còn biết dùng phép thuật...”

Khoan đã, cái gì?

Assath còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã thấy một “con người” từ đằng xa chạy đến, nhanh chóng tiến lại gần cô.

Mùi trên người đối phương rất nhạt, cô không phân biệt được nam hay nữ, chỉ biết người đó có mái tóc dài màu bạc ánh kim, đôi mắt trong xanh như bầu trời.

Nhìn lông mày rậm và đôi mắt to, cảm giác đầu tiên cô cảm nhận là sự dịu dàng. Dựa theo kinh nghiệm quá khứ, ai trông sạch sẽ thế này thường là “con gái”.

Người đó cẩn thận đến gần cô, giữ khoảng cách nhất định:

“...Cần giúp không? Ta giúp ngươi cắt thịt nhé.”

Assath nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, hừ nhẹ một tiếng.

Hiển nhiên, cô cho rằng lần này mình lại theo kịch bản cũ, gặp được “người phụ nữ định mệnh”. Dù gì thì Ripley cũng mang d.a.o vác súng, còn người này đeo cung mang kiếm thì cũng không có gì lạ.

Chỉ là, đây là lần đầu tiên cô gặp con người sớm đến vậy, vậy nên vấn đề là: "Công ty gây chuyện" của thế giới này là ai? "Phòng thí nghiệm tà ác" ở đâu? Đám nhân loại chán sống lại là lũ nào?

Giải quyết sớm thì tốt, khỏi cản trở cô ăn cơm. Ừm, thơm thật!

Nhờ có Legolas giúp cắt thịt, Assath ăn uống rất vui vẻ. Cô không biết con d.a.o của đối phương làm từ chất liệu gì mà còn cứng hơn cả răng cô, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cuối cùng cô cũng có thể ăn từng miếng thịt to một cách thỏa thích rồi.

Cô há miệng, tinh linh cắt một miếng thịt rồng bỏ vào miệng cô. Sau khi xác nhận tay tinh linh đã rời khỏi miệng mình, cô ngậm miệng lại, nhai vài cái rồi nuốt vào bụng.

Khi cô đang ăn ngon lành, Legolas chân thành cảm ơn: “Cảm ơn ngươi đã cứu cha ta.”

“Ta tên là Legolas Greenleaf, ngươi có tên không?” Anh thực sự rất tò mò, “Ngươi là rồng à?”

Assath gật đầu, tất nhiên cô là rồng.

Cô biết, con người luôn kinh ngạc khi biết cô hiểu tiếng người. Vậy nên, cô quen với việc chờ đợi biểu cảm kinh ngạc của họ, cô đã quá quen với quy trình này rồi.

Không ngờ, đối phương lại tiếp nhận rất tự nhiên việc “cô hiểu tiếng người”, trên mặt không hề có chút kinh ngạc nào.

Assath sững lại, như thể ăn phải thứ thức ăn lạ, chỉ cảm thấy thái độ của người này thật bất thường.

Thế là, cô thử dùng đốt ngón tay vẽ chữ cái lên mặt đất, viết chữ “Asset” để biểu thị đó là tên của cô.

Cô chăm chú nhìn biểu cảm của anh ta, sợ bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nào, ai ngờ ——

Đối phương ngẩng đầu lên, đúng là có vẻ kinh ngạc thật, nhưng lại thốt lên: “Xin lỗi, ngươi không biết nói à?”

“...Ý ta là, đây là lần đầu tiên ta gặp một con rồng không biết nói. Vậy nên, chắc ngươi còn rất nhỏ đúng không?”

Assath: …

Cái gì? Bây giờ phải biết nói chuyện mới được tính là khủng long sao?

Không đúng, nghe ý anh ta nói… Rồng nhỏ thì không biết nói, lớn rồi thì biết?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.